Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 36


Đọc truyện Siêu Cấp Võ Thánh – Chương 36


Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 36: Chịu thua.
Nguồn dịch: Dịch giả – truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
: 7788xiaoshuo
Cái vung tay tùy ý của Vu Thiên, khiến hai tên tiểu đệ Hồng bang này ngơ ra không biết nên làm gì mới tốt.
Bọn chúng tuy cảm giác tài dùng đao của mình cũng không đến nỗi nào, nhưng so sánh với kiểu nhẹ nhàng phi đao này của Vu Thiên, chúng cảm giác như đang múa rìu qua mắt thợ.
– Được chưa, giờ hai anh cút đi được chưa?
Vu Thiên nhìn hai tên tiểu đệ Hồng bang trước mặt, nhàn nhạt hỏi.
Hai tên chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, không ngờ lại theo bản năng lùi lại một bước, nhường đường cho Vu Thiên.

Vu Thiên thấy không ai cản mình nữa, cũng không thèm khách khí, bước chân đi ra ngoài. Hắc Lang thấy Vu Thiên đã bắt đầu đi, cũng vội vàng đuổi theo sau, nhưng một tiếng hét lớn vang lên lại khiến gã lùi nhanh về sau.
– Chậm đã, ai cho mày đi, mày cho rằng Hồng bang bọn tao là cái gì, mày bắt nạt anh em của bọn tao, giờ muốn đi là có thể đi chắc?
Người hét lên quả nhiên chính là kẻ dẫn đầu gây sự ở nhà hàng Đế Hào – Hồng Cường.
– Rõ ràng là các anh bắt nạt tôi trước!
Vu Thiên trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không nói ra, quay đầu về phía Hồng Cường, nói:
– Thằng nhóc, thế cuối cùng mày muốn sao?
Thực sự là không nói thì thôi, Vu Thiên vừa nói ra khỏi miệng, xung quanh lập tự lặng lẽ như tờ. Nếu Vu Thiên động thủ đánh tiểu đệ Hồng bang thì cũng thôi, ai bảo bọn chúng gây phiền phức trước cho Vu Thiên, thế nhưng Vu Thiên dám ở trước mặt nhiều người như vậy gọi Hồng Cường là thằng nhóc, còn hỏi người ta muốn sao? Tên Hồng Cường này nếu còn có thể dừng tay thì đúng là chuyện lạ.
– Mày, mày vừa gọi tao là gì?
Hồng Cường nhìn thiếu niên trước mặt rõ ràng còn không lớn bằng mình, trong lòng cũng rất phiền muộn, coi như mày cũng không lớn bằng tao, nhưng lại dám gọi là thằng nhóc, vậy chính là mày muốn chết rồi.
– Lỗ tai mày bị điếc à? Lời hay không nói hai lần!
Vu Thiên cũng lười phản ứng lại với Hồng Cường.
Vu Thiên vừa nói như vậy, mọi người trong đại sảnh nhịn không được đều muốn cười lên. Nhưng do Hồng Cường còn ở đây, nên mọi người đều phải nhịn lại.

Thế nhưng người trên tầng 2 thì lại phản ứng khác, vừa nghe Vu Thiên chửi Hồng Cường là điếc, Triệu Đan Đan là người đầu tiên che miệng cười rộ lên:
– Chị Mộc Lan, người thanh niên này đúng là rất thú vị!
– Đúng thật, dám ở trường hợp này nói Hồng Cường như vậy, phỏng chừng hắn cũng không có chỗ dựa gì đâu, mà thuần túy là đầu óc có bệnh.
Lương Mộc Lan thế nhưng lại không cười, mà tiếp tục cẩn thận quan sát màn tiếp theo, vì cô biết, chuyện tiếp theo sẽ càng thêm đặc sắc.
Quả nhiên, Lương Mộc Lan vừa nói xong mấy lời này, đằng sau cô một người đàn ông vạm vỡ ước chừng 30 tuổi lên tiếng:
– Người này rất mạnh, chí ít sức lực của hắn, tôi không bằng được.
Nghe thấy lời người đàn ông này, Lương Mộc Lan quay đầu lại liếc y một cái. Cô biết rất rõ về người này, y là đội trưởng đội hành động Quốc An cục, biệt hiệu là Liệp Báo. Trong Quốc An cục cũng không có mấy người có thể thắng y. Nhưng hiện giờ chỉ nhìn một màn vung tay phi đao của Vu Thiên, y đã nói sức lực mình không bằng đối phương, chuyện này không khỏi khiến Lương Mộc Lan nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Mặc dù nói Liệp Báo nổi danh nhất về tốc độ, nhưng sức lực của y cũng không hề nhỏ chút nào. Y nói Vu Thiên sức lực mạnh, vậy quả thật là rất mạnh.
Đây cũng là lý do tại sao mọi người hay nói ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề nhìn môn đạo.
Đại sảnh nhà hàng Đế Hào, khi mấy người trên lầu còn đang nói, chuyện nên xảy ra thì vẫn cứ xảy ra. Hồng Cường thấy Vu Thiên không nể mặt mình, dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói mình như vậy, y bắt đầu điên tiết:
– Phong Cẩu, ngươi lên giáo huấn nó, cho nó biết đắc tội với Hồng bang chúng ta, sẽ gặp phải hậu quả gì.
Tuy rằng Hồng Cường rất muốn ngay lập tức giết chết Vu Thiên, thế nhưng ở xung quanh có nhiều người như vậy đang nhìn, làm vậy sẽ không có chỗ tốt nào.
Nghe thấy lời Hồng Cường, Phong Cẩu đi lên từ phía sau y.

