Đọc truyện Siêu Cấp Vị Hôn Phu – Chương 2: Tân gia
“Ta không muốn khiến cho ngươi hiểu lầm cùng khủng hoảng” người nam nhân mặc lễ phục dạ hội ngồi ở bên người Thạch Tiểu Cường, mang theo hơi thở xa lạ trong trẻo nhưng lạnh lùng “Ta trước tự giới thiệu, ta gọi là Cao Thành, cha của ngươi có ân với Cao gia chúng ta, hơn nữa cha của người cùng mẫu thân của ta đã có ước định hôn ước cho chúng ta, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đến nhà chúng ta ở”
Thạch Tiểu Cường mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Cao Thành, cảm thấy trên thế giới chuyện tối vớ vẩn nhất cũng không gì hơn cái này “Camera ở nơi nào?”
“Cái gì?”
“Ngươi có biết hay không tiết mục của các ngươi thật sự hảo làm người chán ghét a!” Thạch Tiểu Cường kéo áo Cao Thành “Chỉnh người cũng phải biết lựa chọn thời gian, cha ta vừa mời chết, còn đang hỏa táng! Ta còn chưa lấy được tro cốt của hắn, mẹ đã đem nhà của ta bán đi cho họ hàng! Ta hiện tại không có nhà để về! Tâm tình của ta thật sự rất tệ! Các người có thể hay không đừng đùa dai như vậy!”
Cao Thành mặt không chút thay đổi, tùy ý Thạch Tiểu Cường làm ra cử chỉ vô lễ mà trước giờ không ai dám làm đối với mình, hắn nắm tay Thạch Tiểu Cường, chân thành nói “Ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi”
“Ngươi dựa vào cái gì chiếu cố ta? Ta ngay cả mẫu thân sinh ra mình cũng không cần!” Hắn vĩnh viễn quên không được, kia một màn bị mẫu thân đóng chặt cửa, tiếng va đập nặng nề kia đánh nát sự quyến luyến của nhi đồng đối với mẫu thân mình.
“Ta chỉ còn lại cha của ta, hiện tại hắn cũng không còn…” Không hề báo trước, cứ như vậy mà buông tay. Vứt lại hắn lẻ loi một mình, ở lại thế giới vô thân vô thích
“Vì cái gì cha của ta không quan tâm ta… Vì cái gì hắn muốn chết? Vì cái gì????” Người tổng có một ngày cũng sẽ chết, cha thường xuyên nói với hắn như vậy. Nhưng hắn vĩnh viễn thật không ngờ tới, tử vong thình lình xảy ra như vậy, đem thân tình vất vả bồi đắp trong nháy mắt bị hủy diệt.
“Ta không muốn hắn chết, ta không muốn gặp lại mẹ của ta!! Ta muốn nhà của ta, đó là nơi thuộc về ba ba của ta. … Ba ba….Ba ba… Cha….” Từng tiếng kêu gọi, từng tiếng gào thét, lại không gọi trở lại được người đã ra đi, nước mắt không ức chế được lần lượt chảy xuống, là khổ (đắng), là sáp (chát)…
Thạch Tiểu Cường bị Cao Thành ôm vào trong ngực, Cao Thành nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thạch Tiểu Cường, một chút một chút vô cùng ôn nhu, tựa như khi còn bé được vòng tay ấm áp của cha mẹ ôm vào lòng.
Thạch Tiểu Cường tiếng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành khóc lóc tê tâm liệt phế. Cao Thành thủy chung ôm chặt hắn, chưa từng có nhiều lời an ủi, bởi vì hắn hiểu được, hiện tại Thạch Tiểu Cường cần nhất đúng là phát tiết.
Nhân sinh của con người rất ngắn, ngắn ngủi đến như một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương mênh mông.
Nhân sinh con người cũng rất dài, phải nếm qua hết bi hoan ly hợp chua xót khổ sở mới có thể đến được giải thoát.
Khóc mệt Thạch Tiểu Cường cứ như vậy ghé vào trên người Cao Thành thiếp đi, tính trẻ con chưa cởi trên mặt mang từng đạo nước mắt, tựa hồ trong mộng của hắn cũng không phải thực an ổn, thân thể ngẫu nhiên sẽ co rúm lại, khóe mắt cũng thường thường chảy ra nước mắt. Cao Thành tự nói với chính mình, đây là người sắp cùng mình trải qua cả đời, tuy rằng bây giờ còn xa lạ, nhưng thời gian sẽ nhường cuộc sống của bọn họ từ từ dung hợp, hoặc đây gọi là vận mệnh, có đôi khi một người đã tiếp nhận rồi, nguyên bản tâm bài xích cũng sẽ dần dần phai nhạt.
