Đọc truyện Siêu Cấp Tội Phạm – Chương 407: Khoảnh Khắc Nguy Hiểm
Dưới sự điều khiển của Lâm Phi, chiến đấu lực của cỗ máy Thanh Long
vô cùng cường hãn, lại có sự trợ giúp của dị năng ba phú, có thể nói,
khi đơn đấu, chỉ cần không một chiêu hạ gục thì Thanh Long là vô địch,
trong quần chiến cũng là vũ khí lợi hại.
Nhưng lần này Lâm
Phi lại gặp phải quái vật có khả năng hồi sinh vô hạn, lại còn vô số
tiểu quái vật trong thế giới “lý”, nhất thời Lâm Phi cũng không có cách
nào thoát được khỏi bọn chúng.
Đầu Lâu Hồng ngồi trong khoang lái cũng ngây người, cô quan sát trận chiến đầy máu tanh giữa người máy và quái vật bất tử ở góc độ thứ nhất.
– Giết! Giết! Giết!
Máu tươi bắn tung toé, quái vật không ngừng bị trường kiếm của cỗ máy Thanh Long chặt nát vụn, rồi lại hồi sinh.
Lâm Phi dần bình tĩnh lại, bắt đầu giảm tốc độ vung kiếm của cỗ máy Thanh Long.
Đồng thời hắn cũng xem tấm bản đồ mà hệ thống Chiến Thần đưa cho, tìm ra con đường gần nhất để đến giáo đường tránh nạn.
Cỗ máy Thanh Long lại vung kiếm chém một nhát, chặt đôi người quái vật
kia, Lâm Phi cho khởi động động cơ đẩy phía sau cỗ Thanh Long.
Thanh Long nhảy một phát qua nửa người quái vật đang hồi sinh rồi lao về phía trước.
Dưới chân, cỗ máy Thanh Long không ngừng giẫm nát đám sâu mặt người và tiểu quái vật.
Sau khi Thanh Long chạy được mấy chục mét thì quái vật đầu tam giác hồi sinh xong.
Nó nhanh chóng quay lại sải bước, chỉ vài ba bước đã tới phía sau cỗ Thanh Long.
Đầu Lâu Hồng nhìn thấy cảnh tượng đó thì sững sờ.
– Lâm Phi, nó đuổi kịp rồi. Quái…quái vật đuổi kịp rồi. Nó giơ trường đao lên, sắp chém chúng ta rồi!
Đầu Lâu Hồng kêu lên.
– Dùng dị năng ba phút, trở về mười phút trước.
Lâm Phi thấy tốc độ kinh người của con quái vật đầu tam giác đó, lập
tức dùng dị năng trở về mười giây trước, cảnh tượng trước mặt nhanh
chóng thay đổi.
Cảnh tượng trở lại khi con quái vật đó bị Thanh Long chém đứt đôi ngươi.
Lần này Lâm Phi điều khiển Thanh Long không chút do dự chạy xuyên qua nửa người dưới của quái vật.
Lâm Phi vừa mở hết tốc lực của động cơ đẩy cho Thanh Long chạy về phía trước, vừa cho rút khẩu súng sau lưng ra.
Lâm Phi thầm tính thời gian, khi quái vật đầu tam giác vừa hồi sinh thì hắn cho Thanh Long quay người lại, nhắm chuẩn ngực quái vật mà bắn.
Bùm một tiếng, viên đạn sau khi tạo ra một dòng khí lưu dài trong không trung đã bắn trúng ngực của quái vật và phát nổ khiến nửa thân trên
quái vật nát bét.
Nửa thân trên của quái vật lại bay lên không rồi bắt đầu phục hồi lại.
Lâm Phi nhân lúc đó lập tức cho cỗ Thanh Long chạy về hướng giáo đường tránh nạn.
Mỗi khi quái vật đầu tam giác hồi sinh xong, sắp đuổi kịp cỗ Thanh Long thì Lâm Phi lại rút súng bắn nó vài phát.
Bùm bùm bùm, tiếng súng không ngừng vang lên, đầu, ngực, đùi, chân,
quái vật đầu tam giác không ngưng bị Thanh Long bắn nát rồi lại phục
hồi.
– Đáng chết, tốc độ tiêu ao năng lượng ở đây lại gấp mấy chục lần ngoại giới.
Lâm Phi nhìn máy hiển thị năng lượng, ý thức được một vấn đề không ổn,
mới đấu một trận, năