Siêu Năng Thời Đại

Chương 56: Đều Có Toan Tính Riêng


Đọc truyện Siêu Năng Thời Đại – Chương 56: Đều Có Toan Tính Riêng


Trải qua vài chục giây im lặng, rốt cuộc bên phía Dương Thiết Sơn cũng đã có hồi âm:

“Liên quan tới người của Phùng Khắc Cương? Nói rõ hơn đi!”

Dương Lập Quân vội vàng đáp lời, không quên kể lại cặn kẽ mọi chuyện:

“Là như vậy…
Lúc đó Tống Viễn Sơn chết rồi…
Đúng, là người của hắn mang tới…
Đã tạm giam rồi…”

Mất gần năm phút đồng hồ, cuối cùng Dương Lập Quân cũng trình bày xong tiền căn hậu quả của sự việc vừa diễn ra.


Dương Thiết Sơn trầm ngâm một chút, sau đó nói:

“Được, cứ làm đúng theo nguyên tắc, tạm giam người kia lại để điều tra trước.
Đã thông báo với các lãnh đạo và Quân Ủy chưa?”

“Việc này…
Còn chưa báo cáo lên trên…
Mới vừa rồi…”

Không đợi con trai kịp nói hết câu, Dương Thiết Sơn đã dùng giọng nghiêm khắc mà ngắt lời:

“Ngay bây giờ tiến hành báo cáo với thượng cấp và Quân Ủy, không được chậm trễ, nên nhớ sự việc lần này liên lụy rất lớn, chậm một khắc cũng có thể khiến cho lãnh đạo sinh ra cái nhìn không tốt.”

Nói đoạn, Dương Thiết Sơn liền chủ động cúp máy.


Ở phía bên kia đầu dây, Dương Lập Quân cầm chiếc điện thoại trong tay, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra một vẻ bất đắc dĩ.


Lão cha này, tính tình luôn là như vậy, bao nhiêu năm qua không hề thay đổi chút nào!

Dương Lập Quân thở dài, tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng tới cửa thang máy.
Hắn không chậm trễ chút nào, rút từ trong túi ra một tấm thẻ từ, quẹt mở rồi bước vào trong thang máy dẫn lên mặt đất.


Ngay sau đó một chiếc xe Land Cruiser xuất hiện phía trước cánh cửa thép dẫn vào hầm chứa tên lửa của căn cứ quân sự Hồng Lĩnh.


Có vẻ như loại xe được nhập khẩu nguyên chiếc từ đảo quốc này rất được các lãnh đạo trong quân giới yêu thích, cho nên hầu hết các cơ quan quân sự đều được trang bị ít nhất một chiếc Land Cruiser.


Dương Lập Quân bước lên xe, sau đó ra lệnh cho lái xe đưa mình trở về văn phòng Quân Ủy Trung Ương.
Dự định của ông ta là sẽ trực tiếp báo cáo lại với Quân Ủy, sau đó mới thông báo cho phía Viện kiểm sát Quân sự.

Thế nhưng vừa lên xe chưa được bao lâu, thì điện thoại của Dương Lập Quân đã đổ chuông.


Số điện thoại này…


Là Tổng tham mưu trưởng Vu.


Dương Lập Quân giật mình kinh ngạc, thầm nghĩ Vu Vĩnh Khang này cũng thật là quá thính đi, sự việc mới xảy ra chưa đầy một giờ mà ông ta đã đánh hơi được rồi sao?

Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu Dương Lập Quân, còn trước mặt Vu Vĩnh Khang, hắn vẫn rất là cung kính, tuyệt đối không dám có chút hành vi thiếu tôn trọng nào.


Dương Lập Quân bấm nút nhận cuộc gọi, nhanh chóng tươi cười chào hỏi:

“Haha, lãnh đạo ngài xem có phải thực là trùng hợp không, tôi còn đang chuẩn bị gọi điện cho ngài để báo cáo một số sự việc mới phát sinh, không ngờ ngài lại chủ động liên lạc với tôi trước.”

Vu Vĩnh Khang đương nhiên biết thái độ của Dương Lập Quân đối với mình như thế nào, bề ngoài hắn luôn luôn tỏ ra khiêm nhường, tôn kính mình, thế nhưng sau lưng thì không chắc đã là như vậy.


Tuy vậy Vu Vĩnh Khang cũng chẳng rảnh rỗi mà để tâm quá nhiều tới thái độ của đối phương, bởi lẽ Vu Vĩnh Khang hắn cùng Dương gia không phải là kẻ chung đường.


