Đọc truyện Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám – Chương 44: Bảo Vật Tạm Được
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Chỗ sâu trong Vạn Chân tiên môn. Tiên khí quanh quẩn như có như không. Phân thân chưởng giáo và trưởng lão trên mười hai tòa sen nhất thời đều im bặt. Thần sắc khác nhau.
– Không ngờ thật. Vậy mà tiểu tử này lại là người đầu tiên tấn chức Thần Thông bí cảnh! Chậc chậc. Đường đường là hoàng tử Đại Huyển, tinh mạch bị phế, thân thành thái giám. Đồng thời mất đi lực lượng, quyền thế, tôn nghiêm nam tử. Không ngờ trong một tháng, quay lại Nhục Thân cảnh nhất phẩm không nói, còn đột phá đến Thông Thần cảnh, tấn chức Thần Thông bí cảnh đầu tiên trong số tám triệu đệ tử ngoại môn! Tâm tính hơn người. Không hổ là kẻ đứng đầu trong cuộc tuyển chọn.! Là may mắn của Vạn Chân tiên môn ta!
Đột nhiên lão giả suy rượu đến đỏ bừng cả mặt buông hồ lô trong tay ra, cười khen một tiếng.
– Hì hì. Phong trưởng lão, Phong Kinh Đàm nhà ngươi kia tuy là một hồn ba mệnh tinh, nhưng cuối cùng vẫn kém một bước! Nhà cái giết hết nhé. Chư vị trưởng lão, có chơi có chịu, làm phiền giao tiền đặt cược ra đây đi!
Phía xéo đối diện lão, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy trắng cất tiếng cười như chuông, đôi con ngươi gian xảo linh động, cô vươn cánh tay thanh tú về phía mọi người.
Nghe vậy, sắc mặt tất cả các trưởng lão phó chưởng giáo đều cứng đờ, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng không nỡ, trên tay lóe lên linh quang, móc bảo vật quý giá ra giao nộp.
– Được rồi, Hàn Siêu đã là Thông Thần cảnh, có thể tấn chức Thần Thông bí cảnh bất cứ lúc nào, xác thật không lầm! Người này là do Lê Hoa đề cử vào phái, nên thưởng tiên đan! Chư vị có dị nghị gì không?
Trên đài sen phía đông là phân thân chưởng môn, thiếu niên áo trắng khẽ nâng bày tay lên. Trên tay có một viên tiên đan tựa như mắt rồng, óng ánh như ngọc đang lơ lửng.
Nhìn kỹ lại, chung quanh tiên đan có những luồng khí huyền diệu màu xanh đen, trông thần bí khó lường.
Chính là “Thái Dương Thượng Thanh đan” quý giá không gì sánh được!
Tiên đan này có chủ dược gồm ba ngàn ba trăm vị, phụ dược gồm sáu ngàn chín trăm vị, tất cả đều vô cùng quý hiếm! Dùng tiên khí tinh thuần của tiên giới cô đọng nghìn năm, độ lôi kiếp mà thành, có thể giúp tinh sư Thần Thông cửu cảnh trấn áp tâm ma, ngưng tụ pháp lực, rèn luyện tiên khí, thành tựu đại năng trường sinh!
– Cẩn tuân phân phó của chưởng môn!
Người còn lại hiển nhiên không có dị nghị, đều cúi đầu ưng thuận.
– Đi.
Thấy vậy, thiếu niên áo trắng khẽ phất tay, tiên đan trên tay lập tức lẩn vào hư không, xuyên qua thời không vô tận rồi xuất hiện trong bảo điện trên thuyền Thái Cổ Long Ngọc, lơ lửng trước người Lê Hoa chừng nửa thương.
– Cuối cùng cũng đến tay rồi! Bái tạ chưởng môn!
– Ôi ôi ôi… chờ một chút, Lê Hoa. Đệ tử kia của cô lại lùi về rồi kìa! – Đột nhiên, nụ cười vừa nhếch của Lục Hồng bên cạnh cô cứng lại, cô ta chỉ vào màn ánh sáng, la lên thất thanh.
– Hả?
