Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám

Chương 25: Chó ngáp phải ruồi


Đọc truyện Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám – Chương 25: Chó ngáp phải ruồi

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Kẻ ác tới cửa!

Trông thấy người đàn ông cao lớn mặc đồ bạc đứng ở cửa ra vào đầy hung ác, dáng vẻ không dễ chọc, tất cả mọi người đều cả kinh, không dám nhìn thẳng vào mắt gã.

– Trình sư huynh có thể thư thả cho ta thêm vài ngày được không?

Từ đằng sau bức bình phong vang lên một giọng nói dịu dàng, kế đó một thiếu phụ mặc áo trắng xinh đẹp duyên dáng đi ra, trong lòng còn bế một bé gái tầm hai ba tuổi.

Trông cô khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen dài mượt mà, dáng vẻ nhu mì yếu đuối khiến người khác muốn yêu thương, lại hận không thể đè cô ra chà đạp.

Đúng là một thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần!

– Hừ! Tần nương tử! Sắp tới ngày vào bí cảnh tìm bảo, dĩ nhiên công tử nhà ta muốn thu nợ để sắm bảo giáp thần kiếm! Ngươi đừng khất hẹn nữa! Nếu hôm nay ngươi không trả hết nợ thì lập tức thu hồi lại quán!

Gã đàn ông áo bạc họ Trình hừ lạnh nói với vẻ mặt lạnh lùng. Gã nhìn quanh tiệm một vòng, rồi nhìn hai người Hàn Siêu với ánh mắt cảnh cáo.

Hàn Siêu cũng không xen vào chuyện người khác, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên. Nếu cứ không trả thì trực tiếp đốt nhà!

Lại nói đây là Khấu Tiên thành có môn quy pháp lệnh hẳn hoi, không tới lượt hắn nhúng tay vào.

– Trình sư huynh, tiệm mì này là chỗ ở của bọn ta. Hôm nay thật sự không có tinh linh thạch trả nợ, hay là ta vẫn còn một thanh Tuyết Nê kiếm chém sắt như chém bùn, không biết có thể trả bớt phần nào không.

Nói xong, người thiếu phụ xinh đẹp kia ra sau bình phong, lấy một thanh bảo kiếm lộng lẫy ra đặt trên bàn.

– Chỉ là một thanh Thiên Luyện Vấn Cương kiếm bình thương thôi! Chỉ có thể bớt được một viên tinh linh thạch!

Xoẹt một tiếng, gã họ Trình rút kiếm ra, búng nhẹ lên thân kiếm rồi nói với giọng khinh thường.

Tần nương tử nghe thấy thế thì tức đỏ cả mặt, lồng ngực phập phồng lên xuống. Nhóm tiểu nhị, người kéo mì, băm thịt còn có đầu bếp đều dừng tay, trừng mắt nhìn gã.

– Mẹ ơi… Đói!

Bỗng, đứa bé trong lòng cô ngọng nghịu gọi, cọ vài cái, đôi mắt to tròn trong veo nhìn quanh rồi vùi đầu vào vùng ngực cao ngất đầy nhút nhát.

– Kiếm Thiên Luyện Vấn Cương chính là bảo kiếm của môn phái, sắc bén vô cùng. Có thể đổi được năm viên tinh linh thạch lận.

Lúc này, Lạc Vân nhíu mày khẽ nói.

– Không liên quan đến chúng ta. Chúng ta chỉ tới đây ăn mì mà thôi. Chủ quán à, sao mì hoành thánh của ta vẫn chưa có vậy?

Hàn Siêu mỉm cười, phất tay nói, đoạn ngẩng đầu gọi tiểu nhị.


– Ồ… sư huynh chờ chút, đến ngay đây.

Tiểu nhị nghe thấy vậy thì ngây người ra, vẻ tức giận trên mặt cũng tản đi. Người nọ cười gượng rồi nhanh nhẹn chạy ra sau bình phong, bưng hai chén mì hoành thánh lớn ra.

Thế như ngay khi y đang đi như bay bưng thức ăn lên thì chợt có người thò chân ra ngáng đường, giống như rắn độc thè lưỡi.

Kẻ kia chính là gã mặc đồ bạc.

Ầm.

Tiểu nhị căn bản không lường trước được cho nên không phản ứng kịp. Cả người ngã về phía trước theo quán tính, Ngay lúc tiểu nhị sắp té dập mặt thì y lắc eo, thân thể bay vọt ra ngoài rồi đáp xuống đất hệt như một chú mèo nhanh nhẹn. Đoạn y xoay người lại, hai mắt bốc lửa giận, cả người đầy sát ý.