Vu Thiên nhìn thấy Chó Điên đang đi về phía mình, hắn cười cười lắc đầu:
– Anh là người mạnh nhất trong đám người này, nhưng cũng chỉ là mạnh nhất mà thôi, trong mắt tôi, anh còn chưa được tính là cao thủ.
Vu Thiên vừa nói ra lời này, tất cả mọi người lại im lặng thêm lần nữa. Bọn họ không ngờ Vu Thiên tự đại như vậy, lời này cũng dám nói.
Phải biết rằng, Phong Cẩu người này không hề đơn giản, gã là một trong mười tay đấm Hồng bang thập đại kim bài, là một kẻ thành danh đã lâu trong hắc đạo, rất nhiều đại ca xã hội đen đã bị Phong Cẩu giết chết, có thể nói danh tiếng của Phong Cẩu không có mấy người không biết. Tên của gã khi nhắc đến, khiến mọi người không rét mà run.
Người như vậy, không ngờ Vu Thiên lại dám ngay trước mặt mọi người nói gã chỉ là người mạnh nhất, còn chưa tính là cao thủ, bảo sao mọi người không kinh sợ.
Đứng cách Vu Thiên không xa, Hắc Lang cũng biết tới Phong Cẩu, gã tuy rằng đã từng chứng kiến sự lợi hại của Vu Thiên, nhưng gã cũng không dám đoán, Vu Thiên đánh nhau với Phong Cẩu sẽ có kết quả gì. Nhưng bản năng khiến gã trong lòng lại chọn tin tưởng Vu Thiên, có lẽ là vì từ sau khi gã gặp Vu Thiên, Vu Thiên luôn làm gã phải kinh hỉ? Cho nên Hắc Lang cũng rất nóng lòng muốn xem cảnh Vu Thiên đánh một trận với Phong Cẩu, không vì gì khác, chỉ vì trong xã hội đen có mấy người không sùng bái cường giả cơ chứ, Hắc Lang cũng tạm coi là một kẻ lăn lộn trong xã hội đen, nên gã cũng sùng bái cường giả.
– Mày muốn chết.
Nghe thấy Vu Thiên nói vậy, Phong Cẩu quả thật đã sắp nổi điên.
Vừa rồi Vu Thiên trừng trị mấy tên tiểu đệ Hồng bang, Phong Cẩu không phải không thấy, nhưng gã chỉ cho là Vu Thiên có sức lực kinh người mà thôi. Nếu chỉ so sức lực, chính mình cũng không thể so với hắn, nhưng nếu nói về đánh nhau, lại bảo mình không phải đối thủ của hắn, Phong Cẩu là kẻ đầu tiên không phục. Lại nói Vu Thiên vũ nhục mình trước mặt nhiều người như vậy, mình mang danh Phong Cẩu lại không làm gì được Vu Thiên, còn không khiến cho tiểu đệ phía dưới chê cười hay sao?
Ngay tại lúc Phong Cẩu gào lên Vu Thiên muốn chết, gã cũng bắt đầu động.
– Vù!
Theo âm thanh vang lên, Phong Cẩu đã nhanh chóng đi tới trước mặt Vu Thiên, một cú đấm mạnh mẽ lao thẳng về phía trước ngực Vu Thiên, một quyền mang theo tám phần lực lượng của Phong Cẩu, phải biết từ trước tới nay, gã ra một quyền này, dưới tay không kẻ nào còn sống.
Phong Cẩu lao đến, Vu Thiên đã đoán trước, ngay từ lúc đầu khi Vu Thiên chọc giận Phong Cẩu, hắn đã nghĩ ngay đến cảnh này. Mà hắn sở dĩ nói vậy, là vì cũng dám chắc mình có thể thắng tên Phong Cẩu này, phán đoán dựa vào khí thế của Phong Cẩu, cường giả bình thường luôn có khí thế, Phong Cẩu cũng có, nhưng khí thế của gã trong mắt Vu Thiên nhỏ yếu đến đáng thương, chả gây được chút áp lực nào cho Vu Thiên, thế nên Vu Thiên mới nói Phong Cẩu không phải đối thủ của mình.
Mà lý do khiến cho Vu Thiên chọc giận Phong Cẩu, là vì hắn muốn Phong Cẩu hoàn toàn điên cuồng lên, xuất thủ sẽ ngoan độc tàn nhẫn thêm nhiều, như vậy mới khiến cho Vu Thiên có cảm giác đối thủ.

