Đọc truyện Siêu Năng Thời Đại – Chương 39: Thiết Sa
Roger ra lệnh cho tất cả tạm thời hạ vũ khí, sau đó hắn trực tiếp tiến tới phía người kia, mở miệng hỏi:
“Ngài Clark…?”
Ngài Clark xoa xoa đôi bàn tay lấp lánh ánh bạc, nhìn thẳng vào mặt Roger, cười nhạt nói:
“Hình như tôi trông chờ quá nhiều vào các anh thì phải? Một chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong?”
Roger không đáp lại câu hỏi mang đậm tính giễu cợt ấy, cũng không cố gắng giải thích hay biện bạch gì.
Đúng, có thể bởi vì sự xuất hiện bật ngờ của Ngô Kiến Quốc, mới khiến cho kế hoạch của hắn bị xáo trộn hoàn toàn, từ đó dẫn tới thất bại ngày hôm nay.
Nhưng đó không phải là lý do mà Roger muốn dùng để đổ lỗi, cũng không phải là điều mà Ngài Clark muốn nghe.
Roger hiểu thất bại là thất bại, bất kể bởi lý do gì.
Bất kể là bởi yếu tố khách quan, hay chủ quan, hoặc là cả hai.
Hắn lắc đầu, hướng về phía Ngài Clark đáp:
“Chúng tôi đã thất bại.
Ngay ngày mai phần tiền hợp đồng sẽ được chuyển tới tài khoản của ngài cùng với tiền bồi thường…”
Roger còn chưa kịp nói hết câu, thì đối phương đã xua tay đáp:
“Không cần thiết, các anh chỉ cần giúp tôi một chút việc nhỏ, tôi sẽ xem như hợp đồng lần này đã hoàn thành.”
“Việc gì…
?”
Ngài Clark mỉm cười:
“Thu hút sự chú ý của đám cảnh sát trên đường kia, kéo dài thời gian cho tôi.
Vậy là đủ.”
Ánh mắt Roger lộ rõ vẻ nghi ngờ:
“Chỉ như vậy thôi ?”
Nụ cười trên mặt Ngài Clark vụt tắt, giọng hắn hơi đanh lại:
“Nếu không các anh còn có thể làm gì khác? Đừng hỏi nhiều, biến đi.”
Roger nhún vai lắc đầu, ra vẻ không phải việc của hắn thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Ngài Clark đưa tay nâng gọng kính của mình một chút, sau đó tiến bước thẳng tới phía cửa ra vào đại sảnh.
Roger vốn còn muốn nhắc nhở hắn vài lời, nhưng rồi cuối cùng lại chọn yên lặng trở lại xe, ra hiệu cho cả đội lên đường.
Ba chiếc minivan phóng đi sau lưng Ngài Clark, nhưng hắn cũng chẳng mảy may ngó ngàng gì.
Mục tiêu của hắn là Đường Yên, lúc này đang ở bên trong tòa nhà trước mặt.
Hắn không quan tâm số tiền đã bỏ ra cho đám lính đánh thuê Roger, cũng chẳng để ý việc Roger có thể cầm chân cảnh sát bao lâu.
Năm phút? Mười phút? Hoặc là ít hơn thế? Không quan trọng.
Đơn giản, bởi vì hắn tự tin vào bản thân, một sự tự tin cực độ được hun đúc bằng thực lực tối thượng.
Lúc này khói trong đại sảnh vẫn còn rất dày đặc, ước chừng phải trên dưới hai mươi phút nữa luồng khói này mới tan đi hết.
Ngô Kiến Quốc ngồi yên tại chỗ, ra sức lắng nghe động tĩnh của đối phương.
Nếu hắn đoán không lầm, thì có vẻ đám người kia đã bỏ cuộc rồi.
Ngô Kiến Quốc thở dài một hơi, cảm giác như vừa từ cõi chết trở ra vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Mặc dù hắn cũng từng nhiều lần vào sinh ra tử, thực hiện những nhiệm vụ khó khăn mạo hiểm, thế nhưng hắn vẫn là con người.
Mà đã là con người, đương nhiên phải có cảm xúc dù ít dù nhiều.
Chỉ có điều hắn khống chế cảm xúc của mình tốt hơn người bình thường mà thôi.
Ở phía bên kia Lương Đức Hoa vẫn còn đang cực kỳ căng thẳng.