Mặc dù trên lý thuyết mà nói hai nhà bọn họ cũng không có xung đột gì, thế nhưng bản thân Vu Vĩnh Khang lại không có thiện cảm với đám người Dương gia này.


Gốc rễ của họ trong quân giới quá sâu, cho nên nhiều lúc sẽ gây ra những cản trở cho Vu Vĩnh Khang trong quá trình công tác.
Đương nhiên họ sẽ không ngu ngốc tới mức chống lại hắn ra mặt, thế nhưng phía sau lưng ngấm ngầm không thuận theo là không thể tránh khỏi.


Trên thực tế không chỉ có mình Tổng tham mưu trưởng Vu không vừa ý với Dương gia, mà ngay đến lãnh đạo số một cũng đã có cái nhìn về vấn đề này.


Tuy nhiên về cơ bản những tướng lĩnh họ Dương này vẫn không phạm phải sai lầm lớn gì, dù đôi khi có gây ra những phiền toái nho nhỏ, thế nhưng về tổng quan mà nói họ vẫn luôn nhất trí cao độ với trung ương.


Bởi vậy lãnh đạo cũng không thể can thiệp quá sâu vào những vấn đề nội bộ quân đội mang tính vi mô, mà chỉ có thể thỉnh thoảng gõ bọn họ vài cái, để những người kia biết điều mà thu liễm lại một chút thôi.


Thông thường Vu Vĩnh Khang sẽ không chủ động liên lạc với cấp dưới, nhất là người của Dương gia, thế nhưng hôm nay tình hình có chút đặc biệt, bởi vậy không thể không phá lệ một lần.


“Đồng chí Dương, việc anh muốn báo cáo là…?”

Dương Lập Quân lập tức trả lời:

“Thưa lãnh đạo, chúng tôi đã tìm ra manh mối về đầu đạn A đang mất tích kia, cho nên tôi đang chuẩn bị báo cáo với lãnh đạo về việc cử người tới thu hồi nó.”

“À, thì ra là vấn đề này…”


Vu Vĩnh Khang cười nhạt, đáp:

“Về vụ việc đầu đạn A kia, tôi đã nhận được báo cáo của anh Chu bên phía Tổng cục Chính trị rồi, hiện tại cấp trên cũng đã lệnh cho hai đơn vị đặc nhiệm tới đó khảo sát, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức hồi báo.”

Phì, quả nhiên là kẻ chuyên dựa hơi người khác mà đi lên, nịnh bợ cũng làm rất nhanh gọn!

Dương Lập Quân trong lòng thầm mắng Chu Doãn Văn một câu, tuy nhiên giọng điệu của hắn vẫn không có gì thay đổi, đon đả nói:

“Thì ra là vậy.
Haha, lãnh đạo, vậy không biết ngoài chuyện đó ra, ngài còn chỉ đạo gì nữa không?”

“Chỉ đạo thì không có, thế nhưng có chuyện này tôi muốn hỏi đồng chí Dương.”

Vu Vĩnh Khang chậm rãi lên tiếng:

“Người tên Ngô Kiến Quốc kia, hiện tại đang giam giữ ở căn cứ quân sự Hồng Lĩnh sao?”

Trong đầu Dương Lập Quân hiện ra một dấu hỏi, không biết chuyện này có liên quan gì tới Vu Vĩnh Khang, tại sao hắn lại quan tâm tới Ngô Kiến Quốc kia như vậy?

Theo lý thuyết, việc điều tra liên quan tới quân đội sẽ do đích thân các cán bộ trong Cục điều tra Hình sự – trực thuộc Bộ Quốc Phòng – tiến hành điều tra xử lý.


Bản thân Dương Lập Quân cũng không có quyền hạn xử lý vụ việc lần này, hắn chỉ đơn giản làm theo trình tự, trước tiên tạm giam Ngô Kiến Quốc, sau đó bàn giao cho cơ quan có thẩm quyền tiến hành thẩm vấn mà thôi.


Thông thường mà nói người như Vu Vĩnh Khang sẽ không trực tiếp can dự vào vấn đề mang tính chuyên môn và có tính chất nhạy cảm như sự việc lần này.


Dương Lập Quân thầm phán đoán, phải chăng Chu Doãn Văn kia đã nói điều gì với Vu Vĩnh Khang, hoặc là nhờ vả ông ta ra tay giải quyết, cứu Ngô Kiến Quốc ra khỏi nhà giam?

Hừ, nào có dễ dàng như vậy?

