Bạn đang đọc Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên FULL – Chương 13: Căn Cứ Lớn Của Các Npc
Cuối cùng bốn vị Thái y cùng đưa ra quyết định, họ sẽ để vị có kinh nghiệm dày dặn nhất là La Thái y làm đại biểu đến cung Minh Nguyệt thăm khám.
Nếu chủ tử các cung có hỏi đến thì bọn họ cũng dễ dàng thưa chuyện.
Sau khi dùng ngọ thiện, Nhàn phi liền sai người đến Thái Y Viện hỏi chuyện, Trần Thái y hồi bẩm: “La Thái Y là người đi chẩn bệnh, Ngũ công chúa đã hạ sốt, không còn đáng ngại.”
Toái Ngọc trở về chuyển lời nguyên văn, Nhàn phi lấy làm lạ: “Đại hoàng tử có lời nhờ? Sao Tiểu Lộc lại quen biết Đại hoàng tử nhỉ?”
Danh tiếng của Đại hoàng tử trong cung rất tốt.
Tuy mẫu phi cậu là Nguyễn Quý phi nổi danh cao ngạo, ỷ được sủng ái mà kiêu căng nhưng lại sinh ra đứa con trai tính nết trái ngược hoàn toàn, vừa hiền lành vừa dễ mềm lòng, không nhịn được bất bình.
Có cung nhân phạm lỗi đến tìm cậu khóc lóc kể lể là cậu nhất định sẽ tìm Nguyễn Quý phi xin tha cho.
Hậu cung bàn tán rất nhiều, Nhàn phi và Nguyễn Quý phi cũng không có ân oán gì, suy ngẫm một hồi, nàng nói: “Thôi, không sao là tốt rồi.
Đúng rồi, vài ngày trước phủ Nội Vụ có dâng tuyết nhân sâm mà, ngươi chọn một ít đưa sang cung Minh Nguyệt, Tiểu Lộc quá yếu nên mới dễ nhiễm lạnh, nói với Lam Quý nhân phải bồi bổ cho con nàng.”
Lâm Cảnh Uyên mới tan học, đúng lúc nghe tin Tiểu Lộc muội muội ngã bệnh, trong lòng bồn chồn lo lắng.
Đợi Toái Ngọc cầm tuyết sâm ra cửa, cậu chạy đến đoạt lấy hộp sâm trên tay nàng ta: “Ta có chuyện cần đến chỗ Ngũ hoàng muội, tiện đường thì đưa luôn!”
Cậu chạy hùng hục nguyên một quãng đường đến cung Minh Nguyệt, vừa mới đi vào đã nghe tiếng nói cười vọng ra từ trong phòng.
Đẩy cửa ngó nghiêng, hóa ra là Lâm Chiêu Viễn đang ngồi trong căn phòng ấm áp của Lâm Phi Lộc chơi với thỏ, Lâm Cảnh Uyên liếc mấy cái, hình như con thỏ này hơi quen mắt thì phải.
Đó chẳng phải là thỏ của Đại hoàng huynh sao?
Gần đây cậu bị giám sát việc học hành rất chặt.
Từ lần học thuộc Luận Ngữ ấy, Lâm Đế luôn tin cậu có thể thành tài nên đưa ra yêu cầu học hành cho cậu nghiêm khắc hơn cả trước kia.
Cậu đã không được qua chơi với Lâm Phi Lộc một khoảng thời gian rồi.
Hơn nữa thời tiết còn trở nên rét buốt, Lâm Phi Lộc cũng ít qua chỗ cậu được, vì thế đã lâu rồi hai người chưa được gặp nhau.
Ra là muội ấy có con thỏ khác rồi!
Mặt Lâm Cảnh Uyên bỗng chốc đầy vẻ hậm hực.
Thanh Yên đứng bên ngoài, thấy cậu trước tiên, vội hành lễ: “Bái kiến Tứ hoàng tử điện hạ, điện hạ đến từ lúc nào? Sao không đi vào ạ?”
Lâm Phi Lộc nghe tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn.
Đối mặt với tầm mắt buồn bực ai oán của Lâm Cảnh Uyên, trên mặt cô chợt nở ra một nụ cười vừa vui vẻ lại còn ngọt ngào, rướn người lên chạy tới bên cậu nhóc.
Cô chạy tới bên người cậu, đôi tay ngắn ngủn ôm lấy cánh tay cậu, ngước mặt lên nũng nịu nói: “Cảnh Uyên ca ca, muội nhớ huynh lắm!”
Lâm Cảnh Uyên: Giận làm gì nữa.
Cậu đem tuyết sâm cho Thanh Yên, đĩnh đạc chuyển lời của Nhàn phi, rồi lấy uy nghiêm của hoàng huynh ra, xụ mặt đặt tay lên trán Lâm Phi Lộc: “Hết sốt chưa?”
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn trả lời: “Hết ạ, khiến Cảnh Uyên ca ca phải lo lắng rồi.” Cô không chờ cậu nói thêm, chủ động kéo tay cậu nhóc đi, chỉ vào cao thỏ trắng, hưng phấn nói: “Cảnh Uyên ca ca, bé thỏ kìa!”