Lê Hoa nghe vậy không khỏi quay đầu lại nhìn, nhất thời cô cũng ngây người tại chỗ.
Trong màn sáng, Hàn Siêu đứng trên đồi cát, khí tức quanh người yên tĩnh trở lại, gương mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Cũng không hề tấn chức Thần Thông bí cảnh, vẫn là Nhục Thân thập cảnh, Thông Thần cảnh!
Lẽ nào tấn chức thất bại rồi?
Lúc này đây, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
– Chậc chậc, vẻ mặt của các người là sao đây? Thấy ta tấn chức thất bại nên vui lắm chứ gì?
Hàn Siêu nhìn quanh một vòng, phát hiện xung quanh đã có hơn trăm người, tất cả đều dồn mắt nhìn về phía hắn với vẻ mặt vô cùng vi diệu.
– Ha ha ha, Hàn Siêu, quả nhiên ngươi không làm được! Tiểu thư nhà ta, nhất hồn tam mệnh tinh mà đến giờ vẫn chưa thể tấn thăng lên đến Thần Thông bí cảnh. Một tên phế nhân bị phế tinh mạch như ngươi thì sao có thể dễ dàng đột phá được như vậy chứ! hơn nữa ngươi đột phá thất bại, tinh thần nguyên lực bị hao tổn! Sau này lại càng không thể nào tấn chức Thần Thông bí cảnh được!
Vừa dứt lời thì tên Bạch Tam đứng bên cạnh Tiêu Tư Huyền đã hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hả hê.
Dường như hắn rất hài lòng khi thấy Hàn Siêu không thể tấn chức Thần Thông bí cảnh, trên mặt khó giấu nổi vẻ vui mừng!
– Ta đã nói rồi, Nhục Thân nhất phẩm muốn đột phá Thần Thông bí cảnh cũng khó như lên trời vậy. Cả vạn người không có nổi một người! Sao có thể dễ dàng như vậy được chứ! hơn nữa ngươi đã tự bạo tinh châu của song mệnh tinh, bây giờ lại đột phá thất bại, dù sau này ngươi may mắn tấn thăng lên Thần Thông bí cảnh được thì đã sao chứ? có khi vĩnh viễn cũng chỉ dừng lại ở Thần Thông đệ nhất cảnh thôi. Song tinh vô ngân tử ư? Ta thấy ngươi nên lấy tên là song tinh thiếu trứng thì đúng hơn! Ngươi chỉ là một tên thái giám mà thôi, đồ nửa đực nửa cái! Ha ha ha!
Phía xa lại có một tiếng cười lớn vang lên kèm theo những lời nói vô cùng chói tay, ai cũng nghe ra ý nhục mạ trong đó.
Hàn Siêu quay đầu lại nhìn, phát hiện kẻ lên tiếng là một thiếu niên áo đen xấu xí đang đứng trên sườn cồn cát cách đó vài trăm trượng. Nhìn qua chỉ chừng hai mươi mốt tuổi, đuôi mày còn có một nốt ruồi đen thui to tướng.
Tướng mạo xấu xí khỏi nói.
– Ồ? Vị sư huynh này thú vị lắm. Ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy, khi nào rỗi rảnh thì ta sẽ tự mình đánh cho ngươi nôn ngược trứng lên não rồi móc cả hai nhét vào mồm ngươi.
Nghe thấy lời nhục mạ độc ác như thế, trên mặt Hàn Siêu chẳng những không hề tức giận mà còn mỉm cười. Thầm nhớ kỹ bộ dạng của kẻ này.
Lời còn chưa dứt thì đã có một tiếng thét dài vang lên, kèm theo tiếng xé gió chấn động tầng mây, ba bóng người bay tới, dáng dấp ưu nhã. Chỉ trong nháy mắt đã đáp xuống cách Hàn Siêu mười trượng.
Người đến chính là Hứa Quang, thiếu niên nhà họ Trịnh đã bỏ chạy hôm qua, kèm theo đó là một thiếu niên mặc áo lam, tay cầm trường kiếm bảo ngọc, ánh mắt sắc bén vô cùng!