Dương Lập Quân đáp lời, giọng nói đã có phần nào đó nghiêm túc hơn:

“Đúng là người này đang bị tạm giam tại căn cứ Hồng Lĩnh để chờ bàn giao vụ việc cho phía Quân pháp.
Chỉ là không rõ vì sao đột nhiên ngài lại hỏi về hắn…?”

Vu Vĩnh Khang làm ra vẻ như không nghe ra sự thay đổi trong thái độ của Dương Lập Quân, chậm rãi trả lời:

“Thế nhưng thân phận của người đó có chút đặc thù, hơn nữa hắn là một mắt xích quan trọng để giải quyết vụ án bắt cóc lần này.
Vả lại theo nguồn tin của tôi, thì đối phương có vẻ như không hề liên quan tới cái chết của tên phạm nhân kia, mà vấn đề nằm ở phía những người trực tiếp giam giữ hắn – là các anh mới phải?”

“Hừ, không biết lãnh đạo đã nghe được thông tin thất thiệt đó từ đâu, chỉ là…”

Dương Lập Quân đã không còn giữ vẻ khiêm nhường cùng hòa nhã vừa rồi, hắn hừ lạnh một tiếng, đáp lại:


“Việc Ngô Kiến Quốc có hay không liên quan tới cái chết của Tống Viễn Sơn, bản thân tôi không thể tự tiện kết luận, chỉ có thể để đơn vị có chuyên môn tới điều tra làm rõ, sau đó chờ đợi đáp án từ bọn họ mà thôi.
Còn ở thời điểm hiện tại, tôi đương nhiên phải làm theo nguyên tắc, bàn giao người cho Cục Điều tra Hình sự, tuyệt đối sẽ không tự ý thả hắn.”

Vu Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, trong lòng không khỏi khinh thường, người đứng đầu Cục Điều tra Hình sự không phải là họ Dương các anh sao?

“Không, tôi không hề có ý bắt buộc cậu phải làm trái với nguyên tắc chỉ là cậu nên xem xét kỹ lưỡng vấn đề này thôi.
Thôi, tôi còn có cuộc họp khẩn, tạm biệt.
À, nhớ chú ý điện thoại, có lẽ rất nhanh sẽ có người liên hệ với cậu đấy…”

Nói đoạn, không để cho đối phương kịp phản ứng gì, Vu Vĩnh Khang đã cúp máy cái rụp, trên khuôn mặt lộ ra nét cười trào phúng.


Hừ, mấy tên họ Dương các người chính là cứng đầu nhất, thường xuyên trên bảo dưới không nghe, bây giờ lại đem nguyên tắc ra nói chuyện với ta sao? Nực cười, để xem lát nữa người của Đường gia cũng can thiệp rồi, các người còn ngang ngạnh nữa hay thôi.


Dương gia người đông thế mạnh, Dương hệ trong quân giới chính là một cỗ thế lực bền chắc khó có thể tách rời.


Mà Vu gia mặc dù được xếp vào hàng ngũ đại gia tộc thủ đô, thế nhưng luôn bị đánh giá yếu hơn các thế gia khác.


Sức ảnh hưởng của Vu gia phần nhiều tới từ việc Vu lão gia tử – Vu Nghị – vẫn còn sức ảnh hưởng rất lớn trong chính trường, mặt khác Vu Vĩnh Khang mặc dù mang họ Vu, thế nhưng cũng được tính là người dưới cờ của lãnh đạo thứ nhất.


Gốc rễ của họ nếu đem so sánh với những gia tộc khổng lồ kia, thì thực sự vẫn còn rất nông cạn.


Bởi vậy nên Vu gia mới miễn cưỡng được xếp vào ngũ đại thế gia thủ đô, mặc dù thế lực của họ so với bốn gia tộc kia còn kém không ít.


Cả bốn đại gia tộc Đường, Đặng, Dương, Tống đều có xuất phát điểm từ các nguyên lão khai quốc, cá biệt như Đường gia còn có Ông cụ Đường đang tại thế, cho nên bọn họ như những cây đại thụ chống trời, có căn cơ cực sâu trong quân chính lưỡng giới.


Mà Vu Vĩnh Khang cũng bởi vì lý do này, mà rất khó chạm vào người của Dương gia, mặc dù trên lý thuyết mà nói bọn họ đều là cấp dưới của ông ta.


Làm không tốt, không những chẳng lay động nổi đám người kia, mà bản thân mình còn gánh tiếng xấu bá đạo chuyên quyền.


Thế nhưng sự kiện lần này vô tình đã mở ra cho Vu Vĩnh Khang một con đường mới, mang tới cho cho ông ta một điểm mấu chốt để thực hiện kế hoạch cải tổ bộ máy quân đội mà bản thân luôn ấp ủ.


