Đọc truyện Siêu Mẫu – Chương 16: Tôi chỉ chụp ảnh cho người mà tôi muốn chụp
“Trời ạ! Tại sao có thể nhanh như vậy liền đoán được!” Hi Sắt là người đầu tiên ao não la hoảng lên, “Tĩnh An, em làm cho tôi thua!”
Mà bên kia Cáp Kỳ còn thổi sáo huýt gió, hưng phấn nói, “Để anh nghĩ một chút xem buổi hẹn tối này nên mặc bộ quần áo nào, không biết Nữ Vương điện hạ vừa ý kiểu dáng nào?”
“… Cáp Kỳ, anh có thể không mặc.” Hi Sắt không cam lòng trả lời.
“Hi Sắt… Thật ra thì cái ý nghĩ này của em có thể nói riêng với anh, anh nghĩ khi đó anh nhất định sẽ hớn hở đồng ý. Nhưng bây giờ…” Cáp Kỳ dùng ánh mắt ý bảo Hi Sắt nhìn khán giả dưới sân khấu, người xem bị câu chuyện của bọn họ làm cho hấp dẫn mà dùng ánh mắt nóng bỏng lấp lánh nhìn chăm chú vào bọn họ, “Anh cảm thấy chúng ta nhất định phải kín đáo chút.”
“Khụ, cái đó, các bạn khán giả, chẳng lẽ các bạn không tò mò vị Đường Dự tiên sinh này là ai sao? Còn có quan hệ gì với người đẹp Tĩnh An của chúng ta?” Dưới ánh mắt tò mò và reo hò của người xem, Hi Sắt bình tĩnh trở lại chủ đề, “Muốn biết hay không?”
“Muốn!” Trong nơi này lại vang dội đều đặn từ này, lúc này ở trong lòng người xem, vị khách thần bí tuấn tú bỗng xuất hiện này còn có lực hút hơn so với mập mờ của hai vị MC nửa.
Mà một tiếng “muốn điếc tai nhức óc này cũng đưa Tĩnh An từ không dám tin kéo trở lại, dùng khóe mắt len lén liếc một cái người đàn đã đứng sóng vai bên người cô, cô lại có chút hoảng hốt.
Thật ra thì lúc nhận được thông báo tham gia chương trình này, liền được ban tổ chức báo cô dẫn vị khách mời đặc biệt này ra thì Tĩnh An đã đoán được có lẽ vị khách này có liên kết gì đó với cô, mà rất có thể chính là quan hệ công việc.
Nhớ khi đó người đầu tiên nghĩ đến chính là Đường Dự. Nhưng cái ý nghĩ này cũng chỉ là một cái thoáng qua mà thôi, cô cũng không cho rằng ngay cả hình mình cũng không muốn bị đăng lên tạp chí thì người đàn ông này sẽ tham gia xuất hiện trên chương tình giải trí này.
Nhưng bây giờ… Lại là chuyện gì xảy ra?
Trong suy nghĩ ngắn ngủi, Tĩnh An lại nghĩ tới mấy ngày trước trên đường Đường Dự đưa cô trở về, cô đã tiếc nuối nói có lẽ chương trình này sẽ bởi vì không mời được khách quý mà không thu hình, hình như người đàn ông này nói với cô yên tâm… Khi đó, anh là đã biết mình và anh rất có thể cùng xuất hiện trong chương trình này hay sao?
“Như vậy, sao chúng ta không để cho anh Đường đẹp trai tự mình nói cho chúng ta biết đáp án đây?” Hưởng ứng người xem kêu gọi, Hi Sắt cười hỏi Đường Dự vẫn không mở miệng.
“Tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia.” Giọng nói được micro khuếch tán ra, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà súc tích tao nhã, người đàn ông giống như trong mắt người xem, kết hợp lạnh lùng và quý khí không mâu thuẫn.
