Đọc truyện Siêu Năng Lực Chiến – Chương 5: Bình Thường
-A…gió mát quá…
Bá Thông đứng sát lan can giang tay đón gió. Mùi gió thanh mát thật khác xa so với Trái Đất. Mặc dù nơi đây trông hiện đại hơn các thành phố lớn trên thế giới ở Trái Đất rất nhiều, nhưng không khí lại chẳng có chút nào ô nhiễm.
Hắn hít một hơi thật dài rồi từ từ thở ra như đang nhấm nháp hương vị không khí của thế giới mới.
-Nếu có pháp thuật, mình sẽ đưa gia đình và thằng Hậu đến…
Bá Thông đang tâm trạng phấn khởi thì chùn lại khi nhắc tới gia đình. Hắn đi rồi không biết cha mẹ hắn, em gái hắn bây giờ ra sao?
Hắn sợ hãi tự hỏi khi bản thân hóa quỷ, hắn có làm gì gia đình hắn không?
Hắn mong là không.
-Thật tốt khi Phúc Hậu tới để giải thoát cho mình…và thật tốt khi cậu ta còn sống…
Bá Thông nhìn bầu trời đêm với màu hồng tím lấp lánh tô điểm, gương mặt có chút gượng cười:
-Thật tốt khi mình bị giết…ha ha…
Mặc dù cười nhưng Bá Thông vẫn không ngăn được hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Thật bất công, hắn chỉ muốn có sức mạnh để bảo vệ gia đình và bảo vệ Tổ quốc thôi mà. Hắn đã làm gì sai đâu chứ!!?
-CHẾT TIỆT!!!
Bá Thông hét lớn như trút đi toàn bộ sự uất ức của hắn, nếu biết có ngày hắn biến thành quỷ hắn thà làm một thằng quân nhân còn hơn.
BÙM
Đột nhiên một vụ nổ xảy ra ở khá gần bệnh viện. Bá Thông đang trong cơn chán nản cũng phải giật mình nhìn sang nơi vụ nổ diễn ra.
Tại đó có một chiếc xe bị đốt cháy, khói từ nó bốc lên tận trời cao. Đám người đi đường bên dưới cũng vì vậy mà chạy tán loạn.
-C-Cái gì vậy?
Bá Thông trợn mắt, nếu là một chiếc xe bị nổ thì hắn không nói nhưng đằng này phía sau chiếc xe đang bị chôn trong lửa kia lại xuất hiện một đám người cầm vũ khí mà đối diện đám người đó còn có đám người khác cũng cầm vũ khí.
-Là nổi loạn sao!!?
Bá Thông lập tức bị thu hút.
RẦM
Một tiếng xô cửa thật mạnh.
-Đây rồi!
Bác sĩ hói rốt cuộc đã chạy lên sân thượng và tìm được Bá Thông.
Bá Thông có chút ngạc nhiên, hỏi:
-Bác sĩ? Sao ông lại lên đây?
Vị bác sĩ hói nghe đứa nhỏ hỏi mình thì cái mặt lo lắng liền chuyển sang giận dữ nói:
-Còn hỏi nữa hả!!? Ta lên đây để tìm cháu đấy! Cháu nghĩ mình đang làm gì vậy hả?
Bá Thông nghiêng đầu, chẳng hiểu gì cả, trả lời:
-Cháu chỉ lên hóng mát thôi mà.
-Hóng mát?
Bác sĩ hói chớp chớp mắt, câu trả lời rất bình thường và rất khác biệt so với các bệnh nhân tâm thần khác.
-Cháu đang hóng mát thì thấy có vụ nổ và đánh nhau dưới kia.
Bá Thông gật đầu, hắn chỉ tay về phía hai đám đông đang quần ẩu nhưng lại có khá nhiều người đứng đằng xa quan sát như đang xem kịch vui.
Vị bác sĩ hói khi nãy đi lên sân thượng đúng là nghe có vụ nổ nhưng hắn không ngạc nhiên gì, chuyện rất bình thường. Hắn đến bên cạnh Bá Thông và quàng tay lên vai đứa nhỏ như thể sợ nó nhảy lầu nói:
-Những chuyện đánh nhau như thế này rất bình thường cháu à, nó cũng diễn ra từ bốn năm nay rồi.
-Bình thường?
Bá Thông trợn mắt, nếu gặp ở Việt Nam thì chuyện như thế chẳng bình thường đâu.
-Bởi vì sự đối xử phân biệt mà ra cả. Cháu à…ta cũng cảm thấy lo cho cháu nữa, Leaka.
Bác sĩ hói thở dài, hắn là người có tấm lòng lương thiện đúng chuẩn lương y như từ mẫu, hắn nhìn đứa trẻ bên cạnh mình bằng cặp mắt thương tâm.
Còn Bá Thông thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, hắn liền hỏi:
-Ông có thể giải thích phân biệt cái gì được không? Và tại sao lại lo cho cháu?