Dù cho tiếng súng đã ngưng, trong đại sảnh lúc này yên lặng lạ thường, nhưng hắn vẫn không dám có chút buông lỏng nào.
Lương Đức Hoa hơi nghiêng đầu sang phía Ngô Kiến Quốc, nói lớn:
“Tình hình bên đó sao rồi ?”
Ngô Kiến Quốc nhếch miệng cười, móc từ trong túi áo ra một bao thuốc nhàu nát, châm một điếu.
Hắn rít sâu một hơi, cảm nhận cái vị cay đắng nhàn nhạt đang dần lan tràn trong khoang miệng, nói lớn:
“Haha, vẫn còn tốt, có vẻ cái số của tôi và anh vẫn chưa tận, đành hẹn chết một ngày khác vậy.”
Nghe thấy những lời của Ngô Kiến Quốc, Lương Đức Hoa cũng hơi được buông lỏng một chút.
Mặc dù chỉ mới gặp Ngô Kiến Quốc lần đầu, cũng chẳng hiểu gì về con người của hắn, nhưng trải qua một phen sinh tử trong lòng Lương Đức Hoa lại cảm thấy khá tin tưởng người thanh niên này.
Giống như những người đã từng vào sống ra chết cùng nhau, trong lòng họ luôn bất giác nảy sinh sự tin tưởng lẫn nhau, thậm chí đến mức đủ để giao phó an nguy của mình vào tay đối phương.
Có lẽ đó chính là thứ tình cảm mà người ta vẫn thường nhắc đến – tình đồng đội.
Lương Đức Hoa bật cười ha hả, lớn giọng nói:
“Được lắm, mặc dù không biết cậu là ai, nhưng bản lĩnh của cậu so với lão Lương tôi còn cao cường hơn nhiều.
Đúng vậy, đến bây giờ vẫn còn chưa hỏi tính danh, chẳng hay tên cậu là…?”
Ngô Kiến Quốc rít một hơi, quăng điếu thuốc xuống chân, nói:
“Cứ gọi tôi là Kiến Quốc.”
“Haha, được, cậu Kiến Quốc, bất kể cậu có thân phận gì đi chăng nữa, từ hôm nay trở đi lão Lương tôi coi cậu là bằng hữu.
Lần này trở về, nhất định chúng ta phải cùng nhau uống một trận đã đời, không say không về !”
“Được, nhất định như vậy.”
Bầu không khí căng thẳng dịu đi đôi chút.
Lương Đức Hoa rút điện thoại trong túi ra, liếc nhìn lên màn hình.
Ba mươi phút đã trôi qua kể từ khi bọn họ dừng chân trên xa lộ rồi chạm trán đám lính đánh thuê kia.
Đây có lẽ là ba mươi phút dài nhất cuộc đời Lương Đức Hoa, cảm tưởng như thể đó là ba mươi năm vậy, ba người bọn hắn đã đi hết từ nguy hiểm này tới nguy hiểm khác.
Tuy vậy thần may mắn vẫn mỉm cười với Lương Đức Hoa hắn, mặc dù tình huống quả thực có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn hữu kinh vô hiểm mà thoát được.
Hắn cầm điện thoại trên tay, bấm gọi tới số của Thứ trưởng Đường, muốn báo tình hình lại cho ông ta.
Từ thời điểm bắt đầu bị truy sát cho tới giờ, Lương Đức Hoa hoàn toàn không rảnh tay được một giây, cho nên bây giờ hắn cần thông báo lại cho Thứ trưởng Đường về những biến cố mới phát sinh, để ông ta có biện pháp ứng phó thích hợp.
Đương nhiên Lương Đức Hoa cũng đoán rằng Đường Yên đã đi trước hắn một bước, báo thông tin về Đường gia rồi, nhưng ở cương vị của hắn vẫn cần trực tiếp tường trình sự việc cho Đường Viễn.
Mà Ngô Kiến Quốc cũng không rảnh rỗi, hắn vừa đứng lên, hướng về phía cầu thang dẫn lên tầng trên bước tới.
Lúc này nguy hiểm đã qua đi, hắn cần phải kiểm tra xem Đường Yên có bình yên vô sự hay không.
Nhưng chỉ vừa bước một bước, thì hệ thống – thứ vốn nằm im lìm trong đầu Ngô Kiến Quốc suốt thời gian gần đây – lại đột ngột phát ra một thông báo.
