Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 3: Bảo Vệ Trộm Vàng


Đọc truyện Siêu Phẩm Vu Sư – Chương 3: Bảo Vệ Trộm Vàng

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn:

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

———————-

Chợ đồ cổ Đông Đài!

Sau khi rời khỏi Hoa Bảo Lâu thì Phương Minh cũng không gấp gáp rời đi, mà tò mò xem những đồ vật của ở các gian hàng nhỏ bên cạnh.

Những đồ bằng đồng đầy những vết rỉ loang lỗ, những đồ sứ diễm lệ, mảnh đồng thau, tiền cổ, chỉ cần đồ gì xuất hiện ở cổ đại thì trên con phố này đều có thể tìm thấy.

Đương nhiên, các các tiểu thương ở đây rao hàng có chút khác biệt, mặc dù ởđây rất nhiều tiểu thương chen chúc nhau nhưng không có nhiều tiếng rao hàng, rất nhiều tiểu thường chỉ yên lặng người trước gian hàng của mình, dù có người tiến đến xem đồ cũng không nói lời nào.

Đương nhiên, cùng tiếp vào tiểu thương rao hàng tình huống khác biệt, ở đây mặc dù cũng là đám người chen chúc tiểu thương rất nhiều, nhưng không có bao nhiêu tiếng rao hàng, rất nhiều tiểu thương chỉ là yên lặng ngồi tại chính mình trước gian hàng, chính là có người tiến lên xem xét hắn trước gian hàng đồ vật cũng đều không nói lời nào.

Đồ cổđường phố cũng giống như một cái đào bảo, mà cái gọi là đảo bảo chính là dựa vào nhãn lực của ngươi, bởi vì toàn bộđồ cổởđây có tời 90% là đồ dỏm hoặc sản phẩm của công nghệ hiện đại.

Đa phần những người đến đây đều là du khách, có rất nhiều người chỉđến xem náo nhiệt, mà những người thật sự muốn đến đây tìm đồ, tiểu thương nào cũng có thể nhìn ra.

Rất nhiều người xem ti vi hoặc là trong các tiểu thuyết miêu tả cảnh các tiểu thương rao hàng đều là tưởng tượng. Tại phốđồ cổ, tiểu thương chỉ mở miệng khi có người đến hỏi giá.

Hỏi giá là biểu hiện cho việc có hứng thú với món đồ này.

Đương nhiên những tiểu thương này không có cách nào khác, sở dĩ bọn họ không rao bán đồ của mình là vì thời đại tin tức đại trả, nhiều việc ẩn sau phốđồ cổ chỉ có bọn họ biết rõ. Nếu tùy tiện cầm một đồ vật khoác lác nói đây là đồ Từ Hi Thái Hậu dùng qua cũng vô dụng.

Cuối cùng Phương Minh dừng chân trước một gian hàng bán tiền cổ.

Ngồi xổm người xuống, ngón tay Phương Minh lật tới lật lui bên trong đống đồ cổđó, cuối cùng lấy ra năm đồng tiền cổđặt qua một bên, mở miệng hỏi: “Năm đồng này bao nhiêu tiền?”


Tiểu thương này là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy Phương Minh lấy ra năm đồng tiền cổ này khóe miệng hơi co giật một cái. Bởi vì hắn biết rõ trong đống tiền cổ này không có hơn mười cái là đồ thật mà mười cái này hắn đều đã đánh dấu.

Nhưng bây giờ, lại bị Phương Minh lựa ra năm đồng tiền cổ thật, cái này khiến người đàn ông trung niên này cảm thấy có chút buồn bực.

“Tiểu huynh đệ xem ra là người trong nghề, tuổi còn trẻ, nhãn lực rất tốt. Đây là thời Tiền Ngũ Đế(*), một đồng 800 một cái, một bộ thì5000.”

(*) NgũĐế: năm ông vua trong truyền thuyết Trung Quốc là: Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Cốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn.

