Đọc truyện Siêu Mẫu – Chương 20: Rơi vào bẫy rập (sửa đổi) . . .
Editor: Gà
Tác giả có lời muốn nói: chương này là sửa đổi một ít nội dung nửa đoạn trước.
Sau khi An¬na tạm biệt đi đến lầu 6, Tĩnh An đi vào phòng tiệc lầu 3, dưới ánh đèn đẹp mắt lộ ra nam nữ đang trong trạng thái say rượu, hơi cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa Tĩnh An thấy, tiệc rượu của Tinh Quang so với tiệc rượu mà cô đã dự, càng làm cô cảm thấy kỳ dị hơn, mặc dù trong buổi tiệc quả thật cô thấy không ít phục vụ đã từng xuất hiện trong lúc quay thử cho “FAINT SCENT”.
Nhưng mà không đợi cô suy nghĩ sâu hơn về sự kỳ lạ này, thì có người đã kêu tên cô.
“Đây không phải là Tĩnh An sao!” Giọng kiêu căng quen thuộc, khiến Tĩnh An không khó đoán được tiếng nói này xuất phát từ Bắc Huyên.
Chuyển tầm nhìn, quả nhiên bóng dáng Bắc Huyên xuất hiện, hôm nay cô ta ăn mặc cực kỳ…… Hấp dẫn, ặc, thật ra thì đối với hai khối lớp vải như ẩn như hiện hợp lại thành áo mà nói, Tĩnh An càng muốn dùng từ bại lộ để hình dung cách ăn mặc của đối phương.
“Ông chủ Đường, vị này chính là ngôi sao Tĩnh An đã từ chối lời mời đấy.” Bắc Huyên cười nói tự nhiên với người bên cạnh.
Hai từ ‘ngôi sao’ nói xong cũng không phải là một loại châm chọc, Tĩnh An cười đi đến chỗ đôi nam nữ, thiếu nữ trẻ tuổi có dáng người thướt tha này dựa hơn nửa người vào trong lòng gã đàn ông.
Như vậy dễ đi lắm à? Tĩnh An nghiêng mắt nhìn lòng bàn chân mảnh khảnh mang giày cao gót của thiếu nữ rồi thu mắt lại quan sát gã đàn ông trước mặt.
“Xin chào, ông chủ Đường.” Tĩnh An nở nụ cười lễ độ, sự xuất hiện của ông ta cũng giúp cô tiết kiệm thời gian tìm kiếm.
Ông chủ Tinh Quang, Đường Khải Thắng. Hình như năm thứ hai sau khi Đan Ninh rời đi thì ông ta lên nhậm chức, chỉ biết ông ta thông qua bình luận trong báo chí, thật hay không, cũng không thể nào kiểm chứng.
Nhưng nhìn từ bề ngoài, người đàn ông này hơi già rồi, mặc dù cơ thể được chăm sóc tốt, nhưng không thể làm biến mất vết dâm ô trên khuôn mặt đã đắm chìm trong tửu sắc quá lâu kia được, cộng thêm con ngươi đục ngầu và bụng bia lộ ra.
Thấy người thật trước mặt, lại liên tưởng đến hình được đăng trên tạp chí giải trí đã được chỉnh sửa, Tĩnh An không nói gì nhưng trong suy nghĩ chợt có chút buồn cười.
Ngược lại, Đường Khải Thắng nhìn cô người mẫu nhỏ gọi là Tĩnh An này, càng nhìn càng cảm thấy có ý vị bộc lộ từ bên trong, hơn nữa mặc dù ban đầu diện mạo cô không khiến hai mắt gã tỏa sáng, nhưng dường như mỗi lần liếc nhìn lại càng thấy hấp dẫn.
Chậc chậc, người thật này không hề kém so với trong quảng cáo nước hoa “FAINT SCENT” bao nhiêu cả. Đường Khải Thắng híp mắt, nói: “Tĩnh An à, đang muốn tìm em nói về lời mời kia một chút, vừa lúc có thể nói ngay bây giờ.” Lấy khuỷu tay Bắc Huyên đang quấn trên tay gã ra, lão già tiến lên vỗ vai Tĩnh An: “Đi nào, vừa lúc tôi cũng đã thuê phòng ở khách sạn này, có thể thảo luận việc này.”
Vì tránh bàn tay đã quên thu lại của gã đàn ông, Tĩnh An lặng lẽ tránh qua phía bên kia nửa bước: “Ông chủ Đường, đối với quyết định đã từ chối lời mời, tôi sẽ không thay đổi.”
