Đọc truyện Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới – Chương 112: Một chỉ kết thúc
“ Ly tỉ tỉ, ở đây đệ không nghe được gì cả?”
“ Tiểu thiếu gia người tha cho nô tỳ đi, võ công của chủ nhân cùng mấy vị phu nhân người cũng biết. chúng ta mà tới gần nửa sẽ bị họ phát hiện.”
“ Không sao đâu, ta sẽ bảo vệ tỉ.”
A Ly khuôn mặt gượng cười nhìn tiểu chủ nhân của mình khổ tâm nói ra.
“ Thiếu gia người còn chưa biết sự đáng sợ của chủ nhân, bọn nô tỳ không phải giống thiếu gia muốn làm gì thì làm. Ngài ấy mà biết nô tỳ đưa người lên đây nhất định sẽ cắt điểm thưởng của nô tỳ, nô tyyf vừa mới lên được cam sắc lệnh không muốn bị hạ xuống kim sắc lại đâu.”
“ Ta cho ngươi hắc lệnh của ta đây.”
Hỏa Vân tươi cười đưa chiếc vòng cổ màu đen trên ngực mình cho A Ly xem. A Ly nhìn cũng không dám nhìn lắc đầu nói ra.
“ Nô tỳ không muốn chết sớm đâu, thiếu gia người cứ giữ lấy mà dùng.”
“ Không lấy thì thôi, được rồi chúng ta lại gần thêm một cái cây nữa đi, ta muốn nghe đám người kia muốn làm gì phụ thân. Nếu bọn chúng là kẻ xấu ta nhất định sẽ ra tay bảo vệ người.”
“ Đừng nha thiếu gia, người mà xông xuống nô tỳ có mười cái mạng cũng không có chết đủ.”
A Ly khóc dở nhìn Hỏa Vân nhảy qua cái cây to kế bên. Bên dưới Ngô Minh còn đang ngồi nghe đám người Cái Bang nói lý lẽ đủ điều.
Ngô Minh nghe đến chán cả tai cũng không muốn nhiều lời với đám người này nữa nói ra.
“ Các ngươi nói cả buổi trời cũng là muốn ta giao người cho các ngươi có đúng không?”
“ Quả thật là vậy, kẻ này tội ác tày trời các hạ đừng để bị hắn lừa gạt không chừng là rước họa vào thân.”
“ Được rồi, các ngươi nói cũng đã đủ, đều là nói tên Độc Cô Nhất Ngã đó giết chết đám người Thanh Mộc Phái là sai trái vậy ta hỏi các ngươi động cơ vì sao mà hắn ta lại ra tay? Tư dưng một người lại nổi điên đi giết nhiều người như vậy làm cái gì? Các ngươi nói cho ta nghe thử một chút nguyên do bên trong.”
Vị Hà trưởng lão này vẻ mặt lúng túng không biết trả lời thế nào liền quay sang sư đệ của mình. Vị này là Hồ Kha là đệ tử của Ngô Trường Phong lúc trước. Sau khi Ngô Trường Phong quy ẩn giang hồ thì vị trí của lão được nhường lại cho người đệ tử này. Ngô Minh vừa nhìn cánh tay cầm đao của người này đã có thể nhận ra lai lịch của hắn.
“ Theo ta được biết thì tên Độc Cô Nhất Ngã đó được Thanh Hoa đạo nhân trưởng môn Thanh Mộc Phái cưu mang. Hắn ta cùng thê tử của mình được Thanh Mộc Phái cứu giúp nhưng lại lấy oán báo ơn muốn cướp đi châu báu của cải của ân nhân mình. Trong lúc cướp đi thì bị phát hiện hắn liền giết người diệt khẩu. Hắn cứ tưởng mình đã giết sạch người trong đêm đó nhưng nào ngờ Thanh Phong thiếu chủ đã may mắn thoát chết trong đêm đó. Cậu ấy đã đem mọi chuyện kể lại hết cho Hư Phòng đại sư cùng ta nên hai đại phái chúng ta mới muốn bắt tên đại gian đại ác này trừ hại cho võ lâm.”
“ Đều là nói dối.”
Vừa nghe được những lời vu oan cho mình Độc Cô Nhất Ngã không nhịn được xông ra phía trước muốn làm rõ mọi việc. Ngô Minh nhìn thấy tên này xông ra thì đúng là tức giận muốn đánh một chưởng chết tên ngốc này đi. Ngô Minh còn đang muốn tỏ ra mình là kẻ thứ ba lấy tư cách kẻ không liên quan giải quyết êm đẹp chuyện này. Nhưng tên này hắn bình an như thế này ra vào phủ chẳng phải đang nói bọn họ cùng một bọn sao. Ngô Minh bây giờ còn có tư cách gì mà đứng ra nói chuyện.
Hà trưởng lão nhìn thấy Độc Cô Nhất Ngã thì lập tức khẩn trương.