Lâm Cảnh Uyên giả vờ không biết gì: “Con thỏ này từ đâu ra?”
Lâm Phi Lộc đáp: “Là Đại hoàng huynh chuyển cho ca ca muội.”
Hóa ra là cho Lâm Chiêu Viễn.
Chút cảm giác hậm hực trong lòng Lâm Cảnh Uyên bay đi mất, vui vẻ ngồi xuống ngắm cùng.
Lâm Phi Lộc dỗ người xong bèn chuyển vai sang bản thân, ấm ức nói: “Cảnh Uyên ca ca, gần đây huynh không tới thăm muội lần nào.”
Một trong những kỹ năng của trà xanh: Phản đòn.
Quả nhiên Lâm Cảnh Uyên áy náy đầy mặt, vội giải thích: “Dạo này ta phải học tập rất cực khổ, ngày ngày đều phải tới Thái Học.”
Lam Phi Lộc tò mò: “Thái Học là gì ạ?”
Lam Cảnh Uyên trả lời: “Chính là nơi con cháu hoàng gia và quý tộc đến để học tập.”
Lâm Phi Lộc: Hiểu rồi, là căn cứ lớn của NPC.
Cô bắt đầu thấy hứng thú rồi.
Cô ra vẻ chẳng hiểu gì cả, vừa tò mò vừa ngây thơ hỏi: “Vậy muội có được tới đó không ạ?”
Vẻ mặt Lâm Cảnh Uyên phút chốc khựng cả lại.
Thái học không phải nơi ai muốn vào cũng được.
Tuy nói là chỗ cho con cháu hoàng gia và quý tộc học hành nhưng thật ra phải được Lâm Đế hạ chỉ ban ân mới có tư cách vào, nơi ấy tượng trưng cho thân phận và cũng thể hiện hoàng ân người nhận được.
Một công chúa không được sủng ái như Lâm Phi Lộc không có tư cách tiến vào đó được.
Lâm Cảnh Uyên hiểu rõ đạo lý này, nhưng nếu nói thật nhất định sẽ làm cô tổn thương mất.
Cậu âm thầm buồn thay cho Tiểu Lộc muội muội, làm bộ chê bai chán ghét: “Cái chỗ rách nát kia có gì tốt đâu, phiền chết đi được! Chẳng có gì thú vị!”
Lâm Phi Lộc không hỏi gì nữa, cười một cái, nhìn buồn man mác, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Lòng Lâm Cảnh Uyên càng khó chịu hơn.
Chơi ở cung Minh Nguyệt được một giờ thì Nhàn phi sai người đến gọi cậu về luyện chữ.
Lâm Cảnh Uyên rời đi một cách bất đắc dĩ, Lâm Phi Lộc mặc áo choàng tiễn cậu đến cửa cung, mắt lấp lánh vẫy tay chào cậu: “Tạm biệt Cảnh Uyên ca ca.”
Thoạt nhìn cô đáng thương vô cùng, như thể sợ thái giám bên cạnh nghe thấy, thì thầm một câu: “Thường xuyên tới chơi với muội nha.”
Lâm Cảnh Uyên cắn răng, dậm chân một nhịp, dường như vừa quyết định gì đó, mở miệng nói: “Sớm mai huynh đến đón muội, muội đến Thái Học với huynh đi!”
Mắt Lâm Phi Lộc sáng rực lên, “Muội có thể đến thật ư?”
Lâm Cảnh Uyên quả quyết: “Đương nhiên là được! Không được vào trong nhà nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ có thể đi dạo bên ngoài mà?!”
Vì thế mới sáng sớm hôm sau Lâm Phi Lộc đã ăn mặc chỉnh tề, choàng chiếc áo trắng muốt, buộc bím tóc xinh xinh, cùng Lâm Cảnh Uyên lên đường mở phó bản mới.
Xét ra thì cô tới hậu cung này đã lâu nhưng mới chỉ đi loanh quanh khu vực lân cận.
Hoàng cung rộng lớn, phân làm mấy khu liền, cô lại làm ăn thận trọng, chưa xác định là đi được thì tuyệt đối không dám vượt ranh giới.
Tất nhiên Lâm Phi Lộc biết rõ thân phận của mình không được tới Thái Học, nhưng y lời Lâm Cảnh Uyên nói, không được vào trong rồi, chẳng lẽ đi dạo bên ngoài cũng không cho? Bình thường Lâm Đế rất ít khi qua đây, cứ mỗi nửa tháng đến lịch kiểm tra các hoàng tử học hành mới giá lâm.
Thái Học không phải nơi thiết triều nghị sự, chẳng có mống quan viên nào, chỉ có Thái phó dạy học và đám hoàng tử công chúa và con nhà quý tộc đến học.
Bây giờ cô đã kiếm được hai chỗ dựa lớn là Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, tự tin mà nói thì Trưởng công chúa cũng được tính thành ba.
