Đọc truyện Siêu Năng Thời Đại – Chương 49: Thiên Nhân Đạo Quán
Ông cụ Đường ngồi đối diện với Quán Chủ, chậm rãi liếc nhìn xung quanh căn phòng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hoài niệm.
Nơi đây là phòng riêng của Quán Chủ, cũng là nơi ở trước đây của Thanh Hòa chân nhân khi còn tại thế.
Thanh Hòa chân nhân chính là sư phụ của Quán Chủ hiện tại, đồng thời cũng là sư phụ của Ông cụ Đường.
Thuở thiếu thời, thân thể của ông cụ – khi đó còn là một cậu thiếu niên – luôn không được tốt cho lắm, thường xuyên gặp phải đủ loại bệnh tật, quanh năm làm bạn với ấm sắc thuốc.
Theo các thầy thuốc khi đó dự đoán, với tình hình sức khỏe như vậy, chỉ e rằng Đường Vân – tên húy của Ông cụ Đường – khó lòng mà sống tới tuổi trưởng thành, chứ đừng nói tới việc lấy vợ sinh con, kế thừa gia nghiệp.
Cực chẳng đã, cha của ông cũng là gia chủ của Đường gia vào thời điểm đó đã nhờ người gửi gắm ông tới Thiên Nhân Đạo Quán này tu tập, mong rằng có thể giúp được phần nào.
Vốn Quán Chủ khi ấy là Thanh Hòa chân nhân không định thu nhận Đường Vân, nhưng khi gặp mặt trực tiếp cậu thiếu niên này, ông ta lại bỏ qua quyết định trước đó của mình, để cho cậu gia nhập vào Thiên Nhân phái.
Hơn nữa Thanh Hòa chân nhân còn đích thân thu nhận Đường Vân làm đệ tử chân truyền, đủ hiểu ông ta coi trọng cậu thiếu niên ốm yếu này đến mức nào.
Phải biết rằng Thanh Hòa chân nhân khi ấy đang là người đứng đầu Thiên Nhân Đạo Quán, cũng là chưởng môn nhân của Thiên Nhân phái.
Mà Thiên Nhân phái này, không chỉ đơn giản là một môn phái nhỏ nằm lọt thỏm giữa núi rừng Cửu Đỉnh Sơn.
Bề ngoài Thiên Nhân Đạo Quan chủ yếu tiếp nhận những người có lòng muốn tu tập, không phân biệt già trẻ sang hèn, miễn là họ thành tâm muốn hướng tới việc cầu đạo là đủ.
Và điều này cũng lý giải vì sao số đạo sĩ ở Thiên Nhân Đạo Quán khá đông, có những khi lên tới hàng trăm người, nhưng chỉ một phần rất ít trong số đó là đệ tử của Thiên Nhân phái.
Bởi lẽ Thiên Nhân phái là một trong số những môn phái cực kỳ bí ẩn đã truyền thừa qua hàng ngàn năm nay.
Tất cả những đệ tử của họ, đều là chọn trong số hàng ngàn người mới có một, căn cốt cũng như ngộ tính đều thuộc loại thượng thừa, hơn nữa cần phải có được một nguồn năng lượng bẩm sinh hòa hợp với thiên địa.
Nếu không có những yếu tố trên trợ giúp, thì quá trình tu luyện khí công Đạo gia của họ sẽ gặp trở ngại rất lớn, thậm chí gây nguy hiểm đến chính bản thân mình.
Nhẹ thì tuổi thọ suy giảm, cơ thể càng ngày càng yếu nhược, mà nặng thì trực tiếp trở thành phế nhân, hoặc là mất mạng đương trường.
Đường Vân khi đó, mặc dù cơ thể vô cùng yếu đuối, bệnh tật triền miên, thế nhưng lần đầu tiên tiếp xúc Thanh Hòa chân nhân đã nhận ra bên trong cơ thể của cậu thiếu niên này có một nguồn năng lượng vô cùng lớn, lớn hơn chính bản thân ông ta rất nhiều.
Hơn nữa nguồn năng lượng này của Đường Vân còn có phần đặc biệt hơn người thường, nó không những không bị những năng lượng tự nhiên trong thiên địa trong thiên địa bài xích, mà khi tiếp xúc với Đường Vân những năng lượng tự nhiên kia còn sinh ra cộng hưởng.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao cơ thể Đường Vân thường xuyên cảm thấy nóng lạnh đột ngột, dễ dàng mắc cảm mạo thương hàn.