Thông báo đó chỉ bao gồm vài dòng chữ ngắn ngủi, nhưng đủ khiến cho sống lưng Ngô Kiến Quốc lạnh toát, giống như trực tiếp rơi vào giữa hầm băng.
【Phát hiện sự tồn tại của Siêu Năng Giả ở phạm vi gần, kích phát nhiệm vụ khẩn cấp】
Nhiệm vụ #1: Tiêu diệt Siêu Năng Giả.
Phần thưởng: Năng Lực Đặc Thù x1; Điểm Cửa hàng x200; Kinh nghiệm x200; Rút thưởng ngẫu nhiên x3.
Nhiệm vụ #2: Sống sót trước sự truy sát của Siêu Năng Giả.
Phần thưởng: Năng Lực Ngẫu Nhiên x1; Điểm Cửa hàng x20; Kinh nghiệm x40; Rút thưởng ngẫu nhiên x1.
Mặc dù không rõ Siêu Năng Giả mà hệ thống nhắc đến rốt cuộc là gì, nhưng Ngô Kiến Quốc vẫn không tự chủ được liên tưởng tới Người áo đen thần bí hắn từng đụng độ ở Kosovo.
Mà thực sự chẳng cần phải suy đoán rườm rà, chỉ riêng cái tên “Siêu Năng Giả” thôi cũng đủ để hắn đoán được kẻ địch của mình lần này sở hữu những năng lực vượt ngoài sức tưởng tượng của con người rồi.
Ngô Kiến Quốc không khỏi căng thẳng, lập tức dồn hết sự tập trung vào đôi tai, muốn từ đó xác định được vị trí của đối phương hiện tại.
Lộp cộp…
Lộp cộp…
Tiếng giày da gõ xuống nền gạch lọt vào tai Ngô Kiến Quốc, quả nhiên có người đang tiến vào trong sảnh.
Hắn vừa tập trung nghe ngóng, vừa móc khẩu Desert Eagle đang giắt sau lưng ra, chuẩn bị tấn công trước.
Tiên hạ thủ vi cường, hệ thống đã giao nhiệm vụ như vậy, chứng tỏ tên Siêu Năng Giả kia hoàn toàn không có ý đồ tốt, thậm chí muốn hạ sát thủ.
Mà đã là như vậy, thì Ngô Kiến Quốc cũng không ngần ngại ra tay trước, chiếm lấy tiên cơ.
Cạch một tiếng, hắn mở chốt an toàn của khẩu súng trong tay, chuẩn bị bóp cò.
Lộp cộp…
Cộp cộp cộp…!
Nhanh quá !
Đồng tử của Ngô Kiến Quốc co rút lại, hắn không chút do dự bóp cò thẳng về phía tiếng bước chân.
Đoàng…
Đoàng…
Đoàng…!
Ba tiếng súng liên tiếp nổ ra gần như đồng thời, thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng của viên đạn va chạm với tường gạch.
Điều đó cũng có nghĩa là cả ba phát đạn của Ngô Kiến Quốc đều không hề bắn trúng mục tiêu.
Bởi vì, đối phương quá nhanh.
Phản ứng của Ngô Kiến Quốc hoàn toàn không bắt kịp tốc độ của người này.
Ngô Kiến Quốc xoay người chĩa súng đuổi theo vị trí phát ra tiếng bước chân, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn.
Tên Siêu Năng Giả kia đang bỏ qua Ngô Kiến Quốc hắn mà hướng tới vị trí của Lương Đức Hoa, lao nhanh như một mũi tên.
Ngô Kiến Quốc còn đang muốn lên tiếng cảnh báo, thì phía bên kia đã vang lên một tiếng hét thảm thiết của Lương Đức Hoa, liền sau đó là tiếng một vật nặng va chạm với bờ tường.
Khốn kiếp !
Chửi thầm một câu, Ngô Kiến Quốc ngay lập tức lao ra phía bên ngoài tòa nhà.
Tốc độ của tên kia quá nhanh, khiến cho Ngô Kiến Quốc hoàn toàn không thể bắt kịp nếu chỉ sử dụng thính giác.
Điều hắn cần bây giờ là rời khỏi khu vực đại sảnh đang bị khói bao trùm ngay lập tức, bởi vì chỉ khi tầm nhìn được khôi phục thì hắn mới có cơ hội phản kích lại đối phương.
