Bạn đang đọc Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên FULL – Chương 111: Phiên Ngoại 3 Tống Kinh Lan Ta Không Tha Cho Chàng Đâu!
Phiên ngoại 3: Tống Kinh Lan, ta không tha cho chàng đâu!
Tống Tiểu Tư và Tống Tiểu Mộ lên ba, đều bắt đầu đi học ở nhà trẻ Xuân Điền Hoa Hoa*.
(*: chơi chữ, ý nói một bộ phim cùng tên của Hong Kong, tên tiếng Anh là McDull, the Alumni)
Lúc này Tống Tiểu Lan đã nhập học ở Thái Học, đám con nít ở nhà trẻ hoàng gia lại đổi một lứa, nhưng qua nhiều năm, dưới trải nghiệm thực tiễn của Lâm Phi Lộc, hệ thống giáo dục trẻ và chuyên môn của giáo viên ngày một hoàn thiện hơn.
Bất kể là Đại Lâm hay nước Tống thì xưa giờ đều chưa từng có tiền lệ nữ tử được làm quan.
Thời cổ đại nam tôn nữ ti, nữ tử không làm quan, không học văn, ngoại trừ con cháu quý tộc thì nữ tử trong dân gian không được phép vào học ở thư viện.
Mãi đến khi đề nghị của Lâm Phi Lộc được Tống Kinh Lan nghe theo, tăng thêm chức quan mới là “Ấu sư quan” – phàm là chức vụ này thì đều do phụ nữ đảm nhiệm.
Tuy chức vị thấp nhưng cũng coi như mở ra tiền lệ cho chuyện nữ tử làm quan, khiến cả thiên hạ khiếp sợ.
Có điều, nói hoa mỹ thì là chức quan, thực chất chức vụ này giống nghề cô giáo trông trẻ hơn.
Họ không cần học vấn uyên bác, thông hiểu cổ kim, chỉ cần tính tình ôn hòa lương thiện, biết chữ và có sở trường riêng, lại thật lòng yêu mến trẻ nhỏ thì có thể tham dự hàng ngũ tuyển chọn.
Mới đầu khi Tống Kinh Lan thi hành việc này, như thường lệ lại bị phái thủ cựu ngăn cản.
Nhưng ở nước Tống xưa nay, chàng nói một thì không ai dám bảo hai, chuyện cản trở với chàng mà nói chẳng khác gì mây mù, vẫy tay là tan.
Chỉ là, lúc mới đầu khá khó tuyển người, bởi rất ít người ứng tuyển.
Lâm Phi Lộc cũng không định đề xướng quan niệm nam nữ ngang hàng ở thời đại này, cô chỉ hy vọng trong khả năng của bản thân có thể giúp cải thiện vị thế và sinh hoạt của người phụ nữ.
Lúc ấy, sau lễ đại hôn của cô, Tống Kinh Lan đã ra lệnh đưa toàn bộ mỹ nhân trong cung đi, nhưng trong số đó có vài vị mỹ nhân bị coi như quân cờ mà gia tộc đặt ở cung.
Một khi rời cung, họ sẽ hoàn toàn mất đi giá trị trong mắt gia tộc, sinh hoạt sau khi ra cung e rằng sẽ vô cùng gian nan.
Hơn nữa khi đó Thái hậu cũng hy vọng có thể để lại vài người trong cung bầu bạn mình, Lâm Phi Lộc thì không thể ngày ngày kề bên bà, nên sau khi biết được tình huống, cô bèn góp ý cho Tống Kinh Lan thả những người muốn rời cung đi, còn ai muốn ở thì sẽ sống trong cung Trọng Hoa làm bạn Thái hậu.
Lúc thi hành Ấu sư quan, ban đầu không có nữ tử đến ứng tuyển, Lâm Phi Lộc ngẫm nghĩ, cảm thấy nên tạo dựng hình mẫu để làm tấm gương cho mọi người, bèn vời bốn vị mỹ nhân muốn ở lại đến cung Vĩnh An, hỏi họ liệu có muốn ứng tuyển hay không.
Đã được gia tộc chọn lựa gửi vào hoàng cung thì đương nhiên đều am hiểu cầm kỳ thi họa, lại thêm có năng lực sống sót dưới thủ đoạn “tàn bạo” của Tống Kinh Lan, có thể thấy rằng họ đều là người an phận, biết thấy đủ.
Tháng ngày sống trong cung của họ bình yên nhưng cũng nhàm chán, ngoại trừ cảnh trí ở cung Trọng Hoa, bình thường họ cũng không dám đi lung tung, e sợ va chạm Đế Hậu.