Bởi vì năng lượng tự nhiên trong thiên địa khi tiếp xúc với cậu ta sinh ra cộng hưởng, tự động hòa cùng với năng lượng bản thân của Đường Vân, sau đó nhân lên nhiều lần.
Mà Đường Vân lúc này lại không biết cách điều hòa, dẫn dắt chúng, cho nên năng lượng trong cơ thể cậu ta luôn ở trong tình trạng hỗn loạn, chạy lung tung khắp cả kinh mạch.
Giải thích ra thì dài dòng, nhưng tóm lại chỉ có một ý duy nhất: Nếu không có tâm pháp tu luyện thích hợp, vậy Đường Vân đừng hòng sống qua hai mươi tuổi.
Ngược lại, nếu có thể được một vị cao nhân dạy dỗ, vậy thì cậu ta sẽ là một kỳ tài võ học ngàn năm có một.
Mà vị cao nhân này, không ai khác chính là Thanh Hòa đạo nhân.
Gần mười năm ròng rã, Đường Vân sống ở Thiên Nhân Đạo Quán, tu luyện khắc khổ theo chỉ dẫn của sư phụ.
Mặc dù biết rằng việc tu luyện này không chỉ giúp cho bản thân trở nên cường kiện, tránh khỏi những bệnh tật đeo bám mình suốt từ khi sinh ra, mà còn khiến cho mình trở nên mạnh mẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Nhưng Đường Vân vẫn luôn cảm thấy thứ võ công này vô cùng nhàm chán, thậm chí buồn bực tới mức muốn bỏ trốn khỏi đây.
Bởi lẽ cho dù có được căn cốt vô cùng tốt, cùng với nguồn năng lượng bẩm sinh tuyệt vời cho việc tu luyện, nhưng tâm tính của Đường Vân lại không hề hoàn hảo như hai thứ trên.
Sinh ra trong hoàn cảnh đất nước đang nằm trong vòng kiềm tỏa của người phương Tây, mặc dù từ nhỏ tới lớn chưa từng phải chịu khổ, thế nhưng Đường Vân vẫn thấm thía sự nhục nhã của người dân mất nước.
Một cậu bé mười tuổi, ngang nhiên bị đánh chết tươi ngay trước sự chứng kiến của đám đông dân chúng, trong đó có cả Đường Vân.
Mà nguyên nhân chỉ là bởi vì cậu vô tình đánh đổ ly trà nóng vào người một tên lính Phú Lang Sa.
Mặc dù đã rối rít xin lỗi, thậm chí quỳ xuống van xin, nhưng một đứa bé mười tuổi vẫn bị chúng dùng gót giày dẫm đạp tới khi chỉ còn là một đống máu thịt nằm bất động…
Một cô gái đương tuổi thanh xuân, giống như những nụ hoa đào còn chưa hé nở, bị một tên Thông phán bắt lên xe ngay giữa phố phường.
Đường Vân lúc ấy mười bốn tuổi, trực tiếp chứng kiến toàn bộ sự việc, giận đến sôi gan.
Hắn nhặt một viên gạch bên đường, muốn lao theo ném vào chiếc xe đó…
Thế nhưng điều khiến Đường Vân sửng sốt và cay đắng hơn, là những người xung quanh hò nhau giữ hắn lại, miệng liên mồm khuyên bảo:
“Đừng giây vào hắn ta, coi chừng mang họa vào thân…”
“Thầy phán đó nổi tiếng đê tiện, cũng không phải lần đầu hắn làm như vậy…”
“Yên tâm, hắn chỉ cần cái ấy…
Sẽ không đến mức chết người đâu…”
Nghe những lời đó lùng bùng bên tai, trong lòng Đường Vân không khỏi bàng hoàng.
Mấy mươi năm đô hộ, đã khiến cho người ta bạc nhược, đê hèn tới mức này rồi sao?
Không dám phản kháng, không dám lên tiếng, thậm chí coi đó là điều đương nhiên, cam chịu để cho kẻ thù khinh rẻ, chà đạp?
Đó cũng là lúc Đường Vân nhận ra, vũ lực không phải là thứ có thể giải quyết được mọi việc, mà những người dân này họ cần nhiều hơn thế.