Còn về phần Lương Đức Hoa lúc này, e là lành ít dữ nhiều.
Tuy rằng rất muốn lao tới trợ giúp Lương Đức Hoa, nhưng lý trí của Ngô Kiến Quốc mách bảo hắn không thể hành động như vậy.
Dù bây giờ tên Siêu Năng Giả kia có bắt giữ được Đường Yên đi chăng nữa, thì Ngô Kiến Quốc vẫn sẽ lựa chọn không xông vào trong đại sảnh đối đầu với hắn.
Bởi vì Ngô Kiến Quốc hiểu, chỉ cần hắn còn ở bên ngoài tòa nhà này, vậy thì vẫn còn giữ được khả năng tự xoay sở bảo vệ mình.
Trường hợp khả quan, tên Siêu Năng Giả chỉ muốn bắt giữ Đường Yên, vậy thì Ngô Kiến Quốc cần phục kích bên ngoài, không để cho hắn mang Đường Yên đi là được.
Sau đó khi lực lượng tiếp viện tới nơi, thì đối phương dù có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ còn nước bó tay chịu trói.
Đổi lại trong trường hợp xấu nhất, đối phương ra tay sát hại Lương Đức Hoa cùng Đường Yên, thì Ngô Kiến Quốc cũng có thể báo thù cho họ.
Tóm lại tình huống lúc này bắt buộc Ngô Kiến Quốc phải buông bỏ việc ở lại trong tòa nhà, chỉ có như vậy mới giữ được một đường sinh cơ cho cả ba người.
Không đầy nửa phút sau, từ sảnh tòa nhà có một bóng người bước ra.
Đó không ai khác chính là tên Siêu Năng Giả kia – kẻ tự xưng là Ngài Clark.
Trên đôi găng tay làm bằng bạc của hắn còn dính một chút máu tươi, không cần đoán cũng biết nạn nhân là Lương Đức Hoa.
Chỉ là không rõ hiện tại Lương Đức Hoa sống chết ra sao mà thôi.
Ngài Clark lấy trong túi ra một chiếc khăn, chậm rãi lau đi vết máu dính trên tay, giống như thể hắn không hề nhìn thấy họng súng của Ngô Kiến Quốc đang trực chỉ thẳng lên người mình vậy.
Sau khi lau sạch hai bàn tay, Ngài Clark ném chiếc khăn xuống đất, nhàn nhạt nói:
“Đây vốn dĩ không phải chuyện của mày…”
Đoàng…
Đoàng…!
Không đợi hắn nói hết câu, Ngô Kiến Quốc đã ngay lập tức bóp cò, bắn liền hai viên về phía đối phương.
Khẩu Desert Eagle như một con mãng xà, phun ra từng tia lửa chết chóc hướng về phía Ngài Clark.
Vốn dĩ Ngô Kiến Quốc cố tình nhắm vào đầu và ngực là những bộ phận yếu hại nhất trên cơ thể người, cho nên chỉ cần trúng một trong hai phát đạn là đối phương cầm chắc cái chết.
Thế nhưng chỉ trong một tích tắc, hai viên đạn đang bay trên không trung bỗng nhiên biến mất !!
Không, nói đúng hơn là chúng không hoàn toàn biến mất, mà tan rã thành một đám bụi nhỏ li ti, sau đó bị gió cuốn đi vô ảnh vô tung.
“…
Vốn dĩ không phải chuyện của mày, nếu là ngày thường tao sẽ cho mày một con đường sống.
Nhưng lần này mày phá hư chuyện của tao, khiến tao phải lặn lội tới tận đây, cho nên không thể nương tay với mày được.
Nếu không người ta lại nghĩ Thiết Sa tao là người dễ bắt nạt, có thể trèo lên đầu lên cổ tao mà đại tiện không chừng.”
Đồng tử của Ngô Kiến Quốc co rút lại, không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình…!
Nhưng cũng không vì thế mà hắn kinh hoảng, ngón tay trỏ của Ngô Kiến Quốc ngay lập tức bóp mạnh cò súng, muốn tiếp tục xạ kích.
Tuy nhiên, chẳng có tiếng nổ nào phát ra cả.
Thay vào đó, khẩu Desert Eagle trên tay Ngô Kiến Quốc chậm rãi mục nát ra, cuối cùng tan rã thành bụi, rơi xuống chân hắn…
.