Siêu Cấp Vị Hôn Phu

Chương 11: Paris (phần 4)


Đọc truyện Siêu Cấp Vị Hôn Phu – Chương 11: Paris (phần 4)

Sáng ngày hôm sau, Tiếu Khắc bị tiếng chuông di động đánh thức, nghiên người qua hắn liền cảnh giác thanh tỉnh lại, căn phòng xa lạ, trên sàn nhà đều là vỏ chai rượu, trên giường thì hỗn độn, còn có một cái Chu Hưng như mình xích lõa, nhìn trên người Chu Hưng dấu vết rải rác, trên ra giường vết chất lỏng khô cạn, mùi xạ hương trong không khí còn chưa từng tán đi, tất cả đều nhắc nhở lấy Tiếu Khắc: Đã xảy ra chuyện lớn.

“Uy, Tiếu Khắc, ngươi cả đêm không về đi nơi nào thế?” Cao Thành hỏi.

Tiếu Khắc cầm điện thoại đi đến một bên “Ngươi hẳn là nên phải cảm tạ ta cho ngươi một không gian hai người hoàn mỹ chứ?”

“Đây không phải là việc ngươi phải làm sao?” Cuối cùng đem người ăn xong lau sạch, Cao Thành tâm tình không tồi, “Nói trở lại, ngươi hôm nay đi làm trễ! Bất quá ta không có ý định khấu trừ tiền lương của ngươi, như thế nào, còn không cám ơn ta!”

“….” Tiếu Khắc không nhớ rõ hắn có tiền lương cố định, bởi vì tiền lương của hắn đều là chia từ lợi nhuận của công ty. Cho nên cái loại chuyện trừ tiền lương này, là sẽ không phát sinh ở trên người của hắn.

“Đúng rồi, cái người Chu Hưng kia như thế nào? Tiểu Cường rất lo lắng cho hắn, nhờ ta hỏi thăm chút. Ngươi gọi điện thoại cho hắn, kêu hắn hôm nay theo thường lệ đến đây đi”

Tiếu Khắc nhìn lại thiếu niên kia mông lung tỉnh lại khi nhìn đến chính mình thì một thoáng sắc mặt liền trắng bệch, tin tưởng người kia hôm nay sẽ không có khả năng ra khỏi cửa, “Này chỉ sợ rất không có khả năng, Chu Hưng hôm nay thân thể không thoải mái”

“Vậy cũng hết cách thôi, ngươi hiện giờ ở nơi nào?”

“Nhà Chu Hưng”

“Đang làm gì?”

“Làm một người nam nhân gánh trách nhiệm”

“…..”

Tiếu Khắc cúp điện thoại, Chu Hưng bọc chăn hướng hắn mỉm cười “Ngươi không cần hướng ta phụ trách, dù sao ta lại không phải là lần đầu tiên”

“Ngươi là đồng tính luyến?”

Chu Hưng gật đầu, “Nếu ngươi thấy được ta thực ghê tởm thì cứ mắng chửi đi”

Tiếu Khắc đi lên trước, giơ tay lên, Chu Hưng phản xạ nhắm mắt lại, nhưng là Tiếu Khắc chỉ rất ôn nhu sờ tóc của hắn, sau đó mặc quần áo vào rồi rời đi. Không có nói thêm một câu nào nữa…

Chu Hưng ngay từ đầu cũng không phải là đồng tính luyến ái, tựa như mối tình đầu của hắn thường hay nói với hắn: Chu Hưng, ngươi chỉ là đã yêu phải một người cùng giới tính mà thôi.

Mối tình đầu của Chu Hưng hoàn toàn là đồng tính luyến ái, nhưng nói là đồng tính luyến ái cũng không phải thực chính xác, ít nhất người nam nhân này cuối cùng vẫn là cùng phụ nữ kết hôn. Phụ thân Chu Hưng là người thứ nhất phát hiện hắn không phải là một người bình thường, nhưng vì muốn bảo vệ tình yêu của mình, Chu Hưng lựa chọn bỏ trốn. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng mình lại bị người ném bỏ.


