Siêu Dự Bị

Chương:3Giang Hồ Không Đánh Không Quen Biết


Đọc truyện Siêu Dự Bị – Chương 23Giang Hồ Không Đánh Không Quen Biết

– Êy anh trai, việt kiều phải không?

Một giọng nói phát ra bên cạnh Tèo. Tèo điều chỉnh tư thế ngồi nhìn qua thì thấy một người trạc tuổi hắn với một nụ cười thân thiện. Trước ngực ôm một cái ba lô đen, mặc sơ mi trắng quần tây đen đúng chuẩn sinh viên. Người này chắc cũng cao cỡ hắn hoặc thấp hơn một chút, làn da hơi rám đen, mặt cũng hiền hoà dễ gần. Tèo có thiện cảm ngay vội vui vẻ làm quen:

– Chào bạn, mình không phải Việt Kiều đâu.

– Xạo hoài anh trai, giọng anh trai lơ lớ kìa. – Gã này lấy khuỷu tay thúc hắn.

Tèo gãi đầu không biết nên giải thích thế nào, vội chuyển chủ đề:

– Ờ, bạn tên gì? Mình cũng chỉ mới 16 tuổi thôi.

Người này cũng giới thiệu:

– A ha! Vậy là cùng tuổi rồi. Tui tên là Tí. Tí trong tí sửu dần mẹo thìn tỵ ngọ. Mình ở quê mới lên, cũng không rành Sài Gòn này lắm.

Thấy Tí nhiệt tình như vậy, Tèo cũng không khách khí mà mở lấy gói bánh snack cho Tí ăn chung rồi cũng dõng dạc nói:

– Tui cũng vừa từ biển đảo đến, đang đi lang thang đây. Tui tên Tèo, nhà nghèo bán bánh bèo ở đỉnh đèo, sáng thích bánh thèo lèo, chiều ăn cá kèo, tối ăn bánh xèo.

Tí ngơ người. Ông nội này khùng cũng không phải dạng vừa đâu nha. Sau đó hai người vui vẻ trò chuyện. Tèo chủ yếu hỏi Tí cuộc sống thế nào. Tí nói Tí sống ở Cà Mau, hôm nay lên Sài Gòn đi học.

– Ê đến trạm rồi, bb người anh em, tui xuống đây. – Tí nói rồi ôm ba lô xuống xe, vẫy tay chào Tèo, có phần gấp gáp.

Tèo vui vẻ vẫy tay, xe buýt tiếp tục lăn bánh. Tèo thò tay vào trong ba lô kiếm chai nước để uống thì hắn bỗng phát hiện cái bóp bên trong đã mất. Đi cùng là một cái bọc được hắn gói kỹ bằng giấy báo.

– Đệch! Bóp tiền đâu mất rồi. Còn cái bọc nữa. – Tèo nghĩ thầm rồi đứng lên sờ soạng khắp người kiểm tra.

Hắn nhìn xuống ghế kiểm qua một loạt quanh xe vẫn không thấy. Hắn ngồi xuống nhớ lại có khi nào để quên chỗ nào không.

– Cậu nhóc tìm đồ hả? – Một giọng phụ nữ trung niên cất lên phía sau.


Tèo đứng lên quay đầu qua đáp liền:

– Dạ vâng! Em không biết mất đâu nữa.

Người phụ nữ kia trả lời:

– Cậu khỏi tìm, thằng nhóc ban nãy ngồi cạnh cậu thó rồi. Nó là dân móc túi sành sõi đó.

Mặt Tèo trắng bệch. Hắn nhớ rõ người bạn ban nãy thiếu chút đã cắt máu ăn thề kết nghĩa với hắn mới vừa rời đi đây.

Rõ ràng mặt gã cũng hiền hoà mà ta.

Tèo ngẫm nghĩ một lúc thì mới nhớ lúc rời đi, gã này có phần vội vã lắm.

– Đúng rồi! Mình đúng là ngu mà. Cảm ơn chị nha. Bác tài ơi cho cháu xuống đê

Xe dừng lại, Tèo chạy vội ngược về hướng ban nãy kiếm thằng móc túi kia.

Trên một góc đường, một thân hình rám nắng với cái ba lô đang phấn khởi mở cái bóp ra coi, bỗng nhiên chửi thề:

– DM, mặt mày sáng láng vậy mà có 50 ngàn. Có phải không vậy. May mà còn gói tiền này. Khá nặng nha

Phụt, hắn phun bãi nước bọt xuống đất rồi liệng cái bóp đi. Xong hắn lấy một cái gói rất nặng được bọc kỹ bằng giấy báo và bao ny lông.

– BỐ KHỉ. DM! Thằng điên này! Ra đường mà mang theo một bịch ốc vít và búa làm cái đếch gì không biết. Lại còn gói kỹ như bảo bối. Mẹ! Không lẽ thằng này đi học sửa xe. Bố thằng điên.

Hắn quăng cái bọc đựng đầy ốc vít và đồ sắt lỉnh kỉnh của Tèo vào ba lô rồi bỏ đi. Tí nghĩ sẽ đem đống này đi bán cũng được chút tiền.

– Đừng để tao kiếm được mày! Thằng khốn nạn móc túi ông. May mà ông đã nạp năng lượng rồi chứ không chắc phải đi cắn trộm đồ sắt nhà người ta quá.

Tèo bực mình vừa đi vừa chửi tổ tiên mấy đời nhà Tí. Cái bọc đựng sắt và ốc vít là hắn vừa mới mua để dành “ăn” dần. Ai ngờ vừa mới đến Sài Gòn là bị móc túi rồi. Bỗng mắt Tèo sáng lên, một bóng người phía xa khiến hắn thấy quen mắt.