Lời nói và hành vi lỗ mãng của gã đàn ông, khiến trong lòng cô cảm thấy khó chịu. Nhưng thân phận đối phương vẫn còn đó, trung gian từ chối không phải loại phúc lợi mà người mẫu nhỏ như cô được hưởng. “Tôi đến tiệc rượu lần này chỉ muốn tự mình biểu đạt sự xin lỗi, hi vọng nó sẽ không tạo thành phiền nhiễu cho công ty.” Tĩnh An khẽ khom người một cái bày tỏ lòng áy náy của mình.
“Ông chủ Đường, buổi tối tôi còn có buổi diễn, người đại diện cũng đang chờ bên ngoài, cho nên phải rời đi trước.” Buổi diễn là giả, phải đi chính là thật. Tiệc rượu này, cùng với nam nữ trước mắt khiến Tĩnh An hơi cảnh giác.
“Cho dù cô đã từ chối lời mời, cũng nên nghe đề nghị của ông chủ Đường đúng không? Đi gấp như vậy làm gì.” Bắc Huyên giả vờ không biết phải trái, sắc mặt quyến rũ nhìn Đường Khải Thắng: “Ông chủ Đường cũng thật hồ đồ, làm sao có thể hẹn người ta đến phòng để nói chuyện chứ, cô nam quả nữ, dĩ nhiên Tĩnh An không yên lòng rồi.”
“Đúng đúng đúng, nhìn tôi này, vẫn là tiểu Bắc Huyên nói rất có lý.” Đường Khải Thắng giả vờ áy náy cười cười với Tĩnh An, đồng thời bảo phục vụ cầm hai ly sâm banh ra, mình giữ lại một ly, chuyển cho Tĩnh An một ly: “Nhìn xem tôi không thể giữ miệng này, thật hồ đồ, đều do tôi nói lung tung, nên tự phạt một ly.”
Sau khi nói xong, Đường Khải Thắng cụng ly, rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Uống rượu xong, Đường Khải Thắng nói tự phạt một ly rồi cũng cười nhìn Tĩnh An và ly rượu trên tay cô.
Ý trong đó, dĩ nhiên là muốn Tĩnh An cũng uống.
“Nếu đến tham gia tiệc rượu thì đương nhiên là phải uống một ly rượu, hơn nữa còn do ông chủ Đường kính rượu, mặt mũi của Tĩnh An lớn thật đấy.” Lúc này, Bắc Huyên cũng nói thêm vào, nói gần nói xa đều muốn nói Tĩnh An nên thức thời một chút: “Cho dù không thể uống, cũng nên uống nửa ly đúng không?”
Tĩnh An nhìn rượu trong ly không nhiều lắm, cho dù trong lòng do dự thế nào, vì giữ mặt mũi cho Đường Khải Thắng, cô cũng không thể làm gì khác hơn đành ngửa đầu uống.
Hài lòng gật đầu, sau khi đặt ly rượu vào khay của phục vụ, gã đàn ông già chỉ vào một góc vắng vẻ của phòng tiệc.
“Nếu không như vậy đi, Tĩnh An, chúng ta đến đó được không? Chỗ này nhiều người, như vậy em sẽ không sợ tôi đâu nhỉ?”
“Ông chủ Đường nói đùa.”
“Việc này không nói sẽ không ổn, em phải biết, lời mời lần này, có ý nghĩa rất quan trọng với Tinh Quang. Nếu sau khi chúng ta nói chuyện xong mà em vẫn từ chối, Tinh Quang cũng sẽ không làm khó dễ em.”
Đường Khải Thắng nói câu nói sau cùng kia, khiến Tĩnh An nhất thời không có lý do thoái thác, do dự một lát vẫn gật đầu.
Nối gót Đường Khải Thắng và Bắc Huyên đang treo lên người gã đàn ông già đó đến góc đại sảnh.
Nhưng điều khiến Tĩnh An không ngờ là, sau khi đứng lại xoay người nhìn về phía cô câu nói đầu tiên của Đường Khải Thắng là: “Tĩnh An, chỉ cần tôi nói không sao cả, em có thể hoàn toàn không cần phải gánh chịu hậu quả của việc từ chối lời mời này.”