Quả nhiên, sau khi nghe Vu Thiên vũ nhục mình như vậy, Phong Cẩu cũng bắt đầu điên cuồng. Làm một võ giả, sỉ nhục lớn nhất là đối phương khinh thường mình, mà hiển nhiên hiện tại, Vu Thiên chính là như vậy khinh thường Phong Cẩu. Từ trước tới nay, đều là Phong Cẩu khinh thường người khác, nào đã bao giờ phải chịu người khác khinh thường? Cho nên khi Vu Thiên dùng thái độ này đối đãi với gã, gã đương nhiên sẽ nổi giận đánh một quyền về phía Vu Thiên.
– Thông!
Một tiếng động thật lớn vang lên, hai nắm tay chạm vào nhau, khiến không khí xung quanh nổ một tiếng thật lớn.
Khi nắm đấm Phong Cẩu chỉ còn cách mình năm mươi cm, Vu Thiên mới vung quyền ra. Dù sao Vu Thiên cũng biết một trong những cao thủ của Hồng bang – bang phái xã hội đen lớn nhất Đông Phương quốc, đương nhiên thực lực sẽ không tầm thường, nên Vu Thiên cũng không dám cuồng vọng tự đại đợi Phong Cẩu đánh vào ngực mình rồi mới đánh trả, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không phải khiến hắn mất mặt hay sao?
Độ cao võ học mà Vu Thiên nắm giữ, đã định trước ánh mắt hắn sẽ cao hơn so với võ giả bình thường, nói cách khác cũng có thể nói Vu Thiên xác thực rất cuồng vọng. Tuy Vu Thiên cuồng vọng, nhưng không hề tự đại. Hắn ngoài miệng miệt thị đối thủ, nhưng bên trong vẫn luôn âm thầm đề phòng, có như vậy, mới luôn đứng ở thế bất bại.
Trong đại sảnh, một quyền này của Phong Cẩu và Vu Thiên giao phong, khiến tất cả mọi người đều nín thở tập trung, bọn họ cũng muốn nhìn xem, kẻ dám khiêu chiến với một trong thập đại kim bài Hồng bang, đến cùng có gì đặc biệt hơn người, liệu mọi việc có thật như lời hắn nói, Chó Điên trong mắt hắn chỉ là mạnh mà thôi, còn không xứng là cao thủ.
Một quyền này, mọi người đã biết, thì ra Vu Thiên quả nhiên không nói mạnh miệng.
Bởi vì sau khi nắm đấm hai người chạm nhau rồi tách ra, Vu Thiên vẫn đứng bất động tại chỗ, thế nhưng Phong Cẩu đã liên tục lùi về sau ba bước, trên khóe miệng gã, đã trào ra tia máu, ai nhìn cũng biết một chiêu này, Phong Cẩu đã bại.
Phong Cẩu nhìn Vu Thiên trước mặt, lộ ra bộ dáng không thể tin nổi, gã không thể ngờ rằng, quyền kia của mình đã tới trước ngực Vu Thiên, sao Vu Thiên còn có thể phản kích? Dựa vào cái gì một quyền tùy ý của hắn, đã khiến mình phải lùi lại mấy bước? Là vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Hai mắt Phong Cẩu đỏ bừng lên, nhìn qua còn tưởng sắp phọt máu tới nơi. Nhưng gã vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, muốn giải thích, cách giải thích duy nhất là tên trước mắt mình quá cường hãn, cường hãn tới mức mình và hắn căn bản không phải cùng cấp bậc.
Hiểu rõ ràng mọi chuyện, Phong Cẩu bỗng thấy thoải mái. Nếu đã không phải cùng cấp bậc, vậy mình thua cũng không mất mặt.
– Cậu rất mạnh, như cậu nói, cậu quả nhiên là một cao thủ, Phong Cẩu tôi bội phục.
Nói ra lời này, không ngờ Phong Cẩu không hề xấu hổ chút nào, đây chính là sự tôn trọng của võ giả dành cho đối thủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.