Đọc truyện Siêu Năng Lực Chiến – Chương 39: Giận Mất Rồi!
Sáng hôm sau, Bá Thông uể oải ngồi dậy trên giường. Hắn nhíu chặt mi tâm đưa tay day day hai bên thái dương “Thật sự mà nói luyện thân thể còn đỡ hơn là luyện siêu năng lực…đau đầu quá đi mất…”
-Nếu ta không ép ngươi tập như vậy thì sao mà tiến bộ nổi hả? Nếu ta tính không lầm thì có hai tên ngươi đã đắc tội. Mà chúng cũng chẳng phải loại nhân từ gì.
Albert nghe Bá Thông than thở liền nghiêm khắc răn đe.
-Hai tên nhưng mà một tên đã nhập viện.
Bá Thông nhếch miệng cười nói. Ngày hôm qua khi cả lớp hỏi về tên côn đồ Kasto thì Valare cho biết hắn đã được đưa tới bệnh viện.
-Đừng có mất cảnh giác. Sau khi hắn được xuất viện chắc chắn người đầu tiên hắn tìm là Valare còn đứa thứ hai là ngươi đó, Bá Thông!
Albert thấy thái độ xem nhẹ của Bá Thông không khỏi có chút nóng nảy nói.
-Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng khi giao Lidia cho một kẻ lười biếng như anh.
Leaka với nửa thân trên phát sáng nằm dài ra nói.
-Xem ai đang nói kìa…nhờ ai đó lười biếng nên bây giờ tôi phải cố mà cày cuốc để rèn lại cái thân thể vừa gầy vừa yếu này đây.
Hai mí mắt Bá Thông rũ xuống, khóe miệng hơi kéo nói. Leaka chột dạ, người nghiêng sang một bên nói “Tôi ngủ đây!”
Khóe miệng Bá Thông co giật, thật chẳng biết nói gì với tên nhóc này luôn, rất giỏi trốn tránh.
Cộc cộc cộc
-Leaka, dậy mau. Ăn sáng đi này!
Lidia đứng ở ngoài gõ cửa rồi nói vọng vào.
-Chậc, chậc. Có cô “vợ nhỏ” sáng thức sớm nấu đồ cho ăn, sướng nha!
Albert vừa hâm mộ vừa ganh tỵ trêu chọc nói.
-Lão đầu này thật thích chọc ghẹo người khác. Thôi, không nói nữa. Tôi xuống dưới nhà!
Bá Thông nổi cho mấy vạch hắc tuyến sau đầu nói. Hắn bước một chân xuống giường, định sẽ leo chân kia xuống nhưng vì hai tay và hai chân vẫn còn mang vòng kim loại do đó mất thế mà ngã về phía trước.
Rầm
Bá Thông làm ngay một cú vồ ếch, nằm sõng soài ra sàn nhà.
-Có chuyện gì vậy!!?
Lidia cảm giác có chấn động liền mở cửa đi vào vì lo lắng. Tuy nhiên, vừa mới bước vào, đập vào mắt cô là một tư thế chụp ếch vô cùng đẹp mắt của Bá Thông.
-Ui…ui…quên mất là đang mang vòng kim loại…
Bá Thông nằm chỏng mông, mặt đè trên sàn, nhăn mặt vì đau, rên rỉ.
Phụt
Lidia nhìn tư thế chỏng mông của Bá Thông không nhịn được phì cười nhưng kịp thời lấy tay che miệng lại. Cô liền quay mặt đi chỗ khác tránh cho Bá Thông ngượng ngùng vì tiếng cười của cô.
-Muốn cười cứ cười, nín quá không tốt cho sức khỏe đâu, nhóc Lidia!
Hai mắt Bá Thông liền tối lại nói.
-Này, tớ cao hơn cậu đấy!
Lidia vừa nghe Bá Thông bảo cô là nhóc liền quay lại phản đối.
-Nhóc, em cao hơn nhưng nhỏ tuổi hơn anh a.
Bá Thông thấy Lidia rất tức tối mỗi khi bị hắn gọi là nhóc liền đâm ra thích thú trêu chọc. Hắn quên mất là tuổi của cái cơ thể này chỉ có mười hai thôi.
-T-Thì…cậu lớn hơn…tớ có hai tháng…
Lidia co giật khóe miệng rồi bĩu môi hứ một tiếng.
Bá Thông nghe Lidia nói vậy chợt nhận ra vừa rồi hắn đã nói một câu không nên nói nhưng thật may là mọi thứ lại trùng hợp một cách may mắn. Ra là con nhóc này nhỏ hơn Leaka hai tháng tuổi à. Hai mắt hắn liền cong lên, khóe miệng chợt kéo nói:
-Vậy cậu phải gọi tớ bằng anh đấy, nhóc Lidia!