Ba bên chống lưng, cô hoàn toàn có thể tản bộ ở chốn này.
Sau khi đi từ cổng chính sẽ thấy một quảng trường lớn.
Trong quảng trường đã có kha khá người đi lại, đều là một chủ tử dẫn theo một kẻ hầu hoặc thư đồng.
Mấy tòa giản dị mà trang nghiêm tọa lạc ở phía sau, tại điện chính treo biển “Thái Học”.
Xung quanh còn có vài điện nhỏ làm chỗ nghỉ chân.
Nơi này không sa hoa rực rỡ như chốn hậu cung mà toát ra không khí học thật cổ kính và trí thức, tràn đầy cảm giác của một học phủ cao cấp.
Là một sinh viên tốt nghiệp đại học top đầu cả nước, Lâm Phi Lộc thấy nơi này thân thuộc biết bao.
Sự xuất hiện của Lâm Phi Lộc không làm ai khác chú ý, bởi vì rất nhiều người dẫn theo thư đồng đi cùng.
Ví dụ như Tam công chúa Lâm Hi dẫn theo một cô bé là con gái của em trai Tĩnh Tần.
Chiếu theo quy định thì cô bé không có tư cách vào Thái Học, nhưng lấy tư cách là thư đồng thì dễ dàng hơn nhiều.
Mọi người cũng cho rằng tiểu cô nương bên cạnh Tứ hoàng tử là thư đồng mới, nhưng chỉ liếc mắt ngó đôi lần, vì ngại Lâm Cảnh Uyên nơi chẳng dám nhìn kĩ, hành lễ chào xong vội vàng chuồn đi.
Tạm thời Lâm Phi Lộc không chạm mặt người quen.
Lâm Cảnh Uyên đưa cô tới điện phụ, dặn dò cô: “Trừ ba ngôi đại điện trên bậc thang kia không được đặt chân vào thì những nói khác muội có thể tùy ý đi dạo, đi mệt thì về chỗ này nghỉ ngơi.
Tan học huynh sẽ đến đón muội.”
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn vâng dạ.
Cậu nhóc biết cô là đứa hiểu chuyện vâng lời, chẳng lo lắng sâu xa, quay sang dặn Khang An: “Chăm sóc Ngũ công chúa cẩn thận.”
Khang An gật đầu liên tục.
Lúc này Lâm Cảnh Uyên mới bước chân rời đi, chẳng mấy chốc đã có tiếng chuông cổ nặng nề vang lên.
Lâm Phi Lộc cảm thấy hơi thú vị, thời này đã có chuông báo giờ học rồi.
Tiếng chuông vừa vang lên, bên ngoài lập tức yên tĩnh hẳn, nửa bóng người cũng không còn.
Cô đứng ở cửa nhìn ngó một hồi rồi gọi Khang An: “Đi dạo với ta một chút.”
Khang An vội vàng nhận lệnh.
Thật ra nơi này cũng chẳng có gì hay để ngắm.
Trống trải và vắng lặng, cây cối cũng chỉ có tùng bách mọc thẳng.
Nhưng cô lại thích cảm giác thân thuộc này, như thể cô đang đưa bước nơi khuôn viên trường đại học.
Khoảng thời gian vui vẻ nhất với cô hẳn là những năm ngồi trên ghế giảng đường.
Cô là người không may mắn lắm, nhưng mấy người bạn cùng phòng kia lại rất tốt, ở chung với mấy cô ấy rất vui vẻ, họ vẫn giữ liên lạc với nhau sau khi tốt nghiệp.
Đột nhiên Lâm Phi Lộc nghĩ, mình đối xử với cha mẹ như vậy, sau khi mình chết chắc bố mẹ sẽ tổ chức lễ tang cho cô vô cùng long trọng nhỉ?
Chắc là sẽ có rất đông bạn bè đến đưa tiễn, đưa lên thật nhiều hoa hồng vàng mà cô yêu thích.
Cô bạn mau nước mắt sống cùng phòng thời đại học sẽ khóc thành dạng gì đây?
Thần trí cô trôi xa một trăm lẻ tám nghìn dặm, chẳng chú ý có người trước mắt.
Người kia cũng chỉ tầm mười hai mười ba tuổi, mặc y phục màu đen, hai tay chắp sau lưng thong thả bước đi, thư đồng bên cạnh khóc không ra nước mắt: “Thiếu gia, xin người đi nhanh chút nữa đi, chúng ta muộn giờ học rồi.
Người thấy giờ là lúc nào mà còn lượn lờ bên ngoài như này chứ!”
Vẻ mặt kia vẫn cứ dửng dưng, liếc mắt ngang dọc, thấy cách đó không xa có một cô bé, tiện tay chỉ một cái: “Đó, chẳng phải là người à?”
Cậu ta nhướng mày, mỉm cười: “Ta chỉ thích kết giao với những người không tuân quy củ giống ta, A La, đi, chúng ta đi kết giao bạn bè nào.”.