Cha mẹ Chu Hưng thời điểm tìm được Chu Hưng, hắn đang ở trong một căn phòng cho thuê, uống một đống thuốc ngủ. Ở trong bệnh viện, cha mẹ của hắn nén lệ nói cho hắn biết so với việc hắn là đồng tính luyến, bọn họ càng không thể chấp nhận việc mất đi nhi tử.

Vì muốn quên đi một ít đoạn quá khứ bi thảm, Chu Hưng lựa chọn ra nước ngoài du học, đem tất cả tinh lực đều dồn vào việc học tập, cũng dần dần từ trong bóng ma của quá khứ đi ra. Nhưng Tiếu Khắc lại là chuyện gì xảy ra? Chu Hưng thủy chung vẫn là nghĩ mãi không rõ, chính mình chỉ mới thấy qua người nam nhân này vài lần, mặc dù đối phương thật sự anh tuấn, lại có khí chất, nhưng làm sao lại cùng nhau lăn đến trên giường chứ? Chẳng lẽ là say rượu làm loạn gì đấy sao? Đó là hắn trước loạn hay là Tiếu Khắc loạn trước?

————————–

Trong phòng làm việc tầng trên cùng, Cao Thành đang lật xem hồ sơ, khi nhìn thấy Tiếu Khắc đi tới rất là ngoài ý muốn, “Ngươi không phải đi làm một người nam nhân gánh trách nhiệm sao?”

Tiếu Khắc mặt không chút thay đổi ngồi và vị trí của mình mở computer ra, “Chủ tịch, xế chiều hôm nay trước có một buổi hội nghị, trước khi tiến hành kế hoạch sáp nhập”

Cao Thành nhướng mi một chút, lấy điện thoại di động ra đánh một tin nhắn ngắn gửi cho Tiểu Cường: ta đoán không sai, hai người bọn họ không phải đùa giỡn, ngươi thua, buổi tối phải chơi trò xử phạt.

Chỉ chốc lát sau di động vang lên, Tiểu Cường hồi âm: (#‵′) 凸

Biểu tình này thật đáng yêu. Cao Thành hảo tâm tình giằng co cả ngày, cùng với người kia tương phản, trợ lý băng sơn mang theo áp suất thấp qua một ngày.

“Ta mới vừa nhận được tin tức, ngày mai người tập đoàn TK bao trọn gói cả ngày viện bảo tàng Louvre, xem ra sẽ có một đại nhân vật muốn tới. Nếu không ngoài dự kiến, lần này người đến hẳn phải là tổng tài của bọn hắn, ngươi không tới sao?” Trên đường về nhà, Tiếu Khắc hỏi.

Cao Thành nhắm mắt dưỡng thần, “Không sao cả, chúng ta không cần phải cố ý tỏ ra thân cận bên kia. Tương phản, có thể làm ra chuyện bao trọn nơi kia như vậy, thuyết minh người kia thích thanh tĩnh, chúng ta nếu tùy tiện đi qua ngược lại không tốt. Bắt đầu ngày mai, ta muốn cho mình nghỉ ngơi.”

Tiếu Khắc đột nhiên tiến sát vào Cao Thành, khoảng cách kia gần đến mức thập phần mờ ám, Cao Thành cũng nghi hoặc mở mắt ra, ngờ vực nhìn Tiếu Khắc gần trong gang tấc.

Tài xế tận chức trách lái xe, nhìn không chớp mắt, thậm chí hỗ trợ vì hai người mở ra màn ngăn cách.

Mười giây đồng hồ sau, Tiếu Khắc thất vọng ngồi trở về, “Quả nhiên”

Cao Thành nghi hoặc “Ngươi không sao chứ?”

“Ngươi là đồng tính luyến sao?” Tiếu Khắc hỏi

Cao Thành nhìn Tiếu Khắc như nhìn thấy quái vật, “Ngươi hôm nay làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên khác thường như thế?”

“Không có gì” Tiếu Khắc lại biến trở về khuôn mặt khối băng.


“Có phải hay không công tác áp lực quá lớn? Có muốn ta cho ngươi nghỉ dài hạn hay không?”

“Ta sẽ xem xét” Tiếu Khắc nói

………

Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Tiểu Cường bị nụ hôn nồng nhiệt của Cao Thành làm cho nghẹn thở mà tỉnh lại, “Sáng sớm ngươi liền cầm thú vậy sao?”