Họ, cần một liều thuốc đắng, đủ để bản thân tỉnh ra, nhìn vào thực tại mà đấu tranh.
Thế nên mặc dù mỗi ngày luyện công đều cực kỳ mệt mỏi và gian khổ, nhưng Đường Vân vẫn không bỏ bê việc đọc sách, thậm chí cậu đọc ngày một nhiều hơn, viết ngày một dài hơn.
Tất cả, đều chỉ nhằm một mục đích, đó là tích lũy những kiến thức cần thiết để đấu tranh chống lại đám thực dân, đế quốc đang xâu xé đất nước ta từ bên trong.
Trong suốt nhiều năm ròng tu luyện ở Thiên Nhân Đạo Quán, Đường Vân cũng có một vài huynh đệ thân thiết.
Đương nhiên, người gần gũi với cậu ta nhất trong số đó chính là một người có quan hệ máu mủ ruột rà với Đường Vân – Đường Vũ.
Sau khi Đường Vân bái Thanh Hòa đạo nhân làm thầy, tiến vào Thiên Nhân phái được hai năm, thì Đường Vũ – chính là em ruột của Đường Vân, cũng nối bước anh trai, gia nhập Thiên Nhân phái.
Thanh Hòa đạo nhân đã từng nói, về cốt cách cũng như thiên phú, không ai vượt qua được Đường Vân, thế nhưng nếu nói về tâm tính, thì hắn còn xa mới bằng được Đường Vũ.
Đường Vũ có sự cảm ngộ đạo pháp hơn hẳn Đường Vân, dù nhập môn sau anh trai hơn hai năm, nhưng hắn lại rất nhanh thấu hiểu được triết lý hàm chứa trong những thứ được học.
Có lẽ cũng vì điều này mà Thanh Hòa đạo nhân mới phá lệ thu nhận một đệ tử có căn cốt chỉ ở mức trung bình như hắn.
Vốn khi còn ở Đường gia, cả hai anh em Đường Vân và Đường Vũ không thân thiết với nhau cho lắm, thậm chí có thể nói là khá xa lạ.
Bởi lẽ Đường Vũ từ nhỏ đã già dặn hơn người, khi bạn bè đồng trang lứa đang hái hoa bắt bướm, thì hắn ngồi cả ngày trong phòng để đọc sách, viết chữ.
Mà Đường Vân, bởi vì sức khỏe không cho phép, cho nên cũng rất ít khi ra ngoài.
Nói một cách chính xác, thì suốt mười mấy năm đầu cuộc đời hắn, có quá nửa thời gian trong đó là nằm trên giường chờ đến giờ uống thuốc.
Tuy nhiên sau khi chuyển vào sống trong Thiên Nhân Đạo Quán, cả hai có cơ hội chạm mặt nhiều hơn, trò chuyện với nhau nhiều hơn, cho nên cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.
Cứ như vậy, hai anh em ruột, một người thành tâm tu tập, một người miễn cưỡng đối phó qua ngày, cùng nhau trải qua nhiều năm ròng rã trên Cửu Đỉnh Sơn này.
Mãi cho tới một ngày nọ, trước cổng Đạo Quán xuất hiện một đám lính Phú Lang Sa cùng với một tên phiên dịch.
Bọn chúng yêu cầu được khám xét phía trong Đạo Quán, nói rằng đang tìm kiếm một kẻ nào đó bị truy nã, có người thấy hắn lẩn trốn xung quanh khu vực này.
Người mà đám lính kia đang tìm kiếm, không ai khác chính là Tống Đạo Minh – một trong tám đại nguyên lão khai quốc, người đứng đầu Tống gia thủ đô cùng thời kỳ với Đường Vân.
…
Ông cụ Đường hắng giọng, nhìn thẳng vào Quán Chủ đang ngồi đối diện, nói:
“Ta biết, làm như thế này là làm khó cho cậu, thế nhưng tính mạng của Tiểu Yên lúc này đã nguy trong sớm tối, cho nên đành phải muối mặt mà tới đây nhờ vả.”
Vị Quán Chủ này không ai khác chính là em ruột của ông cụ – Đường Vũ lão nhân gia.