Mì hoành thánh nóng hổi rơi vãi trên mặt đất, còn có chút nước canh.

Tuy rằng thân pháp của y rất cao những vẫn làm đổ mì xuống đất.

– Nếu hôm nay không trả tiền thì tiệm mì này là của công tử nhà ta! Các người đừng hòng buôn bán ở đây! Sao hả, mấy người còn muốn ăn ở đây à?

Gã nhếch môi, cầm bảo kiếm ngồi xuống rồi nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh lẽo.

– Ngươi… ngươi đừng quá đáng quá! Ngươi thu hồi lại quán cũng được! Sao lại phá hoại việc làm ăn của ta! Sau này còn ai dám tới tiệm mì của ta nữa?!

Tần nương tử thấy cảnh này thì nói đầy tức giận, nhưng cô lại không dám lớn tiếng, sợ dọa bé gái trong lòng.

Mấy thiếu niên, thiếu nữ trong tiệm cũng bước tới. Họ cầm dao phay, cày cán bột che chở trước mặt thiếu phụ kia với vẻ mặt tức giận, trừng mắt nhìn gã họ Trình.

– chậc, nếu ngươi vẫn không trả tiền thì sẽ bị đuổi khỏi Khấu Tiên thành lập tức! Vậy mà còn muốn ở Khấu Tiên thành này sao?

Gã cười khẩy đầy khinh thường, liếc bọn họ một cái. Chợt gã cười một cách dâm tà.

– Có điều, nếu Tần nương tử chịu hầu hạ công tử nhà ta thì tiệm này muốn mở bao lâu cũng được!

– Hừ! Đồ không biết xấu hổ!

Tới đây, Lạc Vân cũng không nhịn được nữa, cô lạnh giọng chửi một câu.

– Ta khuyên các người đừng lo chuyện bao đồng! Hàn Siêu, thế lực của công tử nhà ta còn lớn hơn Lê Hoa viện chủ, sư phụ của ngươi! Ngươi có thể làm mưa làm gió ở Khấu Tiên thành cũng do công tử nhà ta không ra tay thôi! Nếu công tử nhà ta ra tay chế tạo mấy chục Bạo Viêm Liệt Khung Tiễn, cho dù ngươi có là một hồn song mệnh tinh, có hai tinh châu tụ ra Tinh Huy Chi Giáp bảo vệ thì cũng bị nổ tan tành!

Gã họ Trình xoay đầu lại, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, khinh thường, hoàn toàn không để Hàn Siêu vào mắt.

– Nhặt lên rồi ăn hết đi!

Vẻ mặt Hàn Siêu lạnh lùng, không chút thay đổi. Hắn liếc qua mì hoành thánh nóng hổi trên đất, nâng chén trà lên uống.

– Cái gì?


Gã họ Trình nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

– Ta nói ngươi nhặt hết chỗ mì hoành thánh này lên rồi ăn tại chỗ đi! Ta ghét nhất người lãng phí lương thực!

Hàn Siêu phất tay, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

– Chậc. Ngươi có biết công tử nhà ta là ai không hả? Người đứng thứ hai trên bảng Thần Thông, huyết mạch đời sau của đương kim đại trưởng lão đấy. Cả khu phía bắc Khấu Tiên thành này đều do công tử nhà ta quản lý! Còn ngươi thì sao hả? Chẳng qua chỉ là một phế nhân bị phế tinh mạch thôi! Nếu không phải ngươi là một hồn song mệnh tinh thì làm gì tới phiên ngươi lên tiếng trong Khấu Tiên thành này!

Gã hừ lạnh, giọng điệu toát lên vẻ khinh thường.

– Thế à? Vậy sao ngươi không nếm thử sự lợi hại của tinh vật ta xem?

Hàn Siêu đứng lên, vẫy tay gọi Xích Diễm Huyết Phách Ti.

Oong.

Trong không trung rung lên một trận, kế đó một sợi tơ màu đỏ máu xuất hiện quấn quanh tay hắn, tựa như du long huyết xà! Ánh sáng đỏ rực phát ra khiến cho cả căn phòng đỏ rực lên, nhưng khi chiếu vào người thì khiến nười ta cảm thấy lạnh lẽo như thể bị mãng xà hồng hoang nhìn chằm chằm!

– Các ngươi nợ bao nhiêu, ta sẽ trả thay. Chỉ cần các người lấy tinh vật của ta khiêu chiến với gã họ Trình này, để cho hắn nếm mùi lợi hại là được! Sao nào, các ngươi dám không?

Lúc này, Hàn Siêu nhìn sang nhóm người thiếu phụ Tần nương tử, nói với vẻ lạnh lùng.