“Ha hả, mau dậy đi. Hôm nay chính là có chuyện trọng yếu” Cao Thành duỗi tay tiến vào trong áo ngủ của Tiểu Cường, vuốt ve da thịt ấm áp, “Vẫn là nói chúng ta trước làm một chút sự tình khác?”

“Rời giường, rời giường!” Thạch Tiểu Cường thật là có điểm không hiểu nỗi, rõ ràng người tuổi đều lớn như vậy, như thế nào luôn làm cái chuyện biến thái này………….

Tuy rằng Cao Thành năm nay mới 30 tuổi, nhưng là đứng trên cương vị của một người nam nhân mà nói, tại……. tuổi này mà có được đồng thời tài phú cùng địa vị cũng là phi thường tài giỏi. Mặc dù, do xuất thân gia đình, hắn là kế thừa sản nghiệp gia tộc, nhưng là không thể phủ nhận, hắn là một người hết sức xuất sắc. Thạch Tiểu Cường một bên đánh răng, một bên trộm nhìn thưởng thức Cao Thành thay quần áo. Mình đời này có lẽ sẽ không có cơ hội vượt qua hắn đi……….

————

“Tòa nhà này thật khá nha, là nơi nào vậy?” Thạch Tiểu Cường ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc Gothic trước mặt, cảm giác nhìn rất quen mắt.

Cao Thành lôi kéo tay Tiểu Cường, “Nơi này là viện thánh mẫu Paris, đi, chúng ta vào xem”

Tựa hồ bị không khí nơi thần bí này cuốn hút, Tiểu Cường thật cẩn thận đi phía sau Cao Thành, Cao Thành nhưng thật ra đi rất cao nhã, xuyên qua lễ đường đi thẳng tới đến trước tế đàn.

Cha sứ râu dài thân thiết cùng Cao Thành chào hỏi, sau đó bắt đầu đọc lấy cái gì đó.

Tiểu Cường nghe không hiểu, nhỏ giọng đến bên tai Cao Thành hỏi “Nơi này hình như là giáo đường trong phim ảnh hay chiếu, không phải là địa phương để cử hành hôn lễ sao?”

Cao Thành cười cười “Không phải hình như, chính là trong chỗ này.”

Tiểu Cường thật mạnh hút một hơi lãnh khí, Cao Thành gắt gao lôi kéo hắn “Hư, đừng làm động tác quá lớn, đây là rất thất lễ”

Cha sứ niệm chuỗi gì đó rất dài, Tiểu Cường nghe không hiểu, có điểm buồn ngủ. Anh ngữ cũng là quá sức rồi, thứ tiếng Pháp này, chỉ là nghe thôi cũng đã đủ làm cho người ta hôn mê.


“Tiểu Cường, nói Yes”

“Yes?” (câu hỏi nhé ^^)

Cha sứ từ ái mỉm cười, đột nhiên dùng Trung văn nói: “Các ngươi có thể trao đổi nhẫn”

“Di?” Tiểu Cường đột nhiên kịp phản ứng, “Ngươi muội a, ai muốn cùng ngươi kết hôn!”

“Ngươi vừa rồi đã đồng ý đấy thôi, ở trước mặt thần nói dối là sẽ bị cắt bỏ đầu lưỡi a” Cao Thành từ trong túi tiền xuất ra một cái hộp màu lam thủy tinh, sau khi mở ra là một cặp nhẫn đôi dành cho nam giới.

“Đến đây đi, đeo cho ta” Cao Thành đem tay phải của mình vươn ra, tự tin nhìn Thạch Tiểu Cường, “Dù sao, ta sẽ không cho ngươi chạy thoát”

Thạch Tiểu Cường tổng cảm giác mình bị trúng kế, nhưng là thôi, trái lại bản thân mình cũng không có cái tổn thất gì. Hắn trịnh trọng lấy nhẫn ra, đeo trên ngón vô danh của Cao Thành. Không nghĩ tới, cuộc đời đào hoa của hắn còn chưa bắt đầu, liền trước tiên bước một chân vào phần mộ hôn nhân, còn là cùng một người nam nhân nữa chứ……..