Với gia tộc bây giờ họ đều đã là tốt thí, nay Hoàng hậu nương nương nhân từ, ban chức vị cho họ, có thể thay đổi sinh hoạt tĩnh lặng như nước, họ sao có thể không cần.
Thế là lứa Ấu sư quan đầu tiên ra đời.
Lâm Phi Lộc tập huấn cho họ một thời gian, rồi từ đó bốn vị mỹ nhân trở thành Ấu sư quan, bắt đầu cuộc sống làm cô gõ đầu trẻ vui vẻ ở nhà trẻ Xuân Điền Hoa Hoa.
Các ấu sư quan đã qua huấn luyện thích hợp dạy dỗ đám con nít hơn là các vị tiên sinh, phu tử há mồm mở miệng chi – hồ – giả – dã.
Trước kia, tuy triều thần ai nấy đều muốn gửi con cái mình vào nhà trẻ hoàng gia, nhưng trong số đó có không ít đứa lần nào cũng gào khóc không muốn đến trường.
Mãi đến khi các tiên sinh trong nhà trẻ đổi thành ấu sư quan, chuyện mà các bạn nhỏ mong đợi nhất mỗi một ngày biến thành đi học.
Các ấu sư quan trang phục thống nhất, giỏi ca múa, dạy các bạn nhỏ học bảng cửu chương, dắt chúng chơi đùa, vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, không đứa nhóc nào là không thích họ!
Thế là một truyền mười, mười truyền trăm, ấu sư quan thực thi thành công, dần dần được mọi người đón nhận.
Số lượng nữ tử ứng tuyển cũng tăng lên nhiều.
Hành vi của hoàng gia xưa nay đều là kim chỉ nam cho dân chúng, nhà trẻ hoàng gia phát triển rầm rộ, triều thần ai ai cũng coi việc có con đi học ở nhà trẻ là vinh.
Dân chúng ở dân gian không vào được nhà trẻ hoàng gia, bèn nghĩ ra cách của mình, nhà trẻ tư trong dân gian nhân đó mà xuất hiện.
Nữ tử dân gian từ ấy có thêm một lựa chọn là làm quan, chức phu tử, tiên sinh rốt cuộc cũng không còn bị giới hạn trong nam giới nữa.
Tống Tiểu Tư và Tống Tiểu Mộ đã là lứa thứ N của nhà trẻ Xuân Điền Hoa Hoa.
Hai vị công chúa nhỏ được sủng ái nhập học, các ấu sư quan không dám trễ nãi, chỉ sợ hai bé quăng ngã lúc ở nhà trẻ, hay là bị nhóc con dòng cháu giống tính tình ma vương càn quấy nào bắt nạt.
Quản lý nhà trẻ phái riêng hai vị ấu sư quan kề bên chăm bẵm, bảo đảm tuyệt đối không có sai sót.
Nhưng trải qua một ngày, các ấu sư quan phát hiện hoàn toàn không cần lo lắng.
Đại công chúa ngoan ngoãn đáng yêu, thông minh lanh lợi, chỉ dùng mấy câu nói đã khiến đám nhóc ma vương phải ngoan ngoãn nghe cô bé sai bảo.
Tiểu công chúa nội hướng e thẹn, vừa đáng yêu vừa mềm mại, tuy ít nói, nhưng khi cô bé dùng đôi mắt tím như nho nhìn người chung quanh, người ta sẽ chỉ muốn nâng niu cô bé trong lòng bàn tay, bảo vệ cẩn thận, không nảy lên nổi ý định bắt nạt.
Cứ thế, hai tỷ muội mở ra cuộc sống được sủng ái ở nhà trẻ.
Hai bé dần lớn, Lâm Phi Lộc phát hiện tính tình hai đứa khác hẳn nhau.
Nói đơn giản một chút thì là một đen, một trắng.
Tống Tiểu Tư còn “đen” hơn cả ca ca của mình, Tống Tiểu Mộ thì chiếm hết phần “trắng” của người nhà.
Tiểu Tống bệ hạ và mình mà lại đẻ ra một nhóc con ngốc bạch ngọt, Lâm Phi Lộc cảm thấy kinh ngạc quá chừng.
Tống Tiểu Lan cũng vì thế mà lo âu vô cùng, ngày nào cũng phải dặn dò Tống Tiểu Tư: “Tiểu Tư, muội ở nhà trẻ nhớ để ý Tiểu Mộ, đừng để muội ấy bị đám nhãi ranh kia lừa!”