Chỉ có điều cái tên Đường Vũ đã rất lâu không còn xuất hiện nữa, bởi bây giờ hầu hết mọi người đều biết tới ông ta dưới cái tên Linh Huyền đạo trưởng – quán chủ của Thiên Nhân Đạo Quán.
Linh Huyền đạo trưởng vuốt vuốt bộ râu, gương mặt phẳng lặng như một hồ nước không gơn sóng, hoàn toàn không thể nhận ra trong tâm ông ta đang suy nghĩ những gì.
“Đã biết là như vậy, thì tới từ đâu nên trở về đó đi thôi.”
Ông cụ Đường lắc đầu, nói:
“Ta biết cậu giận ta chuyện trước kia ta không nói một lời mà bỏ đi.
Thế nhưng cậu cũng phải hiểu cho ta, vào thời điểm đó kẻ địch đang truy lùng rất gát gao những người làm cách mạng giống như ta.
Nếu phát hiện ra nơi này có bất kỳ liên hệ gì với chính quyền cách mạng lâm thời, thì những người đang tu tập ở đây sẽ ra sao?”
Đoạn ông cụ lại thở dài một hơi, giọng buồn bã:
“Ta cũng hiểu rằng vì sự ra đi của ta, khiến cho sư phụ cùng với các sư huynh đệ hết sức khổ tâm.
Tuy nhiên nếu như phải chọn lại, ta vẫn sẽ một lần nữa đi đúng một con đường y nguyên như trước.”
Rầm!
Linh Huyền đạo trưởng vỗ mạnh lên bàn một cái, từ trên người ông ta phóng ra một luồng áp lực vô hình, phun trào tứ phía.
Những bức tranh đang treo trên tường, những cuốn sách được xếp ngay ngắn trên kệ, tất cả đều bị hất tung lên không trung, bay tán loạn tứ phía như thể gặp phải một trận cuồng phong vậy.
Ông cụ Đường vẫn ngồi im bất động, mắt nhắm hờ, giống như những thứ đang xảy ra xung quanh chẳng có liên quan chút nào tới mình vậy.
Linh Huyền đạo trưởng gầm lên một tiếng giận dữ:
“Biết? Ngươi biết cái gì? Năm đó ngươi bỏ đi, có từng nói qua với sư phụ một lời hay không? Ngươi có biết ngay trong đêm ngươi rời Đạo Quán, sư phụ đã một mình dầm mưa đi tìm ngươi khắp cả mấy ngọn núi xung quanh đây hay không?”
Nói đoạn, khóe mắt già nua của ông ta hơi nháy lên, đã thấp thoáng như có ánh lệ.
“Ngươi có biết, chỉ chưa đầy một năm sau khi ngươi bỏ đi, sư phụ đã lâm trọng bệnh, hạc giá tiên du rồi hay không? Mặt ngoài sư phụ bình thản như nước, nhưng mãi tới khi tọa hóa người vẫn nhìn chằm chằm ra cửa, chờ đợi ngươi trở về một lần.
Tất cả những điều đó, ngươi có từng một lần nghĩ qua hay không !?”
Linh Huyền đạo trưởng hít một hơi dài, đứng dậy bước ra khỏi ghế, quay lưng về phía Ông cụ Đường, nói:
“Ngươi trở về đi, chuyện của ngươi không liên quan gì tới Thiên Nhân Đạo Quán, ngươi tự mình xử lý cho tốt.
Cũng đừng tìm đến đây quấy rầy ta tịnh tu thêm lần nào nữa.
Về đi !”
Ông cụ Đường nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Linh Huyền đạo trưởng, thở dài không nói.
Đoạn ông cụ quay sang nhìn về phía tấm linh vị đang được bày ở góc phòng, cúi đầu vái dài ba vái, sau đó quay lưng bước ra khỏi phòng.
Linh Huyền đạo trưởng đứng yên như một pho tượng, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng cửa Đạo Quán đã đóng lại, ông ta mới xoay người bước ra ngoài cửa, nói với một đệ tử đang đứng canh giữ ở ngoài:
“Ngươi tới Tĩnh Tâm trai, cho mời sư thúc của ngươi tới đây cho ta.
Không, còn cả sư phụ ngươi nữa, nói hai người đó tới phòng ta có việc cần gấp.”
“Vâng thưa Quán Chủ, đệ tử lập tức đi ngay.”
.