Lidia nổi ngay một cục tức trên trán, thật là, sau sáu năm không gặp người bạn hàng xóm lúc nào cũng bám váy cô giờ đã trở thành một kẻ mồm mép lợi hại đến nỗi cô không thể cãi lại hắn. Cô quay ngoắc, lập tức bước chân ra khỏi phòng Leaka.
-Bữa sáng xong rồi, cậu mau xuống rửa mặt đi.
Lidia vừa dứt lời liền đi ngay mà không dám ở lại thêm một chút vì sợ sẽ bị cái mồm kia chọc cho tức chết.
-Giận mất rồi…
Bá Thông đổ mồ hôi hột, không ngờ con bé này lại dễ giận với mấy chuyện nhỏ nhặt.
-Đừng giận nữa mà…mai mốt không gọi cậu là nhóc nữa đâu.
Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng lên xe công để đến trường. Đứng cạnh Lidia, với cơ thể nhỏ bé thấp hơn cô một cái đầu, Bá Thông phải mỏi cổ ngước lên nói. Hắn thầm kêu khổ trong lòng, chỉ vì sự hứng thú không thể kiềm chế mà chọc ghẹo cô nhóc này, khiến cô nàng sáng ăn cơm chẳng thèm nói một câu.
-Em không giận. Dù sao em nhỏ hơn anh “hai tháng tuổi”, kính trên nhường dưới, nên em không dám có ý kiến gì đâu. Anh Leaka ạ!
Lidia giận dỗi mắt liếc đi chỗ khác bĩu môi nói.
-Vậy mà bảo không giận hả? Xem ai đó đang nhấn mạnh xưng hô với mấy chữ so đo kìa…thật là…
Bá Thông ôm mặt mặc dù không muốn lắm nhưng vì để làm vui lòng giai nhân hắn đành xuống nước một tí vậy. Bá Thông kéo kéo góc áo của Lidia, âm thanh the thé nhỏ nhẹ nói:
-Chị Lidia, đừng giận em mà…lần sau em không gọi chị là nhóc đâu…
Lidia nhìn thấy vẻ cún con của Bá Thông lập tức xìu xuống. Cô nhịn không được trong đầu nghĩ một câu “Dễ thương quá, muốn ôm quá!” nhưng cô không thể thất thố được. Cô vờ làm mặt dỗi và nói lời tha thứ:
-Đ-Được rồi…chỉ lần này thôi đó!
-Con nhóc này có bệnh “đại tỷ”.
Lập tức một giọt mồ hôi to đùng xuất hiện sau đầu Bá Thông.
-Đúng rồi, cậu…không thấy nặng à? Đeo mấy cái vòng kim loại đó…
Lidia không còn giận nữa, liền quay sang hỏi một câu mà cô bận tâm từ lúc sáng.
Bá Thông nghe Lidia nhắc mới để ý, so với hôm qua thì mấy cái vòng này còn chút nặng nhưng hắn không còn nhích chân mà có thể chầm chậm đi và bước từng bước lớn. Thậm chí có thể co gối chín mươi độ dễ dàng.
-Đúng là có nặng nhưng so với hôm qua đỡ hơn một chút…
Bá Thông thành thật nói, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao nhưng mà như thế chẳng phải rất tốt? Nếu cơ thể dễ dàng làm quen với tác động từ bên ngoài như sức nặng từ vòng kim loại, trong tương lai hắn có thể thay đổi vòng kim loại nặng hơn, nâng cao sức mạnh bản thân nhanh hơn. Lúc đó, không lo bị người khác đe dọa nữa.
-Cậu biết không, lúc còn nhỏ, cậu từng có lần bị té gãy tay nhưng sau đó rất nhanh liền xương. Nếu là tớ bị gãy tay thì cũng mất một tháng thế mà cậu mất có một tuần. Cơ thể cậu hẳn là thứ rất đặc biệt.
Lidia thấy Bá Thông thích nghi nhanh với môi trường tác động đến hắn chợt nhớ đến một chuyện ngày xưa không biết có liên quan hay không nói.
-Vậy là…thằng nhóc Leaka được trời ban cho cái cơ thể “siêu nhân” nhưng lại không biết xài chờ mình đến để xài dùm?
Bá Thông nghe Lidia nói thế thì kinh ngạc rồi cười nhăn nhở xoa xoa cằm thầm nghĩ.
Leaka đang vờ nằm ngủ cũng bị ý nghĩ kia của Bá Thông làm cho bực tức mắng:
-Nói anh xấu xa quả không sai chút nào!