Rõ ràng đáp án nhiếp ảnh gia này làm người xem dưới sân khấu tỏ ra ngạc nhiên và nghi ngờ, trong lòng mọi người rất kinh ngạc hơn nửa là tiếc nuối, người đàn ông đẹp trai như vậy cũng chỉ là một người nhiếp ảnh gia làm việc phía sau hậu trường? ! Thật là, thật là… Lãng phí!
Thậm chí có vài cô gái trẻ tuổi đã bắt đầu ảo tưởng, nếu như người này cùng Tiêu Ảnh Đế đứng ở một chỗ sẽ là tình cảnh như thế nào, hai loại khí chất và đẹp trai không phân cao thấp, làm cho người ta hoa cả mắt, đồng thời không khỏi cảm thán đãi ngộ tạo hóa không công bằng, người ta rõ ràng đều là người tinh tế trác tuyệt như điêu khắc, mà xem xét lại người đàn ông bên cạnh…Khụ…
“Sao tôi cảm thấy ánh mắt của người xem không đúng nhỉ?” Cáp Kỳ làm bộ như suy nghĩ vừa để một tay trước ngực, vừa vươn tay phải vuốt càm, “Anh dám đánh cuộc, bọn họ khẳng định không hài lòng câu trả lời của Đường Dự. Sao hả Hi Sắt, còn phải đánh cược nửa không?”
Vừa một tiếng hừ nhẹ, vào lúc này ngay cả khóe mắt Hi Sắt cũng lười phải liếc về phía Cáp Kỳ, “Đó là bởi vì mọi người đối với lĩnh vực nhiếp ảnh gia này rất là xa lạ, nhưng nếu như nói ra tác phẩm của Đường Dự, em nghĩ…” Người phụ nữ nhíu nhíu mi, trong lời nói là tràn đầy tự tin, “Mọi người nhất định không xa lạ gì!”
Theo lời của Hi Sắt, bao gồm cả Tĩnh An và tất cả mọi người đồng loạt đưa ánh mắt hướng về phía màn hình lớn sắp truyền bá tin tức.
Có thể thấy được hình ảnh trong màn hình được nhân viên làm việc tỉ mỉ chia cắt sắp xếp, sinh động bày ra thành tựu huy hoàng của người đàn ông thần bí chỉ có tên mà chưa ai thấy mặt ra ngoài, trong đó bao gồm các cuộc thi đấu chụp ảnh quốc tế mà người đàn ông tham gia, cùng với các loại bìa tạp chí thời trang hoặc các tác phẩm trong bộ sưu tập nổi tiếng quốc tế.
“Kia là tác phẩm được tạp chí MODE của Mỹ đăng trên trang bìa liên tục sáu kỳ… Từng hợp tác với người mẫu Beate của Ý, người mẫu Aimee của Anh cho đến những người mẫu nổi tiếng thế giới cho ra những bức hình tươi đẹp làm người xem khó quên, trong đó thứ khiến cho cả thế giới bàn luận hăng say chính là bức ảnh người mẫu nhìn gương vẽ mi ở trong phòng trang điểm hỗn loạn mà Mr.Tang tùy ý chụp được, cũng chính là tấm hình này làm cho người mẫu Carrie vốn là cũng không xuất sắc liền lan truyền tên tuổi khắp nước Mỹ, trở thành người mẫu đầu tiên lọt vào mắt các nhãn hiệu thời trang có tiếng vào các mùa ở Mỹ… Mr. Tang có địa vị cao quý có một không hai trong giới chụp ảnh, sau khi về nước càng được đông đảo người mẫu siêu sao tranh nhau hẹn trước, nhưng lại bị Mr. Tang từ chối hết toàn bộ. Mà buổi chụp ảnh thương nghiệp nước hoa FAINT SCENT lần này, có thể nói là lần đầu hoặc cũng là lần duy nhất chụp ảnh tác phẩm.”
Sau khi tiếng nói trên màn hình thu lặng lẽ kết thúc, hiện trường thu hình chương trình lại tràn ngập một cảm giác khiếp sợ trong loại thỏa ước mong nguyện.