– Hừ! Hàn Siêu, lần này ngươi đột phá thất bại, không chết cũng phải rời khỏi bí cảnh này rồi đúng không? Lam Cảnh công tử, xin mời!
Hứa Quang và thiếu niên họ Trịnh kia nhường đường.
Lam cảnh, người đứng thứ hai của Đông Châu vực, Khấu Tiên thành, chỉ đứng dưới Tề Tử Thi.
– Ra tay đi, ta sẽ nhường ngươi một chiêu, sau đó chỉ dùng một chiêu, sau một chiêu, nếu ngươi không chết thì ta sẽ rời khỏi bí cảnh!
Lam Cảnh bước lên một bước, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, cổ tay khẽ run một cái, vỏ kiếm bay vọt ra ngoài.
Ánh kiếm lóe sáng, lơ lửng giữa trời!
Kiếm ý bắn ra bốn phương, dồn xuống trên người Hàn Siêu ở phía xa.
Hàn Siêu cảm ứng được sát ý, thân thể căng cứng.
Thấy bầu không khí căng thẳng này, đám ngươi còn lại đương nhiên cũng có ý chờ xem trò vui. Khoanh tay đứng nhìn, không ai lên tiếng khuyên can, thậm chí có người hận không thể khiến bọn họ đánh nhau nhanh lên một chút.
Đúng lúc này, trên sườn cát phía đông, Khách Ti Đại nhíu mày đứng đó, gương mặt đỏ bừng trông vô cùng kích động. Tiểu đao ba tấc trong tay nhanh chóng lượn tròn. Du Tiểu Tiểu đứng bên cạnh cô nhíu mày, thấp giọng nói:
– Khách Ti Đại, chúng ta có lên giúp Hàn Siêu không? bảo kiếm trong tay tên Lam Cảnh kia là thần binh lợi khí vô cùng lợi hại, có nhiều cơ quan xảo diệu, trừ khi có tinh vật và tinh linh ngăn cản, bằng không sẽ chết chắc!
– Không cần lo cho hắn. Hàn Siêu đột phá Thần Thông bí cảnh thất bại, nay hắn sống hay chết đã không còn quan trọng nữa. Ngươi nhanh xem Tiêu Tư Huyền giúp ta. Tinh linh của cô ta rất kỳ diệu, nếu như chịu tôi luyện hỏa diễm đao giúp ta thì hỏa diễm đao của ta nhất định có thể được đề cao một bậc.
Khách Ti Đại nhìn quyên qua Hàn Siêu, ánh mắt dán chặt trên người Tiêu Tư Huyền như một sắc ma nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế.
Tiêu Tư Huyền cảm nhận được ánh nhìn nóng rực đó, lạnh lùng liếc Khách Ti Đại một cái. Ánh mắt cả hai giao nhau ở giữa không trung, sấm chớp lóe lên đi đùng.
Hai cô gái một nóng một lạnh này lại bắt đầu so kè với nhau.
– Đi thôi, Hàn Siêu thua chắc rồi!
Trừng mắt một cái, thấy Khách Ti Đại chẳng thèm dời mắt đi mà ánh nhìn càng lúc càng quá quắc hơn, Tiêu Tư Huyền không khỏi nhướng mày, lạnh lùng hạ lệnh rồi bay lên định rời đi.
Nghe thấy vậy, Bạch Tam bên cạnh cô ta cười ha hả nói với vẻ kiêu ngạo:
– Tiểu thư nhà ta nói Hàn Siêu thua chắc rồi!
Vừa nói xong thì Hàn Siêu lập tức cười khẩy, quét mắt nhìn quanh một vòng:
– Các ngươi thật sự nghĩ ta tấn chức Thần Thông bí cảnh thất bại ư? Nếu đã như vậy thì ta sẽ biểu diễn cho các ngươi xem một lần!
ầm!
Một khí tức tinh thuần bắn ra từ trên người hắn, xông thẳng lên trời cao, xé rách tầng mây.
Dao động nguyên lực tinh thần cường đại lại phát ra thêm lần nữa, tạo thành gió lộc cuốn phăng mọi thứ.
Đây chính là dấu hiệu đột phá Thần Thông bí cảnh!
