Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám

Chương 46: Đạo khí trong truyền thuyết


Đọc truyện Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám – Chương 46: Đạo khí trong truyền thuyết

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Động Huyền Tử là nhân vật truyền kỳ, nửa chính nửa tà, tùy tâm sở dục, cường ngạng dùng biện pháp song tu, âm dương điều hòa trong tình dục để bước vào Trường Sinh cảnh.

Cuốn “Động Huyền Tử ba mươi sáu thủ pháp”, “Tố Nữ”, “Huyền Nữ”, “Bí quyết hành phòng” lưu truyền khắp thiên hạ, được coi là cuốn sách vỡ lòng của bao thế hệ.

Có thể nói đại lục Tinh Linh, hai giới tiên ma, từ cao thủ Trường Sinh tới dân chúng bình thường đều không kiêng dè chuyện tính dục, nếu trong gia tộc có nam nữ mười hai mười ba tuổi thì sẽ bắt đầu cho học những tri thức ấy chứ không hề che giấu.

Dân phong khai sáng nên mới tránh được không biết bao nhiêu oan nghiệt đau khổ, người này có thể coi là công đức vô lượng cũng vì thế.

Sách này được bày bán công khai khắp vương triều Đại Huyền. Nguyên chủ Hàn Siêu cũng là người mê đắm thứ này, nên khi vuốt bia đá mới bất giác sử dụng “Động Huyền Tử ba mươi sáu thủ pháp”, Khinh mạt tỳ bà.

Không ngờ Ca Ti Đại này chỉ nhìn qua một cái đã nhận ra ngay.

– Khụ khụ.

Bên cạnh cô ta Du Tiểu Tiểu ngượng ngùng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng Hàn Siêu.

Hai cô gái này chắc chắn có chuyện muốn giấu! Không biết là ma đậu hũ hay kéo song long đây nhỉ.

Hàn Siêu nhìn hai người, hiểu ngay ai công ai thụ nên cười trêu:

– Có rảnh thì mời luận bàn! Đúng rồi, lần trước đa tạ hai cô ra tay giúp đỡ, ngăn lại Hà Sâm giúp ta, ân tình này tại hạ sẽ nhớ kỹ. Sau này nếu có gì khó xử tại hạ có thể giúp đương nhiên sẽ giúp hết sức!

Dù không biết họ có mục đích gì nhưng lúc hắn bị đuổi giết họ đã ngăn chặn bọn người Hứa Quang giúp, kéo dài thời gian để “Thông Thần quyết” chuyển hóa tinh quang huyền bí khi mệnh tinh tự bạo, tăng cường lực lượng tinh thần, đưa hắn bước vào Thông Thần cảnh, giết ngược lại Hà Sâm.

Đây chính là ơn cứu mạng!

Có thể không báo đáp sao?

– Được! Ta cũng không cần thứ gì khác, chỉ muốn ngươi nói bí mật đột phá Thần Thông cảnh cho chúng ta biết là đủ rồi!

Ca Ti Đại chớp mắt cười, thẳng thắn nói ra điều mình muốn.

Hử?

Muốn cái này sao? Đúng là kẻ thông minh!

– Ngươi đã muốn thì ta sẽ cho ngươi vậy!

Bất ngờ nhất là Hàn Siêu mỉm cười đồng ý, hắn cúi sát người, nhẹ nhàng nói:

– Đừng tránh.


Nghe thế Ca Ti Đại đứng im, như người bị trúng thuật định thân vậy.

Ngay sau đó Hàn Siêu giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm gáy cô ta, rồi kéo nhẹ người lại để trán cô ta chạm trán mình.

– Á!

Cảnh này khiến Du Tiểu Tiểu giật mình kêu lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt phức tạp.

Hàn Siêu và Ca Ti Đại trán dán vào nhau, giống như tình nhân đang thân mật.

– Được rồi, đồ đã cho ngươi. Không phải ta muốn sàm sỡ ngươi mà do quyết pháp chỉ có thể truyền như vậy.

Vài giây sau Hàn Siêu lùi lại ba bước, sau khi đã truyền “Thông Thần quyết” cho người khác.