Cao Thành cầm tay Thạch Tiểu Cường lên, vì hắn đeo nhẫn, sau đó ở trên nhẫn hôn một cái “L’amour a son instinct, il sait trouver le chemin du Coeur,comme le plus faible insecte marche à sa fleur avec une irrésistible volonté.”

Cao Thành tiếng nói rất êm tai, nhất là ở thời điểm thân mật, tiếng nói trầm thấp vang lên ở bên tai có thể dễ dàng điều động các giác quan của ngươi. Có người nói tiếng Pháp là ngôn ngữ tối xinh đẹp hoa lệ trên thế giới, lúc trước Thạch Tiểu Cường còn không tin, nhưng hiện tại Cao Thành để cho hắn tin, nó cũng giống như thơ ca nói chung làm cho người ta cảm thấy nó như ngôn ngữ thần bí cổ xưa.

Lúc sau Cao Thành liền mang Thạch Tiểu Cường đi đến những địa danh nổi tiếng trên đất Paris, hai người tay trong tay bước chậm ở cây xanh thành hàng – giữa điểu ngữ hoa hương, thể hội đô thị nơi thanh u* duy nhất.

(*) thanh tịnh và xinh đẹp

“Đúng rồi, vừa mới ở giáo đường ngươi nói câu tiếng Pháp kia là có ý gì?” Thạch Tiểu Cường hỏi.

Cao Thành cười thần bí “Muốn biết sao?”

Thạch Tiểu Cường gật đầu.

Cao Thành nói: “Muốn biết cầu ta đi!”

“Ngươi có thể hay không đừng dùng biểu tình đứng đắn như vậy nói những lời kịch đáng khinh* như thế!! Thực không hài hòa a!!!”

(*) hèn mọn, bỉ ổi, dung tục

“Thế nào? Chẳng lẽ muốn ta dùng biểu tình đáng khinh?”

“Thôi, loại biểu tình kia thực không hợp với ngươi!” Ngoài ý muốn quái gợi cảm nói*. Thạch Tiểu Cường nội tâm các loại như hâm mộ, ghen tỵ, oán hận xâm lấn nghĩ người đẹp trai chính là làm cái biểu tình gì đều xinh đẹp!

(*)ý câu này, em Tiểu Cường nghĩ tới hình ảnh Thành Thành dùng biểu tình đáng khinh để nói thì cũng thấy ảnh rất gợi cảm kỳ lạ, nên em đâm ra ghen tỵ với anh ^^


Kia một ngày hai người đi chơi rất nhiều nơi, ngoạn đến khi trở về nhà thì ngoạn đến trên giường, nhưng ai cũng không chú ý tới, một ngày đó cũng không thấy bóng dáng Tiếu Khắc, đến tột cùng không biết đi nơi nào.

Tiếu Khắc thực ra còn đang làm việc, thực nghiêm túc một bên chăm chỉ làm công tác của mình, thậm chí còn hệ thống phân tích một chút công tác năm trước, tóm lại, hắn vội một ngày, bận đến chính mình không có thời gian để suy nghĩ về chuyện tình của Chu Hưng. Nhưng là chỉ cần rảnh rỗi một phút đồng hồ, hắn liền nhịn không được nghĩ tới người nam hài kia.

Đêm hôm đó, chuẩn xác mà nói là do hắn bắt đầu một ít tràng hoan ái trước. Chu Hưng uống rất nhiều rượu, nhưng hắn thật ra không có uống, từ đầu đến cuối hắn đều là thanh tỉnh……. Ít nhất thân thể của hắn không bị cồn gây mê, mà là tại khi Chu Hưng ôm chính mình trong nháy mắt đó, nhìn đến một người tinh tế như vậy lộ ra yếu ớt mà không………. chút nào phòng bị làm cho hắn bị hấp dẫn.

Hắn không phải là đồng tính luyến, ít nhất qua nhiều năm như vậy hắn chưa từng đối nam nhân sinh ra dục vọng. Tiếu Khắc sinh hoạt cá nhân cực kỳ sạch sẽ, chính xác mà nói, hắn sống trong nhiều năm như vậy vẫn còn duy trì được thân xử nam, tuy rằng chuyện này ở thời đại này phi thường dọa người, nhưng là không sao cả, hắn Tiếu Khắc không bao giờ để ý ánh mắt của người khác.