Cảm ứng được tất cả những việc này, đám thiên tài Thần Thông bảng ở xung quanh đều tái mặt, chyỉ cảm thấy gió lộc phả vào mặt kèm theo cát bụi mù mịt, không thể thở nổi, liên tục lùi lại phía sau.
Khí tức của Hàn Siêu liên tục tăng lên như thể không có điểm dừng!
Trong nháy mắt, Hứa Quang, thiếu niên họ Trịnh kia đều xanh mặt, không dám tin! Thiếu niên Lam Cảnh kia cũng sa sầm mặt, thên hình liên tục lùi lại, vỏ của bảo kiếm không biết đã bị gió cuốn đi nơi nào.
Khách Ti Đại, Du Tiểu Tiểu hai mặt nhìn nhau, thần sắc vô cùng quái dị.
Tiêu Tư Huyền và bảy thiếu niên áo trắng của cô ta cũng ngẩn ra tại chỗ.
Những thiên tài khác trên Thần Thông bảng và đám đệ tử ngoại môn khác đều nghẹn họng nhìn trân trối, không nói được lời nào.
Sau khi đột phá Thần Thông bí cảnh thất bại, nếu muốn tấn chức Thần Thông bí cảnh thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Chuyện này là sao đây?
Ngay sau đó đột nhiên lại có dị biến xảy ra!
Khí tức trên người Hàn Siêu chợt hạ xuống, cuồng phong xung quanh cũng nhanh chóng biến mất!
Tất cả dừng lại.
Ơ? Lẽ nào lại thất bại ư?
Chưa chờ bọn họ mừng vội thì khí tức mãnh liệt trên người Hàn Siêu lại dâng lên lần nữa, tạo thành vô số gió lốc cát bụi.
Tiếp theo khí tức cường đại đó lại hạ xuống, một giây sau, dao động nguyên lực tinh thần lại dâng cao.
Chỉ trong vòng mười giây mà khí tức trên người Hàn Siêu đã lên lên xuống xuống tới ba lần.
– Chậc chậc, có hâm mộ không? Ta muốn tấn chức Thần Thông bí cảnh lúc nào cũng được! Không cần phải trải qua những khó khăn vất vả như rèn luyện bảy tám năm, thậm chí chôn chân cả đời ở bình cảnh hay điên cuồng ngao du khắp nơi tìm kiếm cơ hội, thậm chí làm trâu làm ngựa cho kẻ khác chỉ mong xin được chút chỉ điểm để bước vào Thần Thông bí cảnh. Với ta mà nói, nó chỉ dễ như ăn cháo uống nước vậy. Cho dù có nhắm mắt lại cũng có thể trực tiếp đột phá.
Lúc này Hàn Siêu lại quét mắt nhìn quanh, ý cười lộ rõ, khí tức trên người vẫn cứ lên lên xuống xuống.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng mọi người không khỏi bùng lên lửa giận.
Bao nhiêu đau khổ và vất vả khi còn ở Nhục Thân cảnh nhất phẩm, chỉ cầu đột phá Thần Thông bí cảnh lại hiện lên trong đầu họ.
Nhưng lúc mọi người trơ mắt ra nhìn thì Hàn Siêu đột nhiên móc ra một tảng đá từ trong ngực áo, hít mùi thuốc trên đó một hơi, sau đó tung hứng viên đá, tiện đà thở dài:
– Lúc đầu ta chỉ muốn đột phá Thần Thông bí cảnh rồi rời khỏi bí cảnh, tìm chưởng môn lấy phần thưởng. Nhưng giờ ta lại nghĩ đống bảo vật trong bí cảnh cũng được lắm. Cho nên ta đành phải ở lại chơi với các ngươi một chút vậy. Bằng không các ngươi lại cho là ta một tên phế nhân, không thể làm gì được đám ngu xuẩn ngay cả Thần Thông bí cảnh cũng không thể đột phá được, thế chẳng phải chán lắm à?
Lời này vừa ra thì lửa giận trong lòng mọi người lại tăng cao, không hẹn mà cùng nghĩ: Đánh chết tên khốn không biết xấu hổ này!