Người nào chưa quen thuộc với đồ cổ sẽ cảm thấy tiểu thương này hồđồ rồi, nhưng người chơi đồ cổ sẽ hiểu, mua lẻ và mua nguyên bộ giá trị chênh lệch rất lớn.

Giống như một bộ trà cụ(dụng cụ pha/uống trà) cổđược làm từ tử sa(*), nếu như chỉ có một ấm trà thì giá tầm 10 vạn, nhưng nếu thêm vài cái chén đủ bộ thì giá tăng gấp đôi cũng không phải nói quá.

(*) tử sa:một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.Chủ yếu dùng làm trà cụ.

Huống chi, tiền Ngũ đế một bộ còn có những tác dụng khác!

Mại song bất mại đơn, mại song ngật kỷ phiên(*). Đây là một câu vè thuận miệng được lưu hành trong giới đồ cổ.

(*)Mại song bất mại đơn, mại song ngật kỷ phiên: bán đôi không bán đơn, bán đôi phải trải qua mấy lân.

“Có khả năng.”

Phương Minh gật đầu, sau đó mở túi vải ra lấy 5000 tiền mặt ra cho người đàn ông này.

Rất nhiều người sẽ cảm thấy nghi ngờ, đều nói tiểu thương thị trường đồ cổđều rao giá trên trời, vì sao lại có tiểu thương báo giá công đạo như thế.

Kỳ thực nói đúng ra cũng là vì bị tên Phương Minh trước mặt làm kinh hãi, trong đống cả trăm đồng tiền lựa ra được 5 đồng tiền thật. Vậy khẳng định là người trong nghề, trước mặt người trong nghề còn dám báo sai giá, còn không bằng báo đúng giá thị trường bán đi.

Tiền thời NgũĐếđến tay, trên mặt Phương Minh cũng lộ ra nụ cười, đối với những khác mà nói, mua tiền NgũĐế chỉđể cất giữ, thế nhưng đối với hắn mà nói, tiền NgũĐế còn có tác dụng khác.


“Xem ra phốđồ cổ này vẫn còn nhiều đồ tốt, có thể dạo chơi thêm một chút!”

Trong lòng Phương Minh đang lẩm bẩm một câu, trên mặt lộ ra nụ cười, mặc dù đây cũng chỉ là mấy đồng tiền NgũĐế nhỏ chứ không phải mấy đồng lớn nhưng hàng ngày muốn kiếm đủ một bộ cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Dừng lại, đừng chạy!”

Ngay khi Phương Minh đem tiền Ngũ Đế cất kỹ thì phía sau hắn truyền đến những tiếng la hét, khi quay đầu lại thấy một người đàn ông trung niên ôm lấy một cô bé hoảng hốt bỏ chạy, phía sau có vài vị cảnh sát đuổi theo.

“Bọn buôn người?”

Thấy cảnh này, Phương Minh trong đầu trước tiên chính là nảy lên ý nghĩ này, lập tức chân phải ra bên ngoài duỗi ra, vừa lúc là vấp tại nam tử trung niên trên chân.

Bởi vì quán tính, người đàn ông này thu lại không kịp, mà cô bé trong ngực liền rớt ra bên ngoài, hắn thấy cô bé sắp rớt xuống đất thì một đôi tay gầy ôm lấy cô bé.

Người ôm lấy cô bé đó là Phương Minh mà người đàn ông kia ngã rầm xuống đất, sau đó bị mấy vị cảnh sát ép xuống mặt đất.

“Tốt, không sao.”

Thấy khuôn mặt cô bé kia tái nhợt, Phương Minh mở miệng an ủi nhưng mà ngoài ý muốn, cô bé dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm hắn.

“Ngươi là đồ xấu xa, ngươi bắt nạt cha ta.”