Cho nên, thời điểm Chu Hưng ôm lấy mình, thân thể ấm áp, truyền đến cảm giác là xa lạ như thế. Tiếu Khắc chưa từng cùng bất kì người nào thân mật như vậy, hắn có thể ngửi được hương vị trên người Chu Hưng, có thể nhìn đến lông mi vễnh cong lên, có thể nghe được tiếng nhịp tim đập. Hắn chậm rãi đặt tay ở trên lưng Chu Hưng, dưới bàn tay đường cong cơ thể mê hoặc hắn tiếp tục thăm dò….

“Chẳng lẽ thật sự là như vậy? Biến thái là bệnh truyền nhiễm sao?” Tiếu Khắc đung đưa chiếc bút máy khéo léo tinh xảo trong tay, phục hồi tinh thần lại, văn kiện trên giấy đã muốn phát họa vẽ ra một bức hình Chu Hưng, hắn thở dài một hơi, đem giấy nhét vào máy hủy. Sau đó điều chỉnh cảm xúc của chính mình, tái hiện biến trở về bộ dáng tinh anh.

—————–

Trong TV tin tức sáng sớm thông báo khiến cho Cao Thành cùng Tiếu Khắc chú ý, Bố Á Nặc gia tộc tộc trưởng đương nhiệm Mạc Hách buổi sáng hôm nay ở trên đường cao tốc Paris xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, Mạc Hách cùng mẫu thân bao gồm tài xế bảo tiêu, ở bên trong sáu người toàn bộ bỏ mình.

Bố Á Nặc đột nhiên rời khỏi cạnh tranh khối thổ địa kia ở ngoại thành vốn liền thập phần rất bất ngờ, hiện giờ vừa lại có người chết, thiên hạ nào có sự tình trùng hợp như vậy.

“Di, cái lão thái thái kia,…” Thạch Tiểu Cường nhìn tấm hình trên truyền hình chiếu ảnh chụp người chết, đột nhiên kêu lên một tiếng, này lão thái thái không phải người nào khác, chính là lão thái thái ngày đó ở trước cửa siêu thị Mũ Đỏ phát bệnh tim được hắn cứu.

“Ngươi nhận thức?”

Thạch Tiểu Cường nói ra sự tình ngày đó “Thật sự là họa vô đơn chí a”

Cao Thành cùng Tiếu Khắc liếc nhau một cái, tính toán trước khi rời đi nước Pháp hảo hảo điều tra cho rõ, nếu lần này chỉ là đơn thuần ngoài ý muốn thì khá tốt, nhưng nếu không phải, có thể đem một người tộc trưởng của một cái gia tộc Mafia hại chết như vậy, người này nhất định không đơn giản.

Thời điểm buổi chiều, Tiếu Khắc cầm lại kết quả điều tra, Mạc Hách tại trước khi chết, địa phương xuất hiện cuối cùng là siêu thị Mũ Đỏ, hắn và mẫu thân hắn tựa hồ tính toán hội đi Italy, trước khi đi muốn đến siêu thị một chuyến, nhưng trong bộ dáng không giống như muốn mua đồ.

Cao Thành có loại dự cảm, tái tra có thể tiếp xúc với người không nên tiếp xúc, “Hiện tại Italy bên kia có động tĩnh gì chưa?”

“Bọn họ thực bình tĩnh, đã có tam đại gia tộc ra mặt vì Mạc Hách tổ chức lễ tang”

“Bình tĩnh?” Cao Thành hừ một tiếng, “Ta xem là mãnh liệt dấu diếm đi. Nhất gia tộc tộc trưởng chết ở dị quốc tha hương, mà bọn họ còn thờ ơ, không phải biết chút việc gì thì cũng là có tham dự trong đó, việc này chúng ta không tiện tra được, liền dừng ở đây đi.”

“Vâng”

“Bên này sự tình cũng an bài không sai biệt lắm, chúng ta chuẩn bị ngày mốt về nước đi.”

“Ta đi thu xếp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.