Nhiếp ảnh gia còn có danh tiếng lớn hơn so với người mẫu siêu sao? ! Vậy… Vẫn chỉ là một nhiếp ảnh gia sao? ! Sau kinh ngạc, vốn im lặng không tiếng động bỗng nhiên truyền đến tiếng thảo luận kêu lên mạnh mẽ.
“MODE, trời ạ, đây chính là tạp chí đứng đầu toàn cầu trong trào lưu thời thượng đấy!”
“Cô có thấy hay không, bức ảnh khiến cho người mẫu Beata đạt được giải hạng nhất người mẫu nữ thế giới vào năm trước!”
“Anh ấy không phải là nhiếp ảnh gia gốc Hoa mà người mẫu Aimee công khai muốn theo đuổi ở trước mặt truyền thông chứ! Trời ạ, tôi lại có thể thấy người thật!”
“Mr. Tang! Thì ra anh ấy chính là Mr. Tang! Cái người nhiếp ảnh gia quỷ tài không lộ mặt Mr. Tang! Người thật, chính là người thật đó!”
“Car¬rie! Thì ra anh ấy chính là nhiếp ảnh gia của bức hình kia!”
“Tôi không biết những người mẫu này, nhưng những bức hình này cũng quá đẹp đi!”
“…”
Tiếng than sợ và tiếng ca ngợi liên tục không gián đoạn, khiến cho Hi Sắt không thể không hô: “Hư, bình tĩnh, tôi còn có một số câu hỏi muốn hỏi Mr. Tang của chúng ta!”
Hi Sắt cười khẽ nháy mắt mấy cái, ý bảo người xem giữ bình tĩnh sau đó nghiêng người hướng về Đường Dự, lúc bắt đầu đã chuẩn bị câu hỏi xong từ sớm, dĩ nhiên câu hỏi thứ nhất này cũng là nghi ngờ mà rất nhiều người muốn biết, “Tại sao nhiếp ảnh gia quỷ tài Mr. Tang không công khai mặt mũi lại được mời tới chương trình chùng ta, chẳng lẽ là chương trình của chúng ta rất hấp dẫn?” Nói đến đây, giọng nói của Hi Sắt chợt trở nên buồn bả, “Nhưng dĩ nhiên là không thể nào, phải biết đây đã là lần thứ mười ban tổ chức chương trình của chúng ta mời Đường tiên sinh rồi.”
“Có lẽ là bởi vì… Lần này chúng ta mời người đẹp Tĩnh An?” Hi Sắt dùng ánh mắt mập mờ liếc mắt nhìn cô gái vẫn mang nụ cười không màng danh lợi.
Mà từ sau khi Đường Dự ra sân khấu Tĩnh An liền bị lạnh nhạt, lúc nghe tên của mình được nhắc đến trong câu hỏi này chỉ là lộ ra nên sợ hãi cùng ngượng ngùng thích hợp, “Chị Hi, đây là chị đang trêu đùa em sao.”
“Chị luôn luôn tin tưởng giác quan thứ sáu của phụ nữ.” Hi Sắt trêu ghẹo nói, “Như vậy đáp án của Đường Dự là?”
“Chỉ là muốn tới mà thôi.” Đường Dự trả lời đơn giản nhưng cũng mông lung, làm cho người ta càng tò mò cái “muốn” đó là vì chuyện gì hoặc là vì… ai?
“Là tại sao muốn đến đây?” Hi Sắt bám riết không tha hỏi.
Nhưng Đường Dự chỉ mím môi cười nhẹ một tiếng, không có tiếp tục trả lời câu hỏi này.
“So với câu hỏi của Hi Sắt, tôi càng tò mò…” Vào lúc Hi Sắt còn muốn dây dưa cái vấn đề của cô ấy, Cáp Kỳ chợt lên tiếng đưa ra một câu hỏi mới, “Nhiếp ảnh gia Đường, thật chẳng lẽ theo như trên màn hình lớn, buổi chụp ảnh quảng cáo FAINT SCENT lần này là lần chụp ảnh duy nhất sau khi anh về nước sao?”