Tống Tiểu Tư liếc mắt cười: “Ca ca cứ yên tâm, chỉ có ta lừa người khác thôi.”
Tống Tiểu Lan: “…!Cũng không cần đến mức đấy đâu.”
Lâm Phi Lộc ngày ngày quan sát ba đứa con tính cách khác nhau, cảm thấy chẳng cần xem phim, nhìn bọn nhóc là đủ hay ho rồi.
Vỗ về trẻ con còn hạnh phúc hơn cả vuốt ve chó mèo.
Qua năm mới này là Tống Tiểu Lan sẽ tròn mười tuổi.
Thực ra, trong mắt Lâm Phi Lộc, con trai mình mới chỉ là một đứa nhóc, nhưng Tống Kinh Lan thì đã bắt đầu dạy cậu bé tham gia chính sự.
Có đôi khi Lâm Phi Lộc cùng hai con gái ngồi một góc chơi cá ngựa, chợt nghe Tống Kinh Lan hỏi con trai: “Chuyện này nếu giao cho con làm, con định sẽ xử lý như thế nào?”
Tống Tiểu Lan thèm thuồng liếc bàn cờ cá ngựa cạnh đó, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của phụ hoàng, cậu đành chắp tay sau lưng, cố gắng trả lời.
Buổi tối lúc đi ngủ, Lâm Phi Lộc dùng ngón tay chọc chọc thắt lưng Tống Kinh Lan, “Tiểu Lan còn nhỏ, chàng đừng gây áp lực quá lớn cho nó! Mấy năm nữa học cũng chưa muộn.”
Tống Kinh Lan cầm lấy bàn tay nhỏ nghịch ngợm nọ, đặt lên ngực mình, giọng lười biếng: “Học sớm bao nhiêu thì có thể tiếp quản chính sự nhanh bấy nhiêu.”
Lâm Phi Lộc đập hắn một cái: “Học sớm thế làm gì? Chàng đã già đâu, đừng nói là muốn nhanh nhanh truyền ngôi vua cho nó?”
Tống Kinh Lan cười, “Ừ” một tiếng.
Lâm Phi Lộc vẫn không chịu thôi, hích chàng một cái: “Ừ cái gì mà ừ! Tống Kinh Lan chàng hãy nghe cho rõ, thời thơ ấu của trẻ con cực kỳ quan trọng, chàng không thể cướp đoạt thú vui thơ ấu của con trai được! Nếu không thì ta không tha cho chàng đâu!”
Tống Kinh Lan ôm eo cô, chậm rãi cúi đầu, như cười như không: “Nàng vì nó mà không tha cho ta ư?”
Thế là hôm sau, Tống Tiểu Lan hoảng sợ phát hiện ra việc học của mình lại nặng thêm.
Trời ạ!!! Tại sao chứ!!!
Tiểu Thái tử nước Tống thấy cuộc sống sao mà khó khăn quá.
Lâm Phi Lộc biết chuyện này thì vừa tức vừa buồn cười, suốt đêm ngủ đều quay lưng về phía tên đại ma vương đến cả con trai mình cũng không chịu buông tha.
Tống Kinh Lan dỗ dành hồi lâu cũng không được, đành phải thở dài thỏa hiệp: “Đợt này không có nhiều việc, lại đúng lúc cậu ở trong thành, ngày mai chúng ta dắt nó ra cung du ngoạn mấy hôm, được chứ?”
Bấy giờ Lâm Phi Lộc mới hừ một tiếng, chầm chậm lăn vào vòng tay của chàng.
Hôm sau, biết chuyện sắp được ra cung rong chơi, quả nhiên Tống Tiểu Lan vô cùng vui vẻ.
Lâm Phi Lộc vốn tưởng chỉ dạo quanh trong Lâm Thành, nào ngờ Tống Kinh Lan đã chuẩn bị sẵn ngựa xe, tùy thị, một đường tiến về vùng hạ lưu đồi Trường Giang.
Đương độ cuối xuân, hoa anh đào ở Giang Lăng nở rộ, Tống Tiểu Tư và Tống Tiểu Mộ chưa bao giờ được ra xa nhà đến vậy, Lâm Phi Lộc bèn mang cả hai con gái theo, một nhà năm người cùng ra cung du lịch.
Dưới thời Tống Kinh Lan cai trị, năng lực chấp hành của quan viên nước Tống luôn luôn rất tốt, xác định xong tuyến đường du ngoạn, nơi ven đường đều đã sắp xếp thị vệ âm thầm hộ giá và quan viên tiếp đãi.