“Chủ tịch, y phục của ngài làm sao bây giờ?” Ngồi ở vị trí kế bên tài xế Tiếu Khắc thông qua kính xe nhìn nguyên bản Cao Thành lễ phục sạch sẽ hiện giờ một đoàn nếp nhăn, không nói phía trên còn dính lấy nước mắt cùng nước mũi.
Cao Thành liếc mắt nhìn quần áo mình một cái “Ngươi đem y phục của ngươi cho ta mặc”
“Chủ tịch, ta đây mặc cái gì?”
“Trần truồng”
Tiếu Khắc biểu tình nghiêm túc nhìn Cao Thành “Ta muốn kiện ngài”
“Thỉnh đi tìm thư ký của ta hoặc là luật sư của ta” Cao Thành chọn mi lên, cùng Tiếu Khắc mà nói, là biểu tình muốn ăn đòn “Bọn hắn sẽ thụ lí”
“Nếu ta không nhớ lầm, giống như thư ký của ngươi cùng luật sư đại biểu đều là ta?” Tiếu Khắc run rẩy lên khóe miệng.
“Ngươi không có nhớ lầm, cho nên, sau khi cởi quần áo ra, chính mình đối với mình mà khiếu nại đi”
“…”
Thạch Tiểu Cường ngủ mơ mơ màng màng, trong mộng cha ôm chính mình lay tỉnh, tựa như trước đây lúc mình sinh bệnh, Thạch Tiểu Cường muốn lôi kéo cha mình nói mình thực sự sợ hãi, tuy nhiên hắn như thế nào cũng không thể nhúc nhích được… Hắn muốn nói cho cha chính mình luyến tiếc hắn, nhưng lại như thế nào cũng không mở miệng được… Cả người như có một tảng đá nặng đè lên…Sau đó hắn cảm giác có người đang xả quần của mình, cha hắn cách càng ngày càng xa, hắn sốt ruột, lại bất lực, mở choàng mắt vừa nhìn tới, cảnh trong mơ cùng hiện thực tách biệt, hốt hoảng bất quá trong nháy mắt, sau đó đột nhiên thanh tỉnh, kháo, một đại thúc nửa lỏa thể đang lấy một tư thế đáng khinh hướng chính mình đánh tới. Thạch Tiểu Cường phản ứng thập phần mau lẹ, bay lên một cước trúng ngay hồng tâm (cái đó đó…tự hiểu nha)
“Cái biến thái nhà ngươi muốn làm cái gì?” Thạch Tiểu Cường ôm ngực lui ở một góc trong thùng xe.
Tiếu Khắc ôm lấy bộ vị của mình cuộn tròn tại chỗ ngồi xe, nửa ngày miệng không ngừng thở gấp, trong lòng đã sớm đem mười tám đời tổ tiên Cao Thành mà ân cần thăm hỏi n lần.
“Ta chỉ muốn đem ngươi ôm xuống xe mà thôi” Tiếu Khắc một đầu đầy mồ hôi, bộ mặt dữ tợn nhìn lên Thạch Tiểu Cường.
“Vì cái gì ngươi không mặc quần áo?”
“Ta đem quần áo cấp cho chủ tịch” Hiện tại cái quần này là quần ngủ của người tài xế dự phòng đưa cho hắn
“Chủ tịch?”
“Là cái vị Cao Thành tiên sinh vừa nãy”
Thạch Tiểu Cường nhớ lại một chút, chán ghét nhìn đến Tiếu Khắc “Cho nên nói hai người các ngươi đều là biến thái?”
Tiếu Khắc mặt đen xuống “Ngươi từ đâu mà cho ra kết luận này?”
“Đây còn không rõ ràng sao? Chẳng lẽ người ban ngày ban mặt trần truồng là bình thường sao?….” Thạch Tiểu Cường bị ánh mắt đe dọa của Tiếu Khắc trừng đến tự động thu âm…
“Tóm lại, mời ngươi nhanh chóng xuống xe cho ta! Phu nhân đang đợi!” Tiếu Khắc một chút động đậy thân thể, hắn dám cam đoan, hiện tại đem đồ vật lấy ra tuyệt đối là tím! Hắn có thể hay không tuyệt tự a????
