Đọc truyện Siêu Cấp Tội Phạm – Chương 426: Cứu Người
– Những nữ phục vụ đó thật sự là quái vật sao?
Giáo quan Lưu Lệ vẫn có chút không tin lời Lâm Phi và Ngô Tiểu Man.
Lâm Phi còn chưa trả lời thì có hơn mười nữ phục vụ từ trong nhà nghỉ chạy về phía mấy người Lâm Phi.
– Mọi người sẽ biết câu trả lời ngay thôi.
Lâm Phi nói.
Ngô Tiểu Man thấy những nữ phục vụ kia thì tay nắm chắc lấy con dao.
Đám nữ phục vụ chạy lại gần, mồm mở rộng để lộ ra cái lưỡi lo phân
nhánh, xông về phía mấy người Lâm Phi với tốc độ kinh người.
Những nữ học viên kia thét lên kinh hoàng, giáo quan Lưu Lệ thì sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
– Đi thôi Tiểu Man, cho cô luyện đao pháp đấy, cô muốn đao pháp đại
thành thì cần luyện thực chiến. Đừng sợ, cô cứ phát huy như trình độ
bình thường là được.
Lâm Phi rất bình tĩnh nói với Ngô Tiểu Man, đồng thời giơ dao nằm ngang trước mặt.
Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi u oán rồi vung dao xông về phía đám quái vật mỹ nhân ngư.
Nhất thời, đao quang loé sáng, trên không trung xuất hiện vô số đao
ảnh. Ngô Tiểu Man vung dao với tốc độ kinh hồn, thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn lách qua hơn mười mỹ nhân ngư.
Mỗi lần Ngô Tiểu Man vung dao lên là có một cuộn thịt lớn trên người một mỹ nhân ngư bị cắt ra thành từng miếng cá sống.
Giáo quan Lưu Lệ và các nữ học viên nhìn đao pháp cao siêu, quỷ dị
giống như đầu bếp làm thịt cá của Ngô Tiểu Man đều kinh ngạc vạn phần.
Hơn mười quái vật mỹ nhân ngữ xông về phía Ngô Tiểu Man, sau khi chết
mất năm thì biết không thể đọ lại Ngô Tiểu Man thì bắt đầu bỏ chạy.
– Lâm Phi, đao pháp của bạn cậu thật lợi hại! Đám nữ phục vụ kia đúng là quái vật, tôi phải đi cứu các học viên.
Giáo quan Lưu Lệ nói rồi cầm hai cái que sắt dài dùng để nướng cá lên.
– Đi nào! Đám mỹ nhân ngư này chạy về biệt thự nhìn ra biển, có lẽ nam học viên bị nhốt ở đó.
Lâm Phi nói rồi dẫn nhóm người chạy về phía biệt thự, giáo quan Lưu Lệ và Ngô Tiểu Man chạy theo bên cạnh.
Các nữ học viên còn lại vừa rồi nhìn thấy quái vật có lưỡi như xúc tu
thì đều sợ hãi, không dám rời khỏi Lâm Phi và giáo quan Lưu Lệ, đành
phải liều mình chạy theo sau.
Nhóm người chạy trên bãi cát
nhưng không còn sự thoải mái thư thá như khi mới đến nữa, ngoài Lâm Phi
ra ai cũng vô cùng căng thẳng, cảm giác trong gió đầy mùi máu tanh.
—
Rất nhanh nhóm Lâm Phi đã tới trước biệt thự, Lâm Phi đá cửa xông vào trong.
Từ cầu thang, trong sảnh lớn không ngừng có những nữ phục vụ với bộ dạng quái vật xông ra chặn nhóm Lâm Phi lại.
Nhưng đám quái vật chỉ có bộ dạng có đáng sợ một chút, đối phó với
người bình thường và binh đặc chủng còn được chứ với Lâm Phi và giáo
quan Lưu Lệ và cả Ngô Tiểu Man thì căn bản không phải đối thủ.
Máu thịt bay tứ tung trong biệt thự, Lâm Phi tay cầm hai con dao găm không ngừng xẻ thịt mỹ nhân ngư.
