Đọc truyện Siêu Năng Lực Chiến – Chương 52: Bị Bắt Cóc
Bãi đất trống phía sau trường Alas vào tầm thời gian gần mười hai giờ, hiện tại là cuối tháng ba gần bước sang mùa hè nên thời tiết có chút oi ả. Giờ này rất ít hay hầu như không có một bóng người nào đến đây để đốt mình ngắm cảnh.
Bá Thông đứng trơ trọi giữa đồng cỏ xanh trống vắng nhìn dáo dát tự hỏi:
-Bị cho leo cây sao ta?
-Xin chào thằng nhóc đi cùng Fremmy.
Một thiếu niên với mái tóc đen ngắn vuốt keo kèm theo vẻ mặt hợm hĩnh quen thuộc xuất hiện. Đi cùng hắn là hai tên cao to khác ở phía sau.
Bá Thông hơi nhíu mày nhìn Dogo lại liên tưởng đến thái độ sợ hãi cùng tội lỗi của nữ sinh hẹn gặp hắn rốt cuộc cũng suy ra được hắn bị người ta giăng bẫy.
-Mày tới đây làm gì?
Bá Thông không sợ hãi gì, vẻ mặt điềm nhiên hỏi.
-Tới bắt mày chứ làm gì?
Dogo nhướn mày cười khẩy nói.
-Bắt tao rồi làm gì?
-Để dụ con nhỏ kia và bắt nó.
-Bắt bạn tao làm gì?
-Giao nó cho ngài Kowa.
Bá Thông tỉnh rụi cứ hỏi câu nào thì Dogo liền trả lời câu đó như đứa con nít bị người lớn dẫn dụ.
-Cậu chủ. Cậu tiết lộ hơi nhiều.
Gã to con đứng bên phải cúi người xuống nhỏ nhẹ nhắc nhở Dogo.
-Không cần mày nói, tao tự biết. Dù sao thì nó cũng sẽ bị bắt.
Dogo nhíu mày lườm gã thuộc hạ đi theo, nói.
-Giờ đã hỏi xong rồi thì tao đi nhé.
Bá Thông không phải đứa ngu, làm sao hắn có thể đứng đực ra cho người ta bắt được chứ? Vừa dứt lời hắn đã dùng tốc độ lớn nhất để bỏ chạy.
-Đ-Đứng lại đó!!! Còn chần chừ gì chứ, đuổi theo!
Dogo hốt hoảng chỉ tay, lớn tiếng ra lệnh cho hai tên thuộc hạ.
Sau đó, Bá Thông rất nhanh bị bắt bởi vì tứ chi đang đeo bốn cục tạ nặng mười Pg.
-Cái thằng nhỏ này…nó nhỏ mà sao nó nặng vậy!!!?
Hai tên thuộc hạ mỗi người xách một bên tay của Bá Thông, giống như đang cầm bao bột nặng hơn tám mươi ký nhưng vì bọn họ đều người trải qua huấn luyện nên dù cảm thấy nặng thì vẫn xách hắn đi một cách bình thường.
Bá Thông giống như món đồ bị người ta xách đi chẳng có chút nao núng trong lòng trái lại hắn vô cùng điềm tĩnh chờ thời cơ để tẩu thoát.
Trong khi đó, Lidia ở nhà ngồi thất thần suy nghĩ về chuyện mấy ngày trước.
-Mình đã nghĩ rất nhiều rồi, từ lần đầu gặp cho đến giờ…nhưng bằng cách nào hắn có được một số kí ức của Leaka trong khi Leaka vẫn còn tồn tại…? Không lẽ Leaka nói cho hắn biết sao?
Lidia nhíu chặt mày cố gắng lý giải những chuyện xảy ra xoay quanh Bá Thông. Bá Thông không hề nhớ cô là ai vào cái ngày đầu gặp mặt và hắn đã dùng việc đầu bị đánh để làm cái cớ. Tuy nhiên, hắn lại biết mã số để vào nhà biết đường đến trường. Cô sẽ không thể phát hiện cho đến khi hắn sử dụng siêu năng lực.
Cô đã từng gặp qua người bị đoạt xác, quả thật người kia không có nhớ tí gì về con người cũ cả, hoàn toàn thay đổi hoàn toàn xa lạ. Nhưng Bá Thông lại hoàn toàn khác, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
-Đây là đoạt xác dạng mới sao?
Lidia nhíu mày, vò đầu bứt tóc cố gắng lý giải chuyện đang xảy ra nhưng dù có cố nghĩ thì vẫn không ra.
Ring ring ring
Bất chợt điện thoại của Lidia reo lên. Cô nhấc máy nhìn thấy trên màn hình cái tên quen thuộc “Leaka”.
-Leak–
-Xin chào, Fremmy.
Đầu bên kia vang lên giọng nói giễu cợt, đắc thắng.
-Ai vậy?
Lidia nhíu mày, cảm thấy chuyện chẳng lành.
-Mày còn hỏi sao? Tao là cái thằng bị mày vờ xa lạ ở cái tiệm bán dụng cụ rèn luyện thể chất đấy. Hiện tại bạn mày đang nằm trong tay tao và tao sẽ chờ mày ở căn nhà hoang đường nhỏ số ba kết nối đường lớn số một tiểu khu B1. Tao cho mày một giờ bằng không nó chết chắc.