“ Cuối cùng ngươi cũng đa chịu ra mặt, nhìn ngươi như thế này rõ ràng là cùng đám người Ngô Phủ này cùng một ruột, hèn gì hắn nói nhiều như vậy không muốn giao ngươi ra.”
“ Đừng có ngậm máu phun người, ta làm ta nhận người là do ta giết không liên quan gì tới ân nhân. Ngài ấy chỉ là thấy thê tử của ta mang thai lại mang trọng bệnh nên mới ra tay cứu giúp mà thôi.”
“ Hà trưởng lão ta cũng nghe qua, vị trang chủ này trước giờ thần bí nhưng mà cũng không có gây ra việc ác gì, còn thường xuyên giúp đỡ người dân xung quanh. Tháng trước chính ngày ấy đã ra toa thuốc cứu hơn ngàn mạng người khỏi bệnh dịch hoành hành.”
Tề trưởng lão từ nãy tới giờ không có nói chuyện cũng đã mở lời nói giúp cho Ngô Minh. Hà trưởng lão nghe thấy cũng có thể tin vài phần Ngô Minh là người tốt, hắn cũng không muốn dính dáng gì tới Ngô Minh để tránh phiền phức nên trực tiếp nhắm vào Độc Cô Nhất Ngã mà hành động.
“ Ngươi hiện tại buông tay chịu trói hay là đợi chúng ta ra tay bắt về.”
“ Ta đường đường là một nam tử hán, ta tự nhận mình không có thẹn với lương tâm. Các ngươi đông người muốn vu oan cho ta dù có chết ta cũng không cam tâm.”
“ Còn xảo ngôn, ngươi giết chết hơn 200 người còn nói là không thẹn với lòng.”
“ Đêm đó không phải một mình ta giết, ta không rõ là đêm đó xảy ra việc gì ta chỉ nhớ là lúc nửa đêm khi ta đang ngủ thì nghe tiếng hét lớn liền giật mình tỉnh giấc. Lúc đó đám người Thanh Mộc Phái xông vào muốn giết chết hai phu thê bọn ta nên ta mới phản kháng lại. Khi ta đánh ra tới đại sảnh đã thấy có rất nhiều người chết, bọn người còn sống không hiểu vì lý do gì lại hô hào tên của ta nói ta là kẻ giết người. các ngươi cũng thế không cho ta giải thích cứ thấy là xông vào chém giết ta chỉ có thể bỏ trốn mà thôi.”
“ Người đã chết ngươi muốn nói gì mà chã được, Thanh Phong thiếu chủ nói lại hoàn toàn khác với những lời mà các ngươi đã nói.”
“ Bởi vì hắn nói dối.”
Ngô Minh kéo Độc Cô Nhất Ngã ra phía sau lườm hắn ta một cái. Sau đó đi ra phía trước, phía sau Mai Kiếm không biết từ lúc nào xuất hiện đem theo một cái bao tải.
“ Hỏi thẳng tên này là sẽ biết mọi chuyện là như thế nào.”
Ngô Minh một chưởng đánh nát cái bao tải kia, một tên nam nhân từ bên trong văng ra ngoài, quần áo trên người hắn đều không có chỉ vỏn vẹn một cái quần mỏng che lấy chổ kín.
“ Mai Kiếm ngươi đúng là làm rất tốt.”
“ Chủ nhân giao phó thuộc hạ sao có thể chậm trễ.”
“ Ngươi tìm thấy hắn ở đâu mà lại trần trụi thế này.”
“ Tên vương bát đản này hắn ta chuyên lui tới mấy kỷ viện lớn, chúng thuộc hạ theo dấu hắn mãi mới bắt được hắn.”
Ngô Minh cho Mai Kiếm lui ra sau. Mọi người lúc này đều chú ý vào kẻ vừa mới xuất hiện. Hà Trưởng Lão cũng nhận ra người này chính là Thanh Phong thiếu chủ trong lời hắn kể, hắn đi tới khoác lên một chiếc áo cho hắn rồi đỡ hắn dậy.
“ Thanh Phong công tử, người sao lại bị thế này.”
“ Là đám người đó không biết từ đâu lại xuất hiện bắt ta đi, ta một lời cũng không nói được.”
“ Hiện tại ngươi có thể nói rồi.”
Ngô Minh cánh tay khẽ đưa ra hất nhẹ một cái. Một lực bất ngờ xuất hiện tách Thanh Phong ra riêng một bên, ngay cả vị Hà Trưởng lão kia cũng không kịp phản ứng bị thứ sức mạnh kỳ lạ kia đẩy ra một bên. Toàn trường sợ hãi nhìn Ngô Minh. Họ đã nhận ra kẻ trước mặt mình là một cao nhân lánh đời, trước đó cả một khí tức nhỏ họ cũng không thể cảm nhận được gì mà vừa nãy họ như bị một ngọn núi lớn đè xuống người, trong một khắc chẳng ai có thể di chuyển tùy ý cho Ngô Minh sai khiến.