Mọi người sau khi tiêu diệt hết quái vật mỹ nhân ngư trong biệt thự,
lục soát quanh biệt thự phát hiện trong đình viện còn có mật thất dưới
đất.
Lâm Phi mở cửa mật thất, thấy có một cái cầu thang gỗ lớn, hắn bước xuống trước tiên.
Ngô Tiểu Man thấy căn phòng ngầm dưới đất, hơi lưỡng lự một chút rồi
không vui lắm đi theo Lâm Phi, giáo quan Lưu Lệ và các học viên còn lại
cũng theo sau.
Mặt đất của căn phòng này lại là một cái đầm
lớn, mực nước cũng không sâu lắm, chỉ qua đầu gối một chút, nhưng rất
nhiều tảo và bùn đất.
Lâm Phi nhìn thấy mấy trăm người đàn
ông đang bị tảo quấn lấy trong đầm, chỉ lộ ra nửa thân trên, bụng họ đều như phụ nữ có bầu, có người to người nhỏ khác nhau.
Những người này đều trong tình trạng nhắm mắt hôn mê, không biết gì về mấy người Lâm Phi.
– Nhanh lên, mọi người giúp tôi kéo các học viên trong lớp mình ra ngoài.
Lâm Phi dùng dao cắt tảo tìm các học viên của lớp mình rồi bảo giáo quan Lưu Lệ và các nữ học viên kéo họ ra ngoài.
– Không cứu những người khác sao?
Giáo quan Lưu Lệ chỉ những người khác hỏi.
– Những người khác bụng họ đã vươn cao thế kia, màu da cũng biến đổi
rồi, mỹ nhân ngư con đã sống trong bụng họ quá lâu, không có dụng cụ thì không cứu được đâu.
Lâm Phi mổ bụng của một người đàn ông
trung niên trong đầm, chỉ cái thai mỹ nhân ngư và nội tạng hỗn loạn
trong người đó ra nói.
– Những học viên lớp chúng ta vẫn cứu được chứ?
Giáo quan Lưu Lệ lo lắng hỏi Lâm Phi.
– Họ vừa mới bị ký sinh, nếu tôi phẫu thuật cho họ thì tỷ lệ sống rất cao.
Lâm Phi đáp.
– Mau cứu người đi, Lâm Phi, biết cậu kiêm tu cả lớp y học của bà Phùng Hợp, y thuật chắc chắn rất lợi hại.
Giáo quan Lưu Lệ thúc giục Lâm Phi.
Lâm Phi nhân lúc mọi người không chú ý lấy từ trong nhẫn không gian ra mấy lọ thuốc chữa vết thương.
Hơn hai mươi nam học viên bụng nhú lên được xếp thành hàng trong sân biệt thự.
Lâm Phi tiến lại trước một ngươi, cầm dao phẫu thuật nhanh chóng mổ
bụng anh ta lấy tiểu mỹ nhân ngư ra rồi đổ thuốc vào vết mổ.
Xử lý xong Lâm Phi tiếp tục với người tiếp theo, mỗi khi mổ bị lệch là hắn lại dùng dị năng trở lại quá khứ làm lại.
Nhưng mọi người bên ngoài nhìn thì Lâm Phi cứ như cắt hoa quả không
ngừng rạch bụng của các học viên nam và lấy ra một con cá nhỏ từ trong
bụng họ.
Hơn hai mươi nam học viên rất nhanh đã được Lâm Phi
loại bỏ cái thai trong bụng, nhưng họ vẫn trong trạng thái hôn mê, dù
cắt da cắt thịt cũng không thể gọi họ tỉnh lại.
– Họ có cứu được không? Sao chưa tỉnh lại?
Giáo quan Lưu Lệ lo lắng.
– Có sống được không thì phải xem vận khí của họ. Khiêng họ về nhà nghỉ đi, tôi phải đi tìm vật liệu đốt căn phòng này đi. Tiểu Man, giúp giáo
quan Lưu Lệ bảo vệ những học viên này.
Lâm Phi nói.