Việc bỗng nhiên xuất hiện một Ngô Kiến Quốc, khiến cho Dương gia – những người luôn không vừa mắt Chu Doãn Văn – bây giờ đã có lý do tốt để ngáng chân hắn.


Vốn dĩ quan hệ giữa Phùng Khắc Cương – thầy của Chu Doãn Văn và Dương Thiết Sơn trước nay đều không tốt, tuy nhiên vẫn còn giữ ở mức nước sông không phạm nước giếng, chỉ công kích nhau trên miệng lưỡi chứ chưa có xung đột thực chất gì.


Thế nhưng sự việc lần này đã đi quá giới hạn đó, chắc chắn Giáo sư Phùng sẽ không để yên.


Ngấm ngầm công kích là không thể tránh khỏi, thậm chí có thể xảy ra tranh đấu chính diện.
Mặc dù chuyện đó không thể lay động được Dương gia, nhưng chí ít cũng khiến cho họ trầy vi tróc vẩy.


Đương nhiên sự việc sẽ không dừng lại ở đó.

Nếu chỉ là cá nhân Phùng Khắc Cương, dù có vận dụng hết toàn bộ quan hệ, cũng sẽ không thể đụng tới chỗ yếu hại của Dương gia.


Thế nhưng đổi lại nếu Đường gia cũng tham dự, vậy thì tính chất sự việc sẽ thay đổi hoàn toàn.


Phải biết mặt dù năng lượng tổng thể của Dương gia không thua gì Đường gia, thế nhưng trong cao tầng chính giới, tiếng nói của Đường gia mới là lớn nhất.


Đúng vậy, một nguyên lão còn tại thế, chỉ cần giẫm một chân, cũng đủ khiến cho cả chính trường rung chuyển.


Nếu như vì sự việc lần này mà Ông cụ Đường có cái nhìn không tốt về Dương Lập Quân, như vậy rất có thể Dương gia sẽ trở thành đích ngắm của ba bên: Đường gia – Vu gia – Phùng hệ.


Ba cỗ thế lực cực đại, đủ sức gây ra một trận sóng ngầm cuồn cuộn trong quân chính lưỡng giới, thổi bay bất kỳ kẻ nào đối đầu.


Mà Dương gia, dù cho có căn cơ sâu đến đâu đi chăng nữa, thì đối diện với ba mặt giáp công, chắc chắn cũng sẽ phải chịu nhún nhường mà thỏa hiệp.


Tới khi đó cơ hội của Vu Vĩnh Khang liền tới rồi, ông ta có thể nhân dịp này để tách ra một lỗ hổng trên khối thép Dương gia, sau đó tiến hành cải tổ mạnh mẽ các đơn vị dưới quyền.
Hoặc chí ít Tham mưu trưởng Vu cũng sẽ có thêm không gian để vận tác, không tới mức bó tay bó chân như hiện tại.


Chính trị, chính là sự tranh đấu và thỏa hiệp đan xen.


Đây chính là quy luật muôn thuở, mà bất kể là thượng tầng hay hạ tầng, ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới, đều sẽ phải tuân theo.
Hoàn toàn không có ngoại lệ.


Vu Vĩnh Khang trầm ngâm một hồi, sau đó đặt chiếc điện thoại xuống bàn, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.


Ngồi đối diện ông ta lúc này là một người đàn ông trung tuổi, mang trên người một bộ vest đen được cắt may cẩn thận…


Dương Lập Quân cầm chiếc điện thoại di động trên tay, trong đầu lờ mờ đoán ra vấn đề gì đó khác thường.


Vu Vĩnh Khang này, trực tiếp gọi điện tới cho mình không nói, còn dùng giọng khuyên bảo như vậy, hoàn toàn không có ý ép mình phải thả Ngô Kiến Quốc.


Việc đối phương làm, xem chừng có vẻ như hoàn toàn vô nghĩa, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại, Vu Vĩnh Khang sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng chỉ với vài câu nói của mình có thể khiến cho Dương Lập Quân thả người.


Có vẻ như ngay từ đầu mục đích của cuộc điện thoại kia vốn không phải là để tác động đến việc bắt giữ Ngô Kiến Quốc của Dương Lập Quân, mà nó càng giống như một sự tỏ thái độ cá nhân của Vu Vĩnh Khang hơn.


Tổng tham mưu trưởng Vu, rốt cuộc ngài đang tỏ thái độ cho ai xem đây?


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.