Tên Thanh Phong thiếu chủ này sợ hãi hai chân mềm nhũn đứng cũng không đứng nỗi.
“ Tha cho ta, các ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho các ngươi. Hà trưởng lão cứu ta, ta sẽ cho ngươi tiền, ngươi muốn bao nhiêu cũng được.”
“ Ồ, chẳng phải tiền bạc của cải của ngươi đều bị tên Độc Cô Nhất Ngã này lấy đi hết rồi hay sao? Sao hiện tại còn mà đưa cho ta vậy?”
Ngô Minh hỏi ra câu này khiến cho tên công tử này đứng người không biết trả lời như thế nào. Trong lúc hắn đứng hình Ngô Minh lại nói ra tiếp.
“ Ta kể cho các ngươi nghe một việc. Mấy mươi năm trước có một lão ông nhặt được một đứa bé đang bị bỏ rơi nơi ven đường.Ông ta thấy đứa bé này đáng thương nên mới đem về nuôi nấng xem như con ruột của mình. Nhưng mà lão ta đâu có biết đứa trẻ mà mình cưu mang lại chính là kẻ sau này sẽ hại chết mình.
Nhiều năm sau đó ông lão có thêm một người con gái, đứa con gái lớn lên rất là xinh đẹp lại bị tên súc sinh kia nhìn trúng, hắn muốn cưới muội muội của mình làm thê tử nhưng mà lại chịu sự phản đối từ chính nghĩa phụ cùng muội muội của mình. Mấy năm sau đó muội muội hắn lại đem lòng đi yêu thương một người con trai khác. Hắn ta ghen tức nhưng mà không có cách gì ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội mình kết hôn với kẻ khác.”
Ngô Minh nói tới đây dừng lại, mọi người nhìn về Thanh Phong. Tất cả đều có thể đoán ra kẻ trong câu truyện vừa rồi chính là kẻ này cùng Thanh Hoa đạo nhân. Cùng lúc Hồng Y cũng từ trong đi ra, nước mắt nàng cũng ứa tràn trên mắt.
“Phong huynh chẳng lẽ huynh lại là người đứng sau mọi chuyện? Phụ thân cùng muội trước giờ vẫn luôn tin tưởng huynh mà.”
“ Các vị đừng nghe bọn chúng nói bậy, bọn chúng là cùng một ruột muốn hãm hại ta. Hồng Y con tiện nữ này đã bị tên ác ma này làm cho u mê đầu óc rồi. Ngay cả kẻ thù giết cha ả cũng không chịu ra tay trả thù đúng là không bằng cầm thú.”
“ Ngươi nói nữa cũng vô ích thôi. Thanh Hoa đạo nhân mấy năm nay tuổi già sức yếu, ông ta thấy Độc Cô Nhất Ngã võ công tài giỏi, Hồng Y cũng đã có con. Nhân lúc cháu ông ấy ra đời sẽ đồng thời cho Độc Cô Nhất Ngã làm người kế vị trưởng môn. Ngươi chính vì biết được điều này mà sinh hận mới ra tay giết hại ông ta giá họa cho người khác.
Mấy tên ăn mày các ngươi nghĩ một chút, Độc Cô Nhất Ngã hắn đang có mọi thứ hà cớ gì phải ra tay phá hủy những thứ sắp thuộc về mình? Chỉ như vậy mà các ngươi cũng không chịu hiểu hay là có mấy người cố tình không hiểu?”
Ngô Minh nhìn Hà trưởng lão trừng mắt khiến hắn e sợ cúi mặt không dám ngẩn lên.
“ Ha ha, các ngươi đông người muốn nói gì mà không được. Các ngươi nãy giờ đều là suy đoán, co giỏi thì đem bằng chứng ra đây. Nếu không có chết ta cũng không nhận tội.”
“ Phốc.”
Vừa dứt tiếng nói Ngô Minh một chỉ đã xuyên qua ngực của tên này khiến hắn chết ngay tại chỗ. Mọi người đều sững sờ bởi hành động quá đột ngột của Ngô Minh.
“ Bằng chứng ta có cả trăm cách bắt ngươi nhận tội, nhưng mà cách nào ngươi cũng đều phải chết vậy cần gì phải mất công.
Các ngươi dọn xác tên phế vật này đem về Cái Bang mà báo cáo. Việc ta vừa nói nói y như vậy là được.”
Ngô Minh điềm đạm nói ra nhưng mỗi tiếng nói đều như tử thần gọi tên. Vừa rồi Ngô Minh ra tay quá bất ngờ quá nhanh, bọn người ở đây ai cũng sợ xanh mặt mày. Đổi lại là họ thay cho tên Thanh Phong kia kết quả vẫn sẽ như vậy chết không có phản kháng. Đứng trước một quái vật như thế này bọn họ không có lựa chọn chỉ có thể nghe theo.
Cả đám người dọn xác của tên Thanh Phong công tử kia không dám nói một lời rút hết đi khỏi địa phận Ngô Phủ.