– Có gì không dám! Để ta! Hôm nay Điển tiểu nhị ta đây muốn tham gia khảo hạch nhập môn, khiêu chiến với Trình Húc!

Ngay khi dứt lời, tiểu nhị đã đặt chén sứ thanh hoa trong tay xuống, đứng dậy, ném tuyết tiên ở trong lòng ra rồi chỉ vào gã áo bạc, trong lòng đầy căm phẫn.

– Hàn Siêu ngươi muốn đối đầu với công tử nhà ta thật à?

Gã áo bạc tên Trình Húc nheo mắt lại, đứng dậy. Trên người tản ra khí tức nguy hiểm.

Giống như một con sư tử bị chọc giận muốn nhào lên cắn người.

– Chậc, ta đã đắc tội với ba mươi mấy vạn đệ tử ngoại môn rồi, nên cũng chẳng quan tâm việc đắc tội công tử nhà ngươi đâu! Sao, ngươi chịu thua hay muốn đấu một trận với tinh vật của ta đây?

Hàn Siêu cười nhạo, tiện tay vung một cái. Xích Diễm Huyết Phách Ti trong tay hắn bay vào tay tiểu nhị áo xanh.

– Trình Húc, ngươi ứng chiến à?

Thế nhưng đúng lúc này, có một vị lão giã mặc đồ tím bước ra ở giữa không trung. Nét mặt lạnh nhạt.

– Hừ, ta chịu thua!

Trình Húc do dự một lát rồi nhìn Hàn Siêu chằm chằm, gã mỉm cười lạnh lẽo như rắn độc:


– Hàn Siêu, rồi ngươi sẽ hối hận về ngày hôm nay! Lập tức thu hồi tất cả cửa hàng phòng ốc ở thành bắc, không cho thuê nữa! Hai mươi mấy vạn người sắp mất nhà để về! Ngươi cứ chịu lửa giận của bọn họ đi!

Đoạn gã cởi áo ra, quét mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng một cách lạnh lẽo, rồi xoay người cười ha hả ra khỏi tiệm mì.

– Tạp dịch ngoại môn trong thành bắc nghe đây! Công tử nhà ta, Lam Cảnh Lam công tử sắp thu hồi tất cả phòng ở trong thành bắc, không cho thuê nữa. Các ngươi muốn trách thì cứ trách tên Hàn Siêu lo chuyện bao đồng! Ha ha ha…

Giọng nói xa dần, cả con phố xôn xao lên. Có người ngây người như phỗng khó mà chấp nhận được, có người không dám tin, lại có người tức giận không thôi.

– Làm sao đây? Nếu thật sự thu hồi, vậy thì chúng ta sẽ ở đâu? Chẳng lẽ tìm đại chỗ nào đó ngủ à?

– Ta thì sao cũng được, nhưng sao đám nhỏ nhà ta có thể chịu được! Hơn nữa, thu hồi phòng lại thì chúng ta phải đi đâu kiếm tiền đây?

– Nhà ta vạn lượng hoàng kim, nhưng bước vào Khấu Tiên thành thì táng gia bại sạn! Bây giờ ta chỉ tới Nhục Thân nhị phẩm thì thôi, nhưng nếu chút tiền ấy cũng không kiếm được, ăn không no làm sao tấn chức nhất phẩm, còn mặt mũi nào mà gặp cha mẹ với người trong tộc nữa!

– Trời ơi! Đểu do tên Hàn Siêu kia phá hỏng hết! Tìm hắn tính sổ đi!

Trong tiệm mì, nhóm người Tần nương tử và các người khách khác đều lộ vẻ buồn bã, âu sầu, thi thoảng còn nhìn sang Hàn Siêu với ánh mắt oán hận.

Nếu như Lam công tử gì đấy thật sự thu hồi phòng ở, vậy bọn họ không còn nhà để về thật rồi?

Sau này, bọn họ sống ở đâu?

Chẳng lẽ phải rời khỏi Khấu Tiên thành thật sao?

– Công tử, lần này e rằng khó giải quyết rồi! Ở đây có hơn hai mươi vạn tạp dịch ngoại môn, nhất địch có rất nhiều người oán hận ngươi.

Lạc Vân tới bên cạnh Hàn Siêu, nhíu mày, nhỏ giọng nói.

– Đa tạ Hàn sư huynh!

Ngay lúc đó, thiếu phụ Tần nương tử bước tới khom người hành lễ, trên mặt hiện lên vẻ biết ơn, nhưng trong mắt khó giấu nổi vẻ ưu sầu.