Lâm Phi Lộc chỉ dắt theo Tùng Vũ và Thập Hạ để tiện chăm ba đứa nhóc, cả nhà giả dạng như gia đình phú quý bình thường, từ Lâm Thành một đường du ngoạn đến Giang Lăng.
Cảnh xuân ven đường vô cùng đẹp mắt, từ nhỏ Tống Tiểu Lan đã học cưỡi ngựa bắn cung, chuyến này cậu không ngồi trong xe ngựa cùng các muội muội, mà ngồi trên tuấn mã do chính mình nuôi, ngẩng đầu ưỡn ngực giục ngựa chạy ở đằng trước.
Tống Tiểu Tư bám lấy cửa sổ nhìn ca ca giục ngựa, chớp mắt đã không thấy bóng người, lại chậm rãi ngồi về chỗ.
Cô bé nhìn mẫu hậu ngồi cạnh đang xem sách, chống cằm não nề than thở, “Ghen tị với ca ca quá đi.”
Lâm Phi Lộc: “Muốn gì thì nói thẳng ra.”
Tống Tiểu Tư: “Con cũng muốn học cưỡi ngựa.”
Lâm Phi Lộc: “Đợi con thêm một tuổi nữa thì được.”
Tống Tiểu Tư phấn khởi cực kỳ, nhào lại hôn mẫu hậu một cái.
Chạng vạng, xe ngựa nghỉ chân tại một thành trấn, chỉ thấy ngoài cửa thành đang xếp một hàng dài, là thương hộ trong thành đang thu lương thực.
Tống Kinh Lan giục ngựa chạy đằng trước, khi đi qua hàng ngũ, nhìn thấy tên sai vặt cân lương thực đang quẳng bao lương của dân chúng xuống mặt đất.
Lương thực trong túi vải bố rớt đầy đất, trên đất thì toàn là bùn là bụi, ông lão bán lương thực sốt ruột cúi xuống định nhặt, lại bị gã sai vặt đẩy một cái, gã hung hăng nói: “Lương thực dính bẩn rồi bọn ta không mua nữa!”
Gã cân bao tải còn lại: “Được mười cân, qua bên kia nhận tiền đi.”
Ông lão nọ đau lòng nhìn lương thực rơi trên đất, cầu xin gã: “Ở nhà ta cân được mười lăm cân, rớt mất năm cân, là do ban nãy ngươi lỡ tay nên mới…”
Lời còn chưa dứt, gã sai vặt đã quắc mắt trừng trừng: “Rõ ràng là do lão không cầm chắc, còn dám đổ cho ta? Các ngươi có ai thấy ai làm rơi không hả?”
Dân chúng phía sau nào dám lên tiếng, đều cúi đầu.
Ông lão nọ rơm rớm nước mắt, nhưng cũng bất lực, đành run rẩy định qua bên cạnh nhận tiền, lúc này đằng sau lại truyền đến một thanh âm non nót: “Ta nhìn thấy!”
Mọi người quay lại nhìn, ấy là một thiếu niên ngồi ngay ngắn trên tuấn mã, dáng vẻ còn hơi non nớt nhưng quý khí đầy mình, cậu phẫn nộ chỉ vào gã sai vặt cân lương thực: “Ta nhìn thấy ngươi làm đổ lương thực của vị lão bá này! Còn không mau đền tiền đi!”
Gã sai vặt thấy cậu lạ mặt, nhìn xe ngựa phía sau lưng, biết ngay cậu là người vùng khác đến.
Tục ngữ có câu, phép vua thua lệ làng*, chủ nhân của gã phú quý có tiếng trong thành, tác oai tác quái đã quen, bèn nói: “Chuyện của Chân gia bọn ta còn chưa đến lượt nhãi con nhà ngươi nhúng tay, biết điều thì biến nhanh đi!”
(*Nguyên văn là 强龙不压地头蛇 Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được nếu con rắn đang trong hang ổ của mình)
Tống Tiểu Lan nào đã gặp phải kẻ càn rỡ như vậy bao giờ, cậu giận dữ, roi ngựa trong tay vung lên, bó chặt gã sai vặt nọ, cậu kéo tay, gã bèn ngã uỵch xuống mặt đất.
Cậu nhảy xuống ngựa, trông người gầy nhưng sức không nhỏ, kéo cổ áo gã sai vặt, cả giận: “Cùng ta đi gặp quan! Hôm nay ta phải nói chuyện cho ra nhẽ với ngươi!”
Ông lão bên cạnh sốt ruột: “Thiếu hiệp có ý tốt, lão hủ xin nhận, thiếu hiệp đừng vì lão mà thành địch với Chân gia.”