Cô bé giãy dụa muốn tránh thoát khỏi mình, Phương Minh bất đắc dĩđặt cô bé xuống dưới đất, nhìn cô bé chạy về hướng mấy vị cảnh sát đang bắt người đàn ông kia, chân mày hơi cau lại.

Rất hiển nhiên, đây không phải là người buôn bán trẻ em như hắn nghĩ, cô bé này là con gái của người kia, chỉ là không biết sao những vị cảnh sát này lại muốn bắt hắn?

Trộm cướp, cướp bóc?


Phương Minh lắc đầu phủ định cái suy đoán này, muốn trộm cướp thì chắc chắn sẽ không mang theo con gái, như vậy khả năng lớn nhất chính là tội phạm chạy trốn.

“Ba ba, ba ba, các ngươi thả ba ba của ta ra.”

Tiểu nữ hài liều mạng chen vào bên cạnh người ba ba, nhưng mà những cảnh sát kia cản cô bé lại.

“Cha ta sẽ không trộm đồ, cha không phải là kẻ trộm, các ngươi đổ oan cho cha ta.”

“Cô bé à, ba của ngươi có trộm đồ hay không, cảnh sát chúng ta sẽ điều tra rõ ràng. Cảnh sát sẽ không đổ oan cho người tốt.Chúng ta mang cha của bé đi điều tra một chút.”

Nghe cảnh sát nhân dân, ánh mắt Phương Minh rơi trên người đàn ông trung niên, trên người mặc đồng phục bảo vệ, sắc mặt tối đen, đầy vẻ kinh hoảng.

“Ta không có trộm đồ, số vàng đó thật sự không phải ta trộm. Các ngươi đừng làm khó con gái của ta.”

“Không có trộm đồ vậy sao ngươi còn chạy?”

Một vị cảnh sát nhân dân hừ lạnh một tiếng,mà hắn chất vấn khiến cho Viên Dân Sinh á khẩu, không trả lời được, bởi vì hắn biết vấn đề này hắn căn bản không có cách nào trách khỏi bị tình nghi cho nên chỉ có thể chạy trốn.

“Theo chúng tôi về sở nói rõ sự việc, nếu giao ra số vàng kia thì sẽđược giảm nhẹ tội.”

Mấy vị cảnh sát nhân dân muốn mang Viên Dân Sinh đi, cô bé gào khóc không cho nhưng một đứa bé làm sao ngăn được cảnh sát. Chính mắt nhìn thấy ba mình bị dẫn đi, cô bé ngồi bệt xuống đất, khóc lóc không ngừng.

Mấy vị cảnh sát nhân dân cũng khó khăn, bọn họ cũng không thểđộng thủ với một bé gái nhưng cũng không thểđể cô bé này ngăn cản bọn họ phá án.

“Tiểu muội muội à, đừng khóc mà. Ca ca tin ba ba của em là bịđổ oan.”

Ngay tại lúc những cảnh sát này đang không biết phải làm gì, Phương Minh đi đến trước mặt cô bé, xoa đầu cô bé.

“Ngươi là đồ xấu xa, là ngươi hại cha ta.”

Cô bé này thấy Phương Minh liền đưa tay nắm lấy tay Phương Minh rồi đưa lên cái miệng nhỏ cắn một cái.

Phương Minh nhíu mày nhưng không hất tay ra, chờđến khi cô bé chịu buông ra mới cười khổ nói: “Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ giúp ba ba của em trở về.”

Cô bé khóc đỏ cả mắt, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Phương Minh, do dự một chút rồi ngừng khóc, nhưng vẫn ngoảnh đầu đi, không thèm để ý đến Phương Minh.


Thấy cô bé này đã ngừng khóc, Phương Minh cười cười, ánh mắt nhìn về phía mấy vị cảnh sát, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, cho hỏi một chút, không biết hắn đã phạm tội gì vậy?”

“Biển thủ, trộm đồ trang sức bằng vàng của tiệm Bảo Ngọc Hiên.” Nhìn thấy Phương Minh giúp bọn họ bắt người nên thái độ của mấy vị cảnh sát đối với Phương Minh tốt hơn.

