Đọc truyện Siêu Phẩm Vu Sư – Chương 27: Một nơi tốt
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
————————-
Hoa Bảo Lâu, ban đêm!
Sao điểm xuyết đầy trời, mà trong đình vườn sau của Hoa Bảo Lâu, Hoa Bác Vinh cung kính treo bức tranh của sư phó Phương Minh ở trên tường trong lầu các, đồng thời đặt lư hương cắm Thiền Hương lên.
Bức tranh này là Hoa Bác Vinh khẩn cầu Phương Minh tặng cho ông mà Phương Minh cũng đồng ý rồi, đối với Phương Minh thì cậu cũng không cần giữ lại bức tranh này, bởi vì trong đạo quán còn treo một bức tranh của sư phó, hơn nữa bức tranh kia còn do chính tay cậu vẽ nữa.
Nhưng mà, việc này không có nghĩa là bức tranh trước mắt bình thường, tuy rằng Phương Minh không biết ai vẽ bức này nhưng từ cách vẽ mà nói thì tuyệt đối là vẽ ra từ tay người chuyên nghiệp, theo lời sư phó nói thì hình như trước đây người đi khắp nơi thuận tay giúp đỡ một họa sĩ, sau đó người ta vẽ cho người một bức tranh.
Với tâm tính rộng lượng của sư phó thì sẽ không bao giờ để ý tới họ tên và lai lịch của đối phương, cho dù đối phương có nói thì người cũng sẽ không ghi vào lòng, bởi vì trong lòng sư phó ra tay giúp đỡ thì cũng không cần báo đáp.
Nhưng trên bức tranh này vẫn có tên đề bút để lại của họa sĩ kia: Thắng
Thắp hương tế bái, sau khi làm xong mọi việc, Hoa Bác Vinh mới mở miệng hỏi: “ Phương Minh, lần này tới Thượng Hải trước mắt có tính toán gì không?”
“ Có thể con sẽ ở lại Thượng Hải một khoảng thời gian, con mới vừa thương lượng với người bạn sẽ mở một cửa hàng ở đây.”
Phương Minh không giấu giếm, cậu thật sự muốn ở lại Thượng Hải một khoảng thời gian, dù cậu không có ý nghĩ đi tìm lại cha mẹ ruột của mình, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn ở lại thành phố này.
“ Mở cửa hàng?”
Hoa Bác Vinh ngẩn người sững sờ một lát rồi lập tức nói: “ Phương Minh, Hoa Bảo Lâu này hồi đó là do ân công ông ấy chỉ điểm nên bác mới mở, nếu con đã tới, bác trực tiếp chuyển cho con nửa cổ phần.”
Phương Minh chưa trả lời, mà miệng Hoa Minh Minh đứng ở một bên đã co giật, cha mình thật rộng lượng, một câu thôi mà đã cho đi nửa cổ phần, phải biết cha chỉ có mình hắn là con độc đinh, tất cả tài sản sau này đều là của hắn.
Đương nhiên, dù Hoa Minh Minh trong lòng không tình nguyện lắm nhưng cũng không mở miệng ngăn cản, từ nhỏ hắn không có thiếu tiền nên không xem trọng tiền bạc lắm, hắn ghen tị là vị cha lại đối với người ngoài nhưn Phương Minh này lại còn tốt hơn cả con đẻ của ông.
“ Không được, đây là do bác Hoa kinh doanh mà nên sao có thể chuyển cổ phần cho con.” Phương Minh lắc đầu từ chối.
Hoa Bác Vinh không nói việc này nữa, bởi vì ở chung một lúc ông đại khái cũng hiểu tính cách của Phương Minh, chỉ tò mò dò hỏi: “ Phương Minh, thế con định mở cửa hàng gì, có cần bác Hoa làm cái gì không, chỗ bác vẫn có vài mối quan hệ.”
Mắt Phương Minh sáng lên, Hoa Bảo Lâu cậu không cần, nhưng mối quan hệ của bác Hoa thì cần chứ, Đại Trụ dù ở Thượng Hải mấy năm trời nhưng căn bản là chẳng quen biết ai hết.
“ Con cần một cửa hàng, diện tích đại khái khoảng một trăm mét vuông, môi trường xung quanh yên tĩnh một chút là được, còn về trang trí thì hơi theo hướng cổ phong đi.”
Trong đầu Hoa Bác Vinh nhanh chóng nghĩ xem có cửa hàng nào thích hợp không, Hoa Minh Minh ở bên cạnh lại lập tức nói: “ Cửa hàng của ông Tống ở trong cùng của con phố gần chúng ta chẳng phải rất phù hợp sao, hai tầng trên lẫn dưới diện tích hơn hai trăm mét vuông, hơn nữa ở phía trong nên cũng yên tĩnh, trang trí cũng theo phong cách cổ xưa.”
“ Con nói ông Tống mà nhà bán đồ chơ văn hóa hả? Điều kiện phù hợp đấy nhưng mà nhà ông ấy cũng đang buôn bán mà.”
“ Cha, đã bao lâu cha không để ý rồi, ông Tống từ nửa tháng trước đã treo biển cho thuê lại trước cửa rồi, hai ngày trước con đi ngang qua còn hỏi ông Tống một chút, chỉ là ông Tống này cũng quá tinh khôn, muốn người ta phải nhận hết đồ đạc trong nhà thì mới cho thuê.”
Hoa Minh Minh liếc nhìn cha mình, Hoa Bác Vinh không quan tâm tới thái độ của con trai trực tiếp cầm điện thoại lên kiếm số một lúc rồi gọi.”
“ A lo, ông Tống, là tôi… Bác Vinh, ừm, đúng, tôi nghe ngóng giúp ông một việc…”
Mấy phút sau, Hoa Bác Vinh cúp điện thoại nhìn về phía Phương Minh nói: “ Cửa hàng kia của ông Tống đúng là muốn cho thuê loại, tiền thuê mỗi năm là năm trăm nghìn, nhưng mà ông ta muốn người thuê phải mua hết hàng hóa còn thừa của ông ta.”
“ Năm trăm ngàn?”
Phương Minh cười khổ, trên người cậu bây giờ thêm cả Đại Trụ nữa thì cùng lắm chỉ có chừng hai trăm nghìn, tiền thuê một năm cũng không đủ chứ đừng nói là mua hết đồ đạc ở trong.
Phương Minh cũng có hiểu chút ít về đồ chơi văn hóa, mấy đồ này hoàn toàn không có giá cả thị trường chính xác, gặp người thích thì giá cả tùy ý nhưng với người không thích thì một miếng gỗ không đáng bao nhiêu tiền.
“Chỗ đó của ông Tống đúng là tốt thật, Phương Minh nếu con thiếu tiền thì có thể nói với bác, nếu con thấy vậy là con lợi dùng bác thì coi như là bác cho con mượn, tới lúc kiếm được thì trả lại cho bác là được.”
Không thể không nói là một thương nhân thì kỹ năng quan sát của Hoa Bác Vinh rất mạnh, ông ấy cũng nhìn ra Phương Minh là người không thích lợi dụng người khác, cho nên mới thẳng thắng nói cho mượn tiền.
“ Vậy được, ngày mai con tới tiệm kia xem một chút, nếu thích hợp thì sẽ thuê lại hết.” – Phương Minh gật đầu, cậu cũng không phải kẻ già mồm, mà càng không phải không có lòng tin với bản thân, trong một năm tuyệt đối có thể trả lại.
Nói việc chính xong, Hoa Bác Vinh kéo Phương Minh sansg nói về chuyện của sư phó, Phương Minh cũng lựa ra vài việc kể cho Hoa Bác Vinh nghe, cho dù là một vài việc vặt nhỏ bé, nhưng chỉ cầu liên quan tới sư phó cậu thì Hoa Bác Vinh cũng hứng thú mà nghe.
Sắc trời dần dần tối hơn, Hoa Bác Vinh dù sao cũng lớn tuổi nên thật thể không chịu được nữa, nên tạm biệt Phương Minh, vốn dĩ Hoa Bác Vinh muốn Phương Minh ở lại nhà mình nhưng Phương Minh từ chối.
“ Vậy thế này đi, để Minh Minh đi đặt khách sạn cho con, thế thì này mai sang chỗ ông Tống cũng tiện hơn. Minh Minh, tối nay con dắt Phương Minh tới khách sạn ở, ngày mai phụ trách việc đưa Phương Minh về đây nhé.”
Hoa Bác Vinh trực tiếp quyết định, Phương Minh muốn từ chối cũng không được, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Bên trong Hoa Bảo Lâu có một gian phòng nghỉ, có những đêm Hoa Bác Vinh bận rộn sẽ ở lại trong phòng nghỉ ngơi, mà Phương Minh mà Hoa Minh Minh thì ra khỏi Hoa Bảo Lâu.
“ Phương Minh, lần đầu anh tới Thượng Hải phải không, với Thượng Hải mà nói thì cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu, đi, tôi dẫn anh đi tới một nơi cực hay để chơi.”
Vẻ mặt Hoa Minh Minh gian gian nhìn Phương Minh, bình thường nếu hắn về trễ thì ngày hôm sau cha sẽ đánh hắn, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ cần dẫn Phương Minh theo thì chút chuyện này không sao hết.
Phương Minh vốn dĩ định từ chối, nhưng câu nói phía sau của Hoa Minh Minh khiến cậu đồng ý.
“ Đây là một chỗ rất hay, là một tòa nhà chọc trời ở Thượng Hải trong đó không chỉ cảnh đêm đẹp mà còn có thể ngắm hết toàn cảnh Thượng Hải, quan trọng hơn là còn có nhiều gái đẹp, ngay cả ngôi sao nổi tiếng cũng có luôn.”
Con gái, Phương Minh không có hứng thú nhưn cậu lại có hứng thú với tòa nhà này, cậu muốn tu luyện Vu lực, nên cần phải cảm ứng được các ngôi sao, vì vậy cậu muốn thử nghiệm chút ở chỗ cao thì có hiệu quả hơn không.
Nửa tiếng sau, Hoa Minh Minh lái xe chở Phương Minh tới tầng hầm đậu xe của một tòa cao ốc.
Bãi đậu xe này rõ ràng không giống với những bãi khác, cứ coi như Phương Minh là người chẳng có hiểu biết gì với xe thì cũng nhìn ra được nơi đây toàn là xe sang trọng, mẫu mã hào nhoáng lóa mắt, thiết kế ngầu lòi chất chơi, không chiếc nào không thể hiện chủ nhân của chúng là kẻ chịu chơi có tiền.
“ Cha không cho tôi đổi xe, nếu không tôi đã đổi chiếc xe rởm này từ lâu rồi.”
Xuống xe, nhìn thấy mấy chiếc xe sang trọng khác thì Hoa Minh Minh bĩu môi, nhưng mà sau đó hắn lập tức cười gian nhìn Phương Minh: “ Phương Minh, hay là anh nói với cha tôi đi, chỉ cần anh mở miệng nói giúp tôi thì cha tuyệt đối đồng ý.”
“ Tôi thấy cậu lái xe này tốt đấy chứ, khí chất của chiếc này rất hợp với cậu.”
Lời của Phương Minh khiến Hoa Minh Minh liếc một cái, hắn đường đường là cậu chủ của Hoa Bào Lâu mà lại lái chiếc GT, mấy đứa bạn bên người thì đứa nào chẳng lái Porsche với Ferrari.
Hoa Minh Minh không biết sở dĩ Phương Minh nói vậy là có đạo lý của cậu, bởi vì Phương Minh nhìn tướng mạo của Hoa Minh Minh, tướng mạo chỉ ra rằng năm nay Hoa Minh Minh sẽ gặp tai nạn xe, dù không nghiêm trọng nhưng ít nhất cũng là tai nạn xe mà, lái xe chậm mới tốt.
Thấy việc xảy ra tai nạn xe nhưng Phương Minh không nhắc nhở, đầu tiên cậu tin rằng có nói thì Hoa Minh Minh cũng không tin, thứ hai cũng là vì thiên cơ không thể lộ ra được, một khi cậu nói cho Hoa Minh Minh thì sẽ xảy ra thay đổi không theo đúng như tướng mạo của Hoa Minh Minh nữa
Trong tình huống bình thường, trừ phi tai họa lớn liên quan tới mạng người, nếu không Phương Minh tuyệt đối sẽ không phá giới, theo sư phó nói thì mỗi người đều có mệnh riêng, tất cả thầy tướng cũng không thể nói toạc ra hết, việc duy nhất có thể làm chính là chỉ điểm.
Còn lúc cô gái lúc trước cậu gặp ở Thượng Hải, cậu cũng nhìn thấy tai nạn nguy hiểm đến mạng sống nên mới nhắc nhở, nhưng mà dù vậy thì cũng chỉ là nhắc nhở chứ không vạch trần ra hoàn toàn.
Thiên cơ không thể lộ ra, người tiết lộ sẽ bị trời phạt. Thầy tướng số, đa số đều không được chết tử tế là do vậy.
Cho nên, thầy tướng giỏi thật sự bình thường đều sẽ không dễ dàng mà nhìn tướng đoán người, bởi vì có lúc biết trước chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Hầm đậu xe có thang máy riêng, Hoa Minh Minh trực tiếp nhấn tầng 66, Phương Minh nhìn thì thang máy này đi được tới tầng cao nhất là tầng 69, nhưng mà phải quẹt thẻ mới đi được, nhưng thẻ trong tay Hoa Minh Minh rõ ràng chỉ có thể tới tần 66.
“ Phương Minh, anh chưa từng thấy thang máy như vầy đúng không, loại thang máy này phải quẹt thẻ mới có thể nhấn nút được, có mấy khách sạn cao cập mới như vậy, hơn nữa nếu anh ở tầng 15, thì thẻ của anh chỉ có thể đi từ tần 15 trở xuống, ở trên thì không được.”
Hoa Minh Minh hình như nhìn ra nghi ngờ của Phương Minh nên mở miệng giải thích: “ Chỗ đó không phải hội viên thì vào không được, đây là phòng ngừa một vài người ấn bậy rồi vào chỗ đó.”
Lúc nói tới nơi đó, sắc mặt Hoa Minh Minh tỏa sáng, hai tay không tự chủ xoắn vặn lại, nhìn Phương Minh với biểu cảm anh hiểu mà, nhưng mà Phương Minh thật sự không hiểu.
Cậu chỉ biết tinh thần của Hoa Minh Minh lúc này không bình thường, ba đốm lửa trên người xuất hiện trạng thái phù phiếm, dùng thuật ngữ ý học mà nói thì gọi là hormone hưng phấn.