Lại nghe thiếu niên khí phách quả quyết nói: “Chẳng cần biết Chân gia Giả gia nào, Đại Tống ta có luật pháp, để ta xem kẻ nào dám đổi trắng thay đen! Đi!”
Sau lưng cậu còn có vài thị vệ, đám sai vặt của Chân gia định bao vây lại nhưng đều bị đá bay.
Đoàn người cứ thế đi vào trong thành.
Tống Tiểu Tư ghé bên cửa sổ nhìn xong một màn này, quay đầu lại phấn khích nói: “Ca ca đẹp trai quá!”
Lâm Phi Lộc bình tĩnh ăn quả nho đã được Tống Kinh Lan bóc sẵn, đút tới miệng: “Ừm, rất có phong phạm của vi mẫu năm xưa.”
Kết quả sự việc không cần nói cũng biết.
Đám dân chúng theo cùng để vây xem biết được vị thiếu niên này chính là Thái tử đương triều, khiếp sợ xong thì đều quỳ lạy hô to “Thái tử thiên tuế”.
Xử lý sự việc xong xuôi, bắt gã sai vặt đền tiền, Tống Tiểu Lan mới nhớ ra mình chỉ lo nổi nóng mà bỏ lại phụ hoàng mẫu hậu, bèn nhanh chóng trở về.
Chỉ thấy xe ngựa đã đứng chờ ngay bên ngoài huyện nha.
Cậu vừa lên xe, hai muội muội đều nhào lại, một trái một phải ôm lấy cánh tay cậu: “Ca ca tuấn tú quá! Ca ca giỏi cực kỳ!”
Tiểu thiếu niên ngượng ngùng.
Lén nhìn phụ hoàng một cái.
Tống Kinh Lan đang bóc hoa quả cho Lâm Phi Lộc, rũ mắt bình tĩnh khen: “Làm không tệ.”
Tống Tiểu Lan lại càng vui hơn.
Lại nghe hắn hỏi tiếp: “Kế tiếp thì nên làm gì nữa?”
Tống Tiểu Lan dù gì cũng chỉ mới mười tuổi, cậu sửng sốt một lúc mới chần chờ nói: “Tên sai vặt Chân gia dám càn rỡ như thế, có thể thấy bình thường Chân gia cũng rất ngang ngược, con nên…!dạy bảo chủ nhân Chân gia một lần nữa, để sau này hắn điều, không dám bóc lột dân chúng.”
Tống Kinh Lan bóc nho xong, cầm lấy khăn lau tay, thấy cậu còn đứng tại chỗ bèn nói: “Không đi đi, đứng đấy làm gì?”
Lúc này Tống Tiểu Lan mới vui vẻ đi.
Lâm Phi Lộc ăn ăn, muộn màng thấy có gì đó sai sai, cô chọc chọc hõm vai Tống Kinh Lan: “Lần này chúng ta ra ngoài là để làm gì?”
Tống Kinh Lan cười, đút hoa quả đến bên miệng cô: “Đi chơi.”
Lâm Phi Lộc híp mắt nhìn hắn: “Sao ta lại cảm thấy chàng chỉ đang thay đổi phương pháp dạy bảo con trai thôi nhỉ?”
Trực giác của cô được nghiệm chứng trên suốt quãng đường kế tiếp.
Đi đến đâu là gặp chuyện bất bình ở đấy, sau đó sẽ do Tống Tiểu Lan ra mặt giải quyết.
Thế là, chẳng bấy lâu sau, trong dân gian lan truyền Thái tử đang cải trang đi tuần, thể nghiệm và quan sát dân sinh, giải quyết oán thán của dân chúng.
Có rất nhiều dân chúng thậm chí còn chặn đường xin được giải oan, suốt quãng đường Tống Tiểu Lan chẳng hề được một lúc rảnh rỗi.
Tuy cậu bé thì thấy rất vui, lại còn nhân tiện tích lũy được danh tiếng của Thái tử trong lòng dân, nhưng Lâm Phi Lộc vẫn rất bực mình!
Nhưng cô lại không thể ngăn cản không cho Tống Tiểu Lan giúp dân làm việc tốt, cuối cùng chỉ biết tìm Tống Kinh Lan tính sổ: “Chàng dám tính kế cả con trai của mình! Ta không tha cho chàng!”
Tống Kinh Lan cười, bế cô lên giường, hôn đến khi cô hết cách, cạn sức, cuối cùng mới hỏi: “Không tha như thế nào? Hửm?”
Lâm Phi Lộc: “…”
Xin lỗi con trai, mẹ đã cố hết sức rồi QAQ.