Người quan tâm Đường Dự không khó biết, ban đầu Đường Dự trở về nước, từ chối rất nhiều siêu sao người mẫu hẹn chụp ảnh, đều uyển chuyển bày tỏ mình sẽ không tiến hành chụp ảnh cho bất kỳ người mẫu nào.
Chẳng qua là, luôn luôn nói là giữ lời Đường Dự cũng đang thực hiện cái quyết định này trong vòng một năm nhưng lại nhận lời chụp ảnh cho FAINT SCENT. Đây không khỏi làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Đối với câu hỏi của Cáp Kỳ, Đường Dự lại trả lời rất nhanh, “Không, sau này tôi sẽ tuyển chọn tiếp tục chụp ảnh.”
“Vậy điều kiện tuyển chọn là gì?” Hi Sắt lập tức tiếp nhận câu hỏi của Cáp Kỳ, dò hỏi.
Sau khi Đường Dự mỉm cười nhẹ lần nửa, Hi Sắt cho là cũng sẽ không có đáp án đang dùng ánh mắt ý bảo Cáp Kỳ tiếp theo nên làm thế nào cho phải thì không ngờ tới người đàn ông đang im lặng nhưng lại nhàn nhạt mà kiên định chợt mở miệng nói, “Tôi chỉ chụp ảnh cho người mà tôi muốn chụp.”
Tĩnh An cũng tò mò cái vấn đề này, lúc Đường Dự trả lời lại hơi ngẩn ra, không biết có phải ảo giác hay không, mới vừa rồi, giống như lúc người đàn ông này nói chuyện tầm mắt như lướt qua bên cô, trong phút chốc chạm vào trong tầm mắt, biểu hiện trong mắt người đàn ông làm cho cô nghĩ người trong miệng anh chính là cô.
Thế nhưng ánh nhìn quá nhanh, khiến cho Tĩnh An không cách nào tìm kiếm thay đổi sâu hơn trong mắt anh.
Nhất định là mình suy nghĩ nhiều… Tĩnh An nhíu nhíu mi.
***************
Đài truyền hình cũng ở trong thành phố này nhưng nằm tương đối xa tiếp giáp miền nam, nó được xây dựng ở gần sân bay thành phố S.
Mà lúc này, ở nơi này còn chưa tản ra không khí sẩm tối, lúc Tĩnh An và Đường Dự đang bề bộn với thời gian thu hình chương trình.
Có một người, lại đang lúc mọi người bất ngờ trở lại thành phố S.
“Không phải anh đã nói em không cần cố ý chạy tới một chuyến sao.” Một giọng nói dễ nghe ở sau lưng cô truyền đến, Lý Na xoay người, một cái liền nhìn thấy người đàn ông đep mắt kính đang đi ra theo dòng người trong sảnh lớn, chính xác mà nói phải là đa số mọi người trong sảnh đều dừng ánh mắt trên người của người đàn ông này.
Người đàn ông kia, thâm trầm vững vàng mà đứng cách cô ta chừng một thước, mặc một áo T-shirt màu đen đơn giản, thân hình cao lớn một mét chín, bị mắt kính che đi hơn phân nửa khuôn mặt, môi mỏng nhấp nhẹ, cho dù là đường nét khuôn mặt hay là khí chất phát ra quanh người đều lộ ra mùi vị tuấn tú sắc bén làm người ta run rẩy, Lý Na cũng đeo mắt kình nhìn về người nhiều ngày không gặp, nhưng lại hốt hoảng cảm thấy có chút xa lạ.
Người đàn ông kia, khóe môi cong lên nụ cười mê hoặc, đi tới gần cô ta, trong một lúc như có dòng điện nhảy qua run nhẹ trong lòng của cô ta . Lý Na hơi lo lắng, nhưng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thường ngày rất nhanh, êm ái mà gọi người đàn ông đã đi tới đứng trước mặt cô ta: “Mạc Phàm.”