“Trộm đồ trang sức bằng vàng?”

Ánh mắt Phương Minh lại lần nữa rơi vào Viên Dân Sinh, xem ra tên này là bảo về của Bảo Ngọc Hiên. Chỉ là một bảo vệ lại có cơ hội trộm vàng?

Mà kẻ trộm nào trước khi đi trộm mà chẳng nghĩ sẵn đường lui cho mình. Mặc kệ là vì tiêu diệt chứng cứ hay chuẩn bị chạy trốn, đều không nên dẫn theo con gái.

“Nói hắn trộm vàng, có chứng cứ sao? Một bảo vệ muốn trộm lấy vàng đâu có dễ như vậy.”

“Hắn là người phụ trách trông coi số vàng này, trừ hắn ra còn có thể là ai, nếu không phải người nhà ông chủ Thái tin tưởng hắn, làm sao hắn trộm được.”

Một vị cảnh sát vẻ mặt chán ghét nhìn về phía Viên Dân Sinh, từ miệng của tên này, Phương Minh cũng đã biết sơ sơ sự tình.

Viên Dân Sinh là đội trưởng đội bảo an của Ngọc Bảo Hiên, hắn cũng đã làm ởđây vài chục năm, có thể ngoại trừ ông chủ thì hắn chính là người ở lại lâu nhất Ngọc Bảo Hiên.

Bởi vì đã làm vài chục năm nên ông chủ Ngọc Bảo Hiên cực kỳ tin tưởng hắn, ba tháng trước, Ngọc Bảo Hiên nhập về một số trang sức bằng vàng, số trang sức vàng này là Ngọc Bảo Hiên chuẩn bị kỉ niệm mười năm, ngày bình thường đều khóa tại tủ bảo hiểm ở lầu hai Ngọc Bảo Hiên.

Ngọc Bảo Hiên có 4 người bảo vệ nhưng lầu hai chỉ có một mình Viên Dân Sinh mà chỉ có Viên Dân Sinh mới có chìa khóa vào gian phòng có két sắt. Bởi vì mỗi buổi tối, Ngọc Bảo Hiên đều đem cất tất cả châu báo vào phòng này, chỉ có quản lý và đội trưởng đội bảo an mới có thể tiếp xúc.

Ông chủ Ngọc Bảo Hiên vì thời gian trước có việc phải đi nước ngoài, nhưng mà đến khi hôm nay trở về, mở ra thì phát hiện số trang sức vàng đó đã biến mất.

Chìa khóa két sắt chỉ có ông chủ Ngọc Bảo Hiên có, nhưng chìa khóa vào căn phòng thì Viên Dân Sinh cũng có một thanh. Cho nên kẻ tình nghi lớn nhất chính là Viên Dân Sinh.

Về phần Viên Dân Sinh không có chìa khóa két sắt nhưng vẫn trộm được số trang sức đó, cảnh sát cũng nói rõ lí do. Có thể Viên Dân Sinh nhìn thấy lúc ông chủ nhập mật mã hoặc hắn phá két.

Trang sức bằng vàng bị trộm, Viên Dân Sinh bị hoài nghi, ông chủ Thái thấy Viên Dân Sinh không chịu thừa nhận liền trực tiếp báo cảnh sát. Đến khi cảnh sát chạy đến là ngay lúc Viên Dân Sinh ôm con gái chạy trốn, điều này càng làm cảnh sát cho rằng suy đoán của mình là đúng.

Nếu không phải có tật giật mình, tại sao Viên Dân Sinh lại phải chạy trốn?

Hiểu rõ sự tình, đến lúc này, Phương Minh trầm ngâm một chút, một lúc sau mới chắc chắn lên tiếng: “Mặc dù ta không biết ai là kẻ trộm, nhưng ta có thể xác định, tuyệt đối không phải là hắn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.