Thạch Tiểu Cường nghi hoặc bước xuống xe, kỳ thật hắn cũng thấy hối hận, dù sao người này cũng không đối với mình làm ra chuyện kỳ quái gì… Cũng không đúng, hoặc là muốn làm chuyện xấu mà chưa làm được đi??… Vừa rồi một cước kia hắn đá vô cùng dùng sức, xem nét mặt Tiếu Khắc bây giờ, hẳn là đau dữ dội.
“Ngươi không sao chứ? Có thể hay không đứt (gãy) rồi?” Thạch Tiểu Cường xem hai chân Tiếu Khắc đi đường một bộ run run ân cần hỏi han.
Ngươi mới đứt, cả nhà ngươi đều đứt! Tiếu Khắc nội tâm không ngừng tụng lên Tam Tự Kinh, ở mặt ngoài lại làm bộ bày ra một bộ đầu gỗ tinh anh, “Không có việc gì”
Tiếu Khắc một loại biểu tình run rẩy, hơn nữa thân thể trần truồng cùng với hai chân không ngừng run run, Thạch Tiểu Cường thực bội phục mình không cười ra tiếng.
Khí tức bi thương tựa hồ bị tách ra không ít, Tiếu Khắc xem ra là đại nhân, sẽ không cùng hắn mang thù đi.
Cao gia là một đại gia tộc, phi thường lớn…
Này theo nơi ở của Cao gia, diện tích cùng trình độ hoa lệ có thể nhìn ra được, Thạch Tiểu Cường sống mười tám năm mới biết được nguyên lai Trung Quốc còn có một loại tên là trang viên gì đó tồn tại!!!
Tượng nữ thần tự do trong bể phun nước, hoa viên diện tích phi thường lớn, hồ nhân tạo, loại này chỉ có trong TV mới xuất hiện bây giờ lại hiện rành rành trước mắt hắn.
Tiến vào đại sảnh, quản gia đại thúc thẳng tắp cái eo mang theo mười phần tinh thần chào đón, cung kính hữu lễ nhìn hắn “Thạch tiên sinh, Tiếu tiên sinh, phu nhân đang đợi ở lầu hai trong thư phòng”
“Ngươi dẫn hắn lên là được, ta còn phải xuất môn” Tiếu Khắc run rẩy xoay người hướng ra phía ngoài đi.
“Uy, ngươi đều như vậy, còn muốn đi đâu?” Thạch Tiểu Cường thật lo lắng cho chỗ ấy của Tiếu Khắc “Nếu không, ngươi đi bệnh viện kiểm tra đi”
“Thời gian không kịp, hủ tro cốt của cha ngài, ta tất yếu phải tự mình thỉnh về”
“Cha…”
“Đối với chuyện tình của cha ngài, thỉnh nén bi thương” Tiếu Khắc cúc cung cung kính*
(*) nghĩa là cúi người tỏ sự cung kính cùng thận trọng
Thạch Tiểu Cường đáp lễ “Cám ơn”
“Quản gia tiên sinh, thỉnh dẫn hắn lên lầu đi” Tiếu Khắc lại run rẩy quay về đi vào trong xe.
—————————–
Cao phu nhân thực trẻ tuổi, tổng thể mà nói là mỹ nhân khó gặp, tóc thật dài khuôn mặt tinh xảo, đang ngồi trên xe lăn dùng khăn lau nước mắt, bên cạnh người giúp việc đang đứng không ngừng khuyên nhủ. Nhìn thấy Thạch Tiểu Cường vào tới, bà chủ Cao lúc này mới nhịn xuống nước mắt, nhưng là không tới một phút đồng hồ hai mắt cũng bắt đầu đẫm lệ rưng rưng.