Dogo như nắm chắc phần thắng, ý cười dạt dào, giọng điệu giễu cợt đe dọa và thách thức Lidia.
Lidia không đáp lời nào, tắt máy cái rụp rồi lập tức rời khỏi nhà.
Dogo nghe tiếng tắt máy dứt khoát ngoài mong muốn khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại của Bá Thông, hai mày nhíu chặt vì cố áp chế sự thấp thỏm trong lòng.
Bá Thông bị trói gô lại nằm dài trên đất chẳng thèm nói câu nào. Đợi Lidia tới và hắn tự mở dây trói là xong, siêu năng lực của hắn đâu phải để trưng chứ.
Một tiếng sau, Lidia rốt cuộc tìm tới căn nhà hoang cũ kỹ nằm giữa bãi đất khô cằn.
Dogo đứng nhìn đồng hồ trên điện thoại nhíu mày nói:
-Hừ, sắp đến thời gian rồi mà nó còn chư–
Vút
Phập
Bất chợt một thanh chủy thủ nhỏ phóng như tên bắn lướt qua mặt Dogo rồi cắm lên một cái thùng gỗ sau lưng hắn. Hắn rợn người cảm nhận cơn đau trên mặt nhìn đến người xuất hiện giữa lối vào của căn nhà hoang.
-Mau thả cậu ấy ra trước khi tao giết sạch tụi mày.
Lidia giận dữ khi thấy Bá Thông bị trói từ vai đến chân như con tôm lăn bột chiên, sát khí vốn đang kiềm chế chợt toát ra kinh khủng. Bất kì ai cũng không được gây tổn thương đến thân xác người bạn thời thơ ấu của cô!
Dogo và hai tên thuộc hạ nhìn thiếu nữ đằng đằng sát khí lại nhìn đến thanh chủy thủ chuyên dụng của mạo hiểm giả khiến cả người không rét mà run. Cái này phải lực tay mạnh cỡ nào mới có thể ném xa và cắm đến nửa thân chủy thủ vào thùng gỗ?
-C-Cậu chủ…tôi thấy…chúng ta chọc nhầm người.
Thuộc hạ đứng bên phải Dogo run rẩy nói. Hắn từng có nghe qua một số người không đeo thẻ không hẳn là phế vật, có khi là dạng thích ẩn mình. Rất có thể thiếu nữ này là một trong số đó.
-Nhầm cái quái gì!!? Chúng ta có ba…người mà.
Dogo cũng sợ hãi nhưng lại tỏ ra mạnh miệng.
-Giờ có thả bạn tao ra hay không? Hoặc là chết!
Lidia từng bước tiến tới, thanh âm lạnh lùng trầm đục chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy được hàn khí vạn năm trong đó.
-Được rồi. Màn kịch bắt cóc uy hiếp người thân đến đây nên kết thúc.
Bá Thông cũng cảm nhận được sát khí từ Lidia, hắn biết nếu hắn không can ngăn chắc chắn sẽ có người chết.
-S-S-Sao mày ra thoát được!!?
Dogo nhìn Bá Thông thong dong đi ra không có sợi dây nào trên người không khỏi bàng hoàng.
-Làm sao thì đó là mánh của tao, mày không cần biết. Tốt nhất nên yên phận rời khỏi đây trước khi cô ấy giết chết tụi bây.
Bá Thông mỉm cười, ngón tay cái chỉ về phía Lidia, sau đầu nổi đầy mồ hôi lạnh cảnh báo.
Ba người Dogo cảm nhận được sát khí từ phía Lidia hiển nhiên đối với lời của Bá Thông không thể không tin. Dogo đảo mắt một chút ngó đến vết thương trên mặt thì không khỏi hít một ngụm lãnh khí. Xem ra chuyện này hắn đành phải giao lại cho Kowa xử lý thôi.
-Đi thôi!
Dogo mau chóng kéo theo hai tên thuộc hạ hướng lối ra của căn nhà hoang trong khi Lidia thì đang đứng chắn ở đó.
-Tưởng tao dễ dàng để chúng mày đi à?
Lidia mang theo ánh mắt vô tình, lạnh lẽo khẽ liếc đám người Dogo.
-Lidia, để họ đi.
Bá Thông bất chợt lên tiếng khiến cho Lidia dừng ngang việc sử dụng siêu năng lực. Cô nhíu mày, siết chặt nắm tay nổi gân xanh kiềm chế bản thân nhìn ba người kia bỏ chạy.
Sau khi đám Dogo chạy thoát, Bá Thông cũng đã đứng cạnh Lidia khuyên nhủ:
-Họ không đáng chết đến vậy. Những lời họ nói trong điện thoại chỉ là dọa thôi.
Lidia lạnh lùng khẽ liếc Bá Thông sau đó lại nhíu mày khó xử và bỏ đi.
Bá Thông nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, trong lòng không khỏi khó chịu. Không lẽ Lidia thực sự muốn giết người đến vậy?
Tuy nhiên, hắn không biết rằng Lidia thực ra là khó chịu vì không biết nên hành xử như thế nào với một người khác đã chiếm lấy cơ thể của bạn cô. Con người này không hề xấu thậm chí là thiện lương giống như Leaka, quả cảm, hài hước, hoạt bát, dễ gần.
-Leaka…tớ nên đối với người kia như thế nào đây, khi tớ đã biết hắn ta không phải là cậu?