Xem ra Tần nương tử đang lo lắng sau này mẹ góa con côi họ sẽ lưu lạc nơi đâu.

– Chó ngáp phải ruồi thôi!

Hàn Siêu cười nhạt, gọi Xích Diễm Huyết Phách Ti về rồi xoay người, chắp tay với lão giả áo tím giữa không trung.

– Tiền bối, không biết phủ thành chủ ta có thể chứa được hai mươi vạn người không?

– Ồ? Ngươi cũng lanh trí lắm! Yên tâm đi, phủ thành chủ Khấu Tiên thành lúc mới xây, vốn dĩ định chọn ra người mạnh nhất trong số ngoại môn, xem như hạt giống dự bị của phủ thành chủ. Cho nên phủ được xây còn lớn hơn cả hoàng cung nhân gian nữa. Dĩ nhiên có thể chứa được hai mươi vạn người! Lê Hoa thu được một đệ tử giỏi đấy!

Lão giả áo tím nhướng mày, trong mắt hiện lện ý khen ngợi. Ông xoay người, phất tay áo rời đi, cả người biến mất trong không khí.

– Vậy thì tốt rồi.

Nghe thấy thế, Hàn Siêu cười khẽ, quay lại đỡ Tần nương tử đứng dậy rồi chắp tay nói:

– Đã thế thì các ngươi tới phủ thành chủ ở đi, ta sẽ phân chỗ cho các ngươi ở.

– Ngươi nói thật ư?


Lời vừa dứt, trên mặt nhiều người trong phòng lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, đồng loạt hỏi.

– Đương nhiên rồi! Lạc Vân ngươi ra ngoài thông báo, nói Hàn Siêu ta sẽ phân một chỗ trong phủ thành chủ, thu nhận người bị đuổi khỏi thành bắc! Mười người một viên tinh linh thạch mỗi tháng! Dĩ nhiên, những người có con cái như Tần nương tử thì miễn phí, ưu tiên vào ở!

Hàn Siêu phất tay, nghiêng đầu phân phó.

– Vâng!

Trong mắt Lạc Vân tràn đầy vẻ tôn sung, cô chắp tay nhận mệnh rồi bước ra ngoài, đứng giữa phố, hít sâu một hơi rồi nói:

– Công tử nhà ta, HÀn Siêu sẽ phân vài chỗ trong phủ thành chủ, thu nhận tạp dịch ngoại môn thành bắc! Mười người một viên tinh linh thạch mỗi tháng! Có con cái thì miễn phí, ưu tiên vào ở!

Giọng nói trong trẻo như tiếng hạc kêu, vang động núi sông.

Câu nói kia khiến cho cả thành bắc nháy mắt sôi sục lên hệt như đổ nước vào dầu sôi.

– Đa tạ Hàn công tử!

Tần nương tử đứng trước mặt Hàn Siêu, lạy thật sâu, trên mặt đầy sự biết ơn.

– Đừng khách sáo, dù sao ta cũng là người thích con nít, có thể cho ta ôm bé được không?

Hàn Siêu phất tay, cười dịu dàng hỏi.

– Vâng. Công tử cẩn thận chút.

Gương mặt trắng nõn của Tần nương tử đỏ ửng lên, cô cẩn thận đặt bé gái trong lòng mình vào lòng Hàn Siêu.

Bé gái lập tức thức dậy, nhìn thấy Hàn Siêu cũng không sợ hãi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn. Bé chu môi, ngọng nghịu gọi:

– Phụ thân!

Tần nương tử lập tức đỏ cả mặt, trong thẹn thùng lại toát lên vẻ quyến rũ đặc biệt của thiếu phụ.

– Ta không phải là cha con đâu!

Hàn Siêu cười khẽ, vuốt mũi bé gái rồi xoay người nói:

– Đi thôi, ta dẫn các người tới phủ thành chủ, tìm chỗ ở tốt cho các ngươi trước. Sau này mỗi ngày nấu một chén mì hoành thánh cho ta là được rồi!

– Nhất định! Đa tạ Hàn công tử!

Nhóm tiểu nhị nghe thấy thế thì nhìn nhau, mặt mày hớn hở, đồng loạt khom người hành lễ đáp.

– Đi thôi!

Hàn Siêu nói xong thì đặt bé gái cưỡi lên cổ mình rồi bước ra khỏi tiệm mì.

– Ôi chao!

Tần nương tử thấy thế bèn la lên đầy sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy bé gái cười khì khì, trông rất vui vẻ. Trong mắt cũng ánh lên vẻ dịu dàng, không ngăn cản mà đi theo sau lưng Hàn Siêu.

Trong lòng vô cùng yên tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.