Trong lòng Tĩnh An cả kinh, nhưng nhìn lại vẻ mặt Đường Khải Thắng thì chỉ toát ra chút ngây thơ, kinh ngạc và không rõ, đúng như một người mới vẫn còn xa lạ với các loại quy tắc.
Lúc Đường Khải Thắng đang suy tính xem có nên nói thẳng thắn không thì Bắc Huyên ‘khanh khách’ cười hai tiếng, đến gần bên tai Tĩnh An nói năm từ rồi lại lui về bên cạnh gã đàn ông.
“Quy tắc ngầm biết chưa?” Lời quanh quẩn ở bên tai, kèm theo mùi nước hoa sực nức chỉ thuộc về Bắc Huyên.
Tĩnh An rủ lông mi xuống xẹt qua vẻ lạnh lùng sắc bén.
Khóe mắt liếc thấy vài đôi nam nữ đang có cử chỉ vô cùng thân mật, bỗng nhiên Tĩnh An tỉnh ngộ hiểu được chỗ nào kỳ lạ rồi.
Hầu như bên cạnh người mẫu cao gầy xinh đẹp nào ở đây cũng có một vài nam nữ giàu có, trẻ có già có, ai nấy đều lộ ra vẻ háo sắc.
Đột nhiên nghĩ đến những thứ mình chỉ từng nghe nói trong giới giải trí, những hoạt động khó coi trong đó, có cả những người trẻ tuổi lấy thân thể ra giao dịch để đổi lấy tiền đồ gấm vóc cho mình.
Tiệc rượu công ty? Trần Sâm, tôi tin lầm anh rồi sao?
“Tĩnh An, trong giới thời thượng luôn đều tràn trề máu mới, huống chi có khối người mẫu trẻ tuổi và xinh đẹp hơn em, thật vất vả mới nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ em chấp nhận bị công ty đóng băng sao? Phải biết, từ trước đến nay công ty chưa bao giờ nương tay với người mẫu không biết nghe lời.” Đường Khải Thắng uy hiếp nói xong không hề cảm thấy chột dạ.
Làm sao có thể đồng ý đây…… Trong lòng Tĩnh An lạnh lùng cười một tiếng. Khóe mắt đã chú ý đến cửa lớn cách mình gần nhất.
“Ngại quá ông chủ Đường, tôi cảm thấy hơi không thoải mái, đi trước.” Lời khước từ này không phải giả, bây giờ thật sự cơ thể cô rất không thoải mái, gần huyệt thái dương đã choáng váng khó hiểu.
Nhớ đến rượu vừa uống xong, cơ thể này không thể chịu được cồn ư? Hai hàng lông mày của Tĩnh An khóa chặt.
Không đợi Đường Khải Thắng nói gì, Tĩnh An đã nhấc chân đi về hướng mà cô đã nhắm. Cô không nhận ra đây là chỗ giao dịch cái loại đó, liệu tiếng kêu cứu của cô sẽ có người quan tâm.
So với hoảng loạn trong lòng, lúc này cô càng cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.
“Không thoải mái?” Bắc Huyên nghe vậy, nhìn bóng dáng kia sau khi đi hai bước thì bắt đầu lay động, nhấc lên nụ cười quỷ dị: “Yên tâm, chỉ do thuốc phát tác mà thôi.”
Nghe thế, trong đầu Tĩnh An đột nhiên giật mình, đầu óc càng mụ mị, thấy không ổn khi phát hiện tay chân mình đang nhanh chóng xụi lơ: “Các người, trong rượu……” Ngay cả giọng nói cũng không thể kéo dài.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân phát hiện quá muộn.
Ý thức dần dần mơ hồ, Bắc Huyên cười đắc ý, khiến hai mắt Tĩnh An đóng băng.
Bắc Huyên, chẳng lẽ cô cho rằng qua buổi tối này sau khi sỉ nhục tôi xong, tôi sẽ không còn là tôi sao?
Tiếp đó, Tĩnh An mê man, nhận thấy mình đang bị người vòng chặt vai, nửa ôm ra ngoài.
***********************
Cùng lúc đó, trong phòng khách quý lầu 6, An¬na đang bị câu chuyện lý thú của Al¬va chọc cười.
“Được rồi được rồi, cậu đừng lôi mấy chuyện hoang đường thú vị thời đại học của chúng ta ra nói nữa.” An¬na khoát tay, ý bảo Al¬va có thể thu nhỏ miệng lại rồi: “Hôm nay tớ tìm cậu, là vì muốn mời cậu chụp hình cho ‘FAINT SCENT’, thế nào, nể mặt quen biết nhiều năm có đồng ý không?”