Phù.

Ca Ti Đại hít sâu một hơi, cả người bình tĩnh lại, mắt sáng rực lên, vừa vui sướng vừa ngượng ngùng, lại có chút tức giận lườm Hàn Siêu rồi kéo Du Tiểu Tiểu xoay người đi.

– Cao tay lắm! Công chúa Hỏa Bàn quốc này sợ đã bị ngươi mê hoặc rồi, không biết phải xử lý thế nào đây! Nhưng mà sợ là ngươi đã đắc tội không ít người, trong nội môn chẳng ít người đang nhắm tới Ca Ti Đại đâu đấy!

Lúc này giọng nói lạnh lùng của Tiêu Tư Huyền vang lên sau lưng, có chút hả hê khi thấy người khác gặp tai họa.

– Sợ gì chứ. Nếu không phải con nhóc nhà ngươi còn nhỏ thì ngươi chạy thoát khỏi tay ta được sao?

Hàn Siêu nghe thế lầm bầm đáp lại rồi nhấc chân tới cạnh bia đá khắc chữ, tỉ mỉ quan sát.

Truyền “Thông Thần quyết” ra ngoài một là vì báo ân, hai là mượn sức. Trong bí cảnh này toàn là kẻ địch, nhất định không thể coi thường được.

Bảo ngọc ngân kiếm của Lam Cảnh khiến tim hắn đập rất nhanh, giống như bị mãng xà viễn cổ nhìn chằm chằm, rơi vào ranh giới sống chết.

Thiên tài trên bảng Thần Thông đều không thể coi thường được đâu!

– Đúng là đồ mặt dày!

Tiêu Tư Huyền lạnh lùng đáp trả, sau đó không nói thêm gì mà chỉ lặng im dẫn người bắt đầu nghiên cứu là cờ tam giác giữa mảnh đất trống.

Mọi người đều yên ổn.

Lát sau một đám người trên bảng Thần Thông cùng tụ lại đây, nhìn bia đá và lá cờ kỳ quái kia, lại thấy sự lợi hại của thanh quang nên mới hiểu ra chỗ này bị trận pháp bao phủ, không thể dùng tinh linh tinh vật, dù là huyết khí mạnh mẽ kích phát cũng sẽ bị áp chế xuống.

Nháy mắt một trăm tám mươi người có mặt ở đây không ai dám vọng động.

Hàn Siêu lại càng thêm cẩn thận, cảm giác tinh thần được phát ra ở mức mạnh nhất, khí tức sắc bén, tùy thời nhận rõ sát ý của người khác để rời đi.

Thế nhưng hắn lại bị xa lánh.


Hơn trăm người trong ốc đảo, tám đại châu vực mơ hồ chia làm tám nhóm, trong tám nhóm lớn lại phân ra từng nhỏm nhỏ ba đến năm người một.

Nhưng bất kể là ai thì ánh mắt nhìn hắn đều có vẻ chán ghét.

Vẻ mặt họ tựa như thấy một học thần trong trường thi, rõ ràng đã làm xong bài thi, đạt được điểm tuyệt đối rồi mà vẫn cứ mặt dày đứng ở đây.

Trong không khí ngập mùi chua loét.

Trong không khí quỷ dị này thời gian trôi qua chầm chậm. Giờ Thân vừa qua màn đêm đã buông xuống, trên trời cao bắt đầu xuất hiện ánh sao.

Nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh.

Có người tìm được ít củi khô nên dựng trại đốt lửa sưởi ấm.

Bảo vật tại đây nên không thấy rõ nó là gì thì không ai cam tâm bỏ đi hết!

– Hả, sao lại có mùi thịt nướng nhỉ?

Mũi hắn nhếch lên, theo hương vị thì thấy một người mặc áo xanh rất quen mắt, người này đang bận rộn không ngừng, tay lật giá nướng, tay thì đổ hương liệu.

Đúng là Trương Dịch An. Không ngờ hắn ta lại là một tên tham ăn chính hiệu, đã tới bí cảnh tầm bảo mà còn cầm theo muối mắm nữa.