– Tổ sư mày. Đúng là trái đất tròn. Lần này mày chết với bố nhé.

Tèo gạt dòng người chạy vội tới. Trong cơn nóng giận, hắn đã quên mất chính mình rất sợ qua đường, cứ thế một mạch băng qua.

– CƯỚP CƯỚP CƯỚP!

VROOM VROOM

Một tiếng hô lớn sau đó là một chiếc sport nẹt bô chạy vút tới. Trên xe là hai tên cướp giật, nhìn qua thì khá là trẻ tuổi.

Chiếc xe điệu nghệ lạn lách và phóng với tốc độ cao. Do tài xế là một thanh niên đã quá lão làng trong nghề đua xe cướp giật nên dễ dàng tẩu thoát.

– A A Cẩn thận.

Một tiếng hô vang lên, chỉ thấy một đám người đi bộ chạy tán loạn để lộ ra Tèo và một người nữ sinh mặc áo dài trắng không kịp phản ứng nên đứng chết trân nhìn chiếc xe điên phóng tới.

Hai tên cướp giật do lạn lách nhưng trời bất dung nhan, do né một chiếc taxi chạy ẩu nên mất lái, trở thành xe điên xông thẳng tới một đám học sinh đang qua đường. Những người khác thì đã vội tản ra hết nhưng chỉ còn mỗi một người do không để ý nên vẫn chưa kịp tránh ra.

– CẨN THẬN.


– AAA

– Mẹ! Tao đang bận, đừng chắn đường coi.

Tèo đỡ lấy cô nữ sinh đang bàng hoàng trước cảnh tượng đó rồi kịp thời lấy tay vòng qua người cô che mắt cô lại.

– Tràng cảnh máu me, phụ nữ và trẻ nhỏ không nên xem nhiều.

Tèo thấy chiếc xe phóng tới, ngay lúc hắn đang vội nên bực mình vung chân đạp một cước chí mạng vào chiếc xe.

Như lần trên đảo, một cước này hội đủ tinh hoa của một sát thủ chuyên nghiệp. Một cước là đoạt mạng. Xe cũng như người, một cước là xe bay. Chiếc xe bị Tèo đạp một phát văng thẳng vào cột điện nổ ầm một cái. Hai tên cướp cũng bay vào lề đường không rõ sống chết.

Đám đông người dân đã nhanh chóng bu lại hai tên cướp.

Tèo thấy vậy vội đặt cô nữ sinh xuống đất rồi từ trong ba lô lôi ra một trái bóng. Tèo nhắm thẳng tới cái tên móc túi mình đang đứng góc xa.

Bong bay như đạn bắn về phía bóng người kia.

– Ê cẩn thận.

Một thanh niên đứng bên cạnh đẩy mục tiêu của Tèo một cái trong gang tất né được cú sút. Tèo bực bội cầm ba lo chạy tới.

– Là nó. Bà mẹ đã nghèo còn dám kiếm bố đòi lại tiền.

Tí bị đẩy một cái rồi thấy một cái gì xẹt qua người. Định thần lại rồi nghe thằng bạn bên cạnh nói là có người sút bóng vào hắn. Tí bực lắm nói với thằng bạn:

– Ê Tín lấy bóng đá nát mặt nó cho tao mày.

Tín cũng muốn trả lễ cú sút phi đạn ban nãy nên thả trái bóng của hắn từ trong tay xuống rồi sút mạnh về phía Tèo. Bóng bay vút căng như kẽ chỉ qua hướng Tèo đang chạy tới.

Bum

Xui cho Tín là bóng bay lệch qua phải Tèo bay thẳng vào chiếc Taxi đang chờ đèn đỏ.

– Cái đệch! Bể kiếng rồi kìa thằng ngu này

– Chạy! – Tín hét lên. Sau đó cả hai đứa Tí và Tín biến mất như một làn khói.

Tèo đứng lặng sững sờ nhìn.


– Má ơi! Bọn này chơi lớn vậy. Bể kính taxi mẹ rồi. Mình cũng chuồn êm thôi….

Thế là bóng hình Tèo mất hút trong làn người tấp nập của đô thành.

– Hiền! Hiền có sao không mậy.?

Một tốp nữ sinh áo dài trắng đã sớm tụ tập lại giúp cô nữ sinh được Tèo cứu đứng lên rồi rời khỏi hiện trường. Mấy cái miệng đua nhau hỏi thăm.

Hiền nhẹ nhàng trả lời:

– Tao không sao. Chỉ bị sợ chút thôi à. Ái da

Hiền kêu lên một tiếng rồi nhìn xuống chân rồi cười khổ:

– Có lẽ tao bị trật chân rồi tụi mày ơi. Chiều nay tao nghỉ không ra sân tập được đâu.

Một nữ sinh tóc cột đuôi ngựa an ủi:

– Mày cứ nghỉ ngơi đi. Khi nào khoẻ hẳn rồi hãy ra tập. Đội này sao thiếu cô thủ môn xinh đẹp như mày được chứ.

Hiền phì cười:

– Xí! Dẹp mày đi. Hôm nay mày đèo tao về vậy.

– Vâng, Ly này sẵn sàng phục vụ người đẹp.

Nói rồi Ly làm một động tác chào theo kiểu Romeo chào Juliet. Cô cũng thòng thêm một câu:

– Mời nàng lên xe, nhớ kể tao nghe vụ anh hùng cứu mỹ nhân ban nãy cho tao đó hihi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.