“Trời ơi, An¬na, cậu lại tìm tớ sau lưng thằng nhóc họ Đường!” Al¬va giơ tay đầu hàng: “Cậu biết tớ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chụp bên cạnh với Đường Dự. Một sự so sánh quá đau đớn!” Trong mắt người vô tội, khắp nơi đều là một mảng thê lương.
Không chịu nổi phải liếc Al¬va một cái: “Trong nước cũng chỉ có tác phẩm ảnh của cậu mới có thể chịu được áp lực của Đường Dự.”
“Cũng không phải không được, chỉ cần……” Al¬va nhướng mày, thương lượng với An¬na: “Chỉ cần người mẫu của ‘FAINT SCENT’ đợt kế tiếp vẫn là Tĩnh An, thì tớ nhận.”
“Tĩnh An?” Lần nữa nghe được tên thiếu nữ này, An¬na tự nhiên nghĩ đến lúc nãy vô tình gặp gỡ: “Al¬va, tối nay Tinh Quang cũng cử hành tiệc rượu ở khách sạn này sao? Ý của Đường Du à?”
“Làm sao Đường đại mỹ nhân có thể có ý nghĩ này!” Đung đưa ngón trỏ trái phải Al¬va quả quyết hủy bỏ cách nói của An¬na: “Trong vòng luẩn quẩn này ai cũng đều biết nơi này được Đường Khải Thắng thường xuyên tụ tập mở tiệc rượu, không đúng, là nơi cử hành tửu trì nhục lâm [1]. Đường Du luôn luôn không hợp với Đường Khải Thắng thì sao sẽ tổ chức tiệc của Tinh Quang ở nơi này.”
[1] tửu trì nhục lâm: ví von với cách nói hưởng lạc của Trụ Vương ngày xưa. Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Điều này cho phép toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là “Tửu Trì” (suối rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ bơi, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ bơi dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là “Nhục Lâm” (rừng thịt). (Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BB%A5_V%C6%B0%C6%A1ng)
Thỉnh thoảng Đường Khải Thắng sẽ cử hành tửu trì nhục lâm, An¬na sớm có nghe qua. Sao lại quên mất chuyện này, khó trách khi nghe Tĩnh An nói tiệc rượu của Tinh Quang tổ chức ở đây thì cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ngược lại không nhìn ra, thì ra Tĩnh An là người như vậy, lẫn vào vòng tròn này, sự nổi tiếng kia cũng lấy được nhờ đường tắt.” Người phụ nữ giễu cợt nói.
“Tĩnh An thế nào?” Người đàn ông mới vừa đẩy cửa đi vào phòng, không hiểu hỏi An¬na.
Giọng nói thứ ba chợt vang lên, khiến An¬na kinh ngạc nhìn lại.
“Đường Dự, sao cậu lại đến đây?!” Người đến hoàn toàn xuất hiện ngoài suy nghĩ và dự đoán của An¬na.
“Là tớ gọi đến.” Al¬va duỗi lưng một cái, rảnh rỗi giải thích: “Rất lâu không có họp mặt bạn bè, nhân dịp này, đương nhiên tớ muốn gọi học đệ đến, chúng ta thân là học trưởng và học tỷ thì nên kéo gần tình cảm với nhau.”
“An¬na, tớ cũng đang muốn hỏi cậu vừa rồi cậu nhắc đến Tĩnh An là chuyện gì?”
Đối với câu hỏi của hai bạn tốt, An¬na cũng không giấu giếm, kể rõ chuyện khi nãy đã gặp Tĩnh An.
“Không biết có phải cô ấy chấp nhận tiềm (tiềm quy tắc = quy tắc ngầm) không.” Nói vậy, nhưng An¬na nghĩ người mẫu có thể đến tham gia loại tiệc rượu này, chẳng lẽ còn bị ép buộc sao?
“Tớ tin tưởng cô ấy không phải người như vậy!” Al¬va trừng mắt không dám tin kêu lên, vội vàng đứng dậy muốn chạy xuống lầu dưới thì mới ngạc nhiên phát hiện, Đường Dự đã sớm không thấy bóng dáng.
“Sao không thấy Đường Dự?”
An¬na liếc Al¬va một cái: “Tớ vừa nói đến lúc ở lầu 3 thì cậu ta đã chạy ra ngoài rồi.”