Bà chủ Cao phương pháp khóc hãy cùng tiểu hài tử không có gì khác biệt, một chút cũng không tự giác bản thân là một vị phu nhân quý tộc, hai hàng nước mắt bành bạch chảy, một tay lau nước mắt, một tay nắm lấy tay Tiểu Cường, khóc sướt mướt hoàn toàn quên mình định nói cái gì. Thạch Tiểu Cường vẫn là lần đầu tiên gặp loại tình huống khó giải quyết này, dù sao sinh vật mang tên nữ nhân này vốn cũng rất đáng sợ, huống chi là nữ nhân đang khóc… Kia quả thực chính là Godzilla(1) cùng Ultraman(2) kết hợp, mặc dù nữ nhân này rất đẹp…
(1) Quái vật khổng lồ hư cấu của nhật bản
(2) Một loại phim viễn tưởng về siêu nhân
“Làm sao bây giờ?” Thạch Tiểu Cường hướng quản gia cầu sự trợ giúp.
Kết quả không nghĩ tới quản gia cũng đang yên lặng lau nước mắt…
Bà chủ Cao thanh âm khóc càng ngày càng lớn, cuối cùng trực tiếp ôm lấy eo Thạch Tiểu Cường, đem đầu chôn ở lồng ngực của hắn, nước mắt nước mũi toàn bộ cọ lên trên quần áo Tiểu Cường. Vội vàng làm yên lòng bà chủ Cao, Thạch Tiểu Cường vốn là người đa sầu đa cảm, bị hành động của bà chủ Cao kích thích, tựa hồ cảm giác bi thương không dậy nổi…
“…” Người này xem như là vì nhi tử của mình báo thù sao? Thạch Tiểu Cường vô lực vỗ vỗ đầu bà chủ Cao “Nén bi thương…” (ta chết cười mất, em mới là người mất cha bây giờ lại khuyên người khác nén bi thương)
Bà chủ Cao vốn kêu là Quách Doanh Doanh, có một chút huyết thống Anh quốc, mười sáu tuổi gả cho Cao Tuấn, mười tám tuổi sinh ra Cao Thành. Sau bởi vì thân thể không tốt, luôn luôn ở trong nhà không bước chân ra khỏi cửa. Bằng hữu duy nhất chính là cha Thạch Tiểu Cường, hai người không…chút nào khoa trương nói xem như là thân thiết, tuy rằng Cao Tuấn đối với chuyện này thực ăn không ít vị (chua).
Bà chủ Cao lôi kéo Thạch Tiểu Cường khóc sướt mướt một cái buổi chiều, cuối cùng bởi vì thân thể không khỏe mới bị quản gia khuyên quay về nghỉ ngơi, trước khi đi còn luôn dặn dò Tiểu Cường nhất định phải xem nơi này như là nhà của mình.
Quản gia hiệu suất làm việc rất cao, lập tức cứ dựa theo những gì mà bà chủ Cao phân phó đem phòng Thạch Tiểu Cường an bài tốt.
——————–
“Cha như thế nào nhận thức người có tiền như vậy?” Thạch Tiểu Cường lười biếng ngâm mình trong bồn tắm, nhìn thấy bốn phía được thiết kế xanh vàng rực rỡ, nội tâm vừa khinh bỉ kẻ có tiền xa hoa dâm dật, vừa thanh thản hưởng thụ loại rượu cùng trái cây thơm ngon.
Dòng nước ấm áp ôm ấp chính mình, giống như nhiệt độ cơ thể của cha, ôn nhu, làm cho tinh thần người ta thả lỏng…
Bất quá thời gian một ngày, hắn trưởng thành không ít, ít nhất lúc trước hắn còn không có chân chính có được cái gì, cha đột ngột rời đi, mẫu thân lãnh mạc, làm cho hắn không dám dễ dàng tin tưởng phần tình cảm yếu ớt kia, chính là tình cảm không an toàn như vậy làm cho hắn cởi ra nét ngây thơ của thiếu niên, vì chính mình tăng thêm một tầng màu sắc tự vệ.
Quản gia lễ phép gõ cửa hai cái “Thiếu phu nhân, nửa giờ sau là đến thời gian bữa tối, mời người nhất định xuống dưới lầu dùng bữa. Quần áo để thay ta để ở trên giường, tuy rằng kích thước có hơi chênh lệch, nhưng là trước mắt không có quần áo thích hợp, mong người thông cảm”
“A, cám ơn ngươi!” Thạch Tiểu Cường nhìn nhìn nếp uốn trên ngón tay, sẽ không phải vì ngâm mình quá lâu làm cho hắn nghe nhầm chứ? Cảm giác nghe được cái gì từ ngữ không nên xuất hiện.