Bên cạnh hắn có mấy thiếu nam thiếu nữ vây quanh, họ nhìn chằm chằm giá nướng thịt, ai cũng thèm thuồng.

– Ha ha, đây là chuột non mới sinh ra trong Ly Diễm sa mạc, còn chưa mở mắt nên chất thịt tươi mới, nướng sẽ vàng óng thơm giòn. Ta vất vả lắm mới tìm được đó! Nào, Chúc sư muội nếm thử tay nghề của ta đi. Nếu muội thích sau này ngày nào ta cũng nướng cho muội ăn.

Tay Trương Dịch An thuần thục lật giở, sau lại dùng dao nhỏ xắt từng miếng thịt mỏng rồi đưa cho thiếu nữ thanh tú bên cạnh.

Oa.

Vừa dứt lời thì đám nam nữ bên cạnh đã xôn xao hết cả lên, Chúc sư muội kia mặt đỏ bừng lên, định giơ tay ra cầm miếng thịt hắn ta đưa.

Đột nhiên một bàn tay nhanh hơn, cầm luôn miếng thịt mới cắt ra trước.

– Thì ra là Hàn sư huynh!

Trương Dịch An nhìn lên, sắc mặt lập tức đen xì.

– Tay nghề nướng thịt của Trương sư đệ đúng là không tệ, không kém gì ta đâu. Nhưng mà trước đây ta toàn nướng người, chuyên môn hỏa táng thi thể mà thôi. Thi thể đốt một nửa cũng vàng óng thế này, còn tỏa ra mùi hương nữa đó.

Lưỡi Hàn Siêu nhẹ cuốn, nhai vài cái đã cảm nhận được vị giòn ngọt trong miệng, nhai xong hắn ngồi xuống, cười nói như vậy.


Câu này vừa dứt thì một đám người đã sôi trào lên, bụng cuồn cuộn buồn nôn, chẳng ai muốn ăn gì nữa.

– Dịch An sư huynh, tiểu nữ xin cáo từ trước!

Chúc sư muội dùng tay che miệng, chân mày cau lại, sau khi chào từ biệt thì vội vàng chạy mất.

– Cáo từ!

Lúc cô ta bỏ đi đám người xung quanh cũng kiếm cớ chạy mất, rõ ràng là không ai muốn ở gần Hàn Siêu hết.

– Hàn sư huynh, ta sai rồi mà! Dù lúc trước ta muốn cướp bảo vật của ngươi nhưng cuối cùng có làm được đâu, cũng không hề ra tay với ngươi mà, sao ngươi lại phá hỏng chuyện tốt của ta thế chứ?

Trương Dịch An vô cùng bất đắc dĩ, bộ dáng như thể sắp khóc tới nơi rồi.

– Chúc sư muội kia là kẻ lắm mưu mô, ngươi không phải đối thủ của ả đâu, ta đang cứu ngươi khỏi hố lửa đấy chứ. Sao lại thành phá hủy chuyện tốt của ngươi rồi? Ngươi xem thử đi, Chúc sư muội của ngươi giữa đám người kia có khác mặt trăng giữa đám sao không? Với lại ta là Thông Thần cảnh, hiểu rõ ác ý, ả ta rõ ràng chỉ định chơi đùa với ngươi, tốt nhất là ngươi đừng mơ mộng nữa.

Hàn Siêu khẽ lắc đầu, chỉ vào đám người rời đi rồi nghiêm túc cho lời khuyên.

Hắn không hề nói dối, thật lòng hay giả ý hắn đều thấy rõ, vài đứa nhóc nhất phẩm Nhục Thân cảnh sao che giấu hắn được cơ chứ.

– Haizz, Thông Thần cảnh, không ngờ ngươi lại bước vào cảnh giới thứ mười của Nhục Thân cảnh! Khi ta còn nhỏ cũng từng nghe nói, giờ mới nhớ lại. Nói đi, Hàn sư huynh tới đây không phải vì mấy miếng thịt nướng phải không? Có chuyện gì xin ngươi nói nhanh lên, nếu còn cùng ngươi ở một chỗ lâu chắc đám người Càn Châu vực sẽ đồn chúng ta liên kết mất!

Trương Dịch An chán nản xoay giá nướng, buồn bực hỏi.

– Vậy ta nói ngắn gọn thôi! Chỗ này có bảo vật, đầu mối ở ngay cột cờ kia, tám tấm bia đá ta đã kiểm tra kỹ rồi, giống như là một trận độ. Thế nên, ta muốn hỏi ngươi thử xem ngươi có biết con kiến màu son trên cờ là linh thú gì không?

Hàn Siêu trực tiếp truyền âm vào đầu người đối diện.

Còn một câu hắn không nói, tám tấm bia đá này có vẻ như đang trấn áp thứ gì đó.

– Đó là kiến Thiết Hỏa, một linh thú phổ thông. Trong sa mạc nếu có linh khí thì sẽ sinh ra linh sa, kiến Thiết Hỏa này ăn linh sa, rồi sản xuất ra một loại tinh thạch là “Linh Thiết Sa khoáng”, nhưng nó rất nhỏ, có màu đỏ hồng. Nếu trộn lẫn linh khí bên trong có thể tăng cường tốc độ.

Trương Dịch An nói xong thì đao nhỏ trong tay bay múa tán loạn, thịt trên giá nướng cắt thành từng miếng nhỏ, mỗi miếng như một đóa hoa.

Kỹ thuật dùng đao rất tốt, khiến người nhìn không khỏi thán phục.

– Thế ngươi thấy lá cờ này có rút ra được không?

Hàn Siêu cầm thịt, chậm rãi cắn nuốt, nhấm nhấp thịt ngon một cách vui vẻ thoải mái.

– Chắc chắn sẽ có người nhổ. Vấn đề là ai làm, rút ra rồi thì bảo vật thuộc về ai?

Trương Dịch An lên tiếng, sắc mặt nghiêm túc hơn, cũng truyền âm ngược lại:

– Hàn sư huynh, nếu không ngươi đi rút cờ đi, sau khi bảo vật xuất thế thì chúng ta chia đôi, được chứ?

Người này đúng là to gan lớn mật! Lại còn đào sẵn hố chờ hắn nhảy xuống nữa chứ!

Rút cờ lên xong nếu chẳng may xuất hiện thay đổi bất thường nào đó, hay những người trong ốc đảo này không thể không rời khỏi bí cảnh thì kẻ rút cờ sẽ trở thành tấm bia cho mọi người chỉ trích!

– Không phải không thể nhưng vấn đề là Tiêu Tư Huyền rất lợi hại, Lam Canh lại có bảo kiếm vô cùng sắc bén, ngươi có chắc chắn sẽ thoát được sao?


Hàn Siêu vừa gặm thịt nướng vừa liếc hắn ta.

– Đúng thế!

Trương Dịch An cau chặt mày, im lặng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

– Tiêu Tư Huyền một hồn ba mệnh tinh. Tinh tinh băng tuyết có thể phun ra phép thuật, lá chắn của ta nếu ngăn cản sẽ hóa thành băng ngay. Tinh vật băng tuyết có thể giúp cô ta bay lên không trung, tốc độ rất nhanh, quan trọng hơn là tinh vật mạnh nhất của cô ta, thuyền Thái Cổ Lục Tuyết Độ Giới, nếu nó xuất hiện thì không ai có thể chống lại được!

– Thuyền Thái Cổ Lục Tuyết Độ Giới? Có thể nói rõ hơn không?

Hàn Siêu tò mò hỏi lại.

– Ngươi cũng biết Vạn Chân tiên môn có tám thuyền Thái Cổ Long Ngọc, trấn thủ tám hướng đúng không. thật ra thuyền Thái Cổ Long Ngọc ấy nguyên hình chính là đạo khí thuyền Thái Cổ Lục Tuyết Độ Giới, đã từng là thần khí trấn phái của Vạn Chân tiên môn. Sau mươi nghìn năm trước ma môn tấn công tám đại tiên môn, trong lúc không kịp phòng ngự chưởng môn chỉ có thể đành làm tổn hại đạo khí, triệu hồi Vô Hạn Tuyết Vực, đóng băng trăm nghìn không gian, đẩy lui thâp đại ma môn. Trận đại chiến đó là lúc tiên đạo quật khởi, ma đạo bắt đầu suy sụp!

Trương Dịch An hít sâu một hơi, sắc mặt bùi ngùi xúc động, ánh mắt nhìn xa xăm như thể đang hồi tưởng lại trận đại chiến tiên ma mười nghìn năm trước.

Còn có chuyện như vậy nữa à?

Hàn Siêu cũng phải giật mình, nhớ lại một loại đạo khí trong truyền thuyết.

Người tu đạo lấy tinh quanh thối thể, sau khi chuyển hóa tinh thần nguyên lực, luyện ra pháp lực huyền diệu, cầu trường sinh.

Vì phá vỡ gian khổ trên đường trường sinh, vượt qua tam kiếp nên pháp bảo ắt là thứ không thể nào thiếu.

Pháp bảo chia làm phàm khí, pháp khí, linh khí, bảo khí, đạo khí.

Phàm khí đương nhiên là vũ khí phổ thông, cùng lắm là có khắc vài tinh trận, chém sắt như chém bùn, nhưng lại không chống được sự ăn mòn của thời gian, có thể dễ dàng bị phá hủy.

Pháp khí là thứ có một tia pháp lực, có thể để tinh sư Thần Thông sử dụng. Sau kh tấn thăng Thần Thông cảnh môn phái sẽ ban cho các loại pháp khí như Thanh Thể phù, Tị Trần phù, Hỏa phù, Thủy phù. Chỉ cần đột phá đến Thần Thông cảnh thì đương nhiên sẽ vận dụng được pháp lực, sử dụng chúng dễ dàng. Hơn nữa thường xuyên đẩy pháp lực vào trong có thể khiến pháp khí kéo dài hạn sử dụng.

Linh khí chính là ngũ cảnh Thần Thông, tinh sư Thiên Nhân cảnh thêm pháp lực vào đồ vật, vẽ lên các tinh trận ảo diệu.

Bảo khí linh tính phi thường, uy lực so với linh khí còn lớn hơn nhiều, thậm chí có thể tự động hộ chủ, vì thế mới được gọi là bảo khí.

Đạo khí chính là một món bảo vật có đạo, có thể coi như con người, tự có ý thức riêng, có thể luyện giống người tu hành. Đây là thần vật trong truyền thuyết, hai giới tiên ma, cao thủ Trường Sinh đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu cũng muốn đoạt lấy bảo bối làm của riêng!

– Chậc chậc, chẳng lẽ tinh vật thứ ba của Tiêu Tư Huyền là đạo khí?

Hàn Siêu kinh ngạc hô lên, lần đầu tiên hắn cảm giác được mỗi người mỗi mệnh là thế nào.

– Không! Tinh vật của cô ta chỉ là một mảnh nhỏ của thuyền Thái Cổ Lục Tuyết Độ Giới thôi. Nhưng dù thế cũng dư sức đối phó với đám nhất phẩm Nhục Thân cảnh chúng ta rồi. Vả lại cô ta là kiếp nhãn của thuyền Thái Cổ Lục Tuyết Độ Giới nên tiên môn từ lâu đã muốn đúc lại đạo khí này! cô ta cũng được Thái thượng trưởng lão thu làm đệ tử. Ta khuyên ngươi đừng nên dây vào thì hơn!

Trương Dịch An nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

– Đa tạ!

Hàn Siêu chắp tay cảm ơn, lòng thầm nghỉ tên họ Trương này đúng là lai lịch không tầm thường nên mới biết nhiều bí mật như thế.

Đúng lúc này một giọng nói trong trẻo như tiếng thủy tinh va chạm vang lên, thiếu niên mặc áo xám đứng ngay giữa đất trống, chắp tay cười nói:

– Bảo vật tại đây, mọi người đều không cam lòng rời đi thì chẳng bằng bàn xem làm thế nào còn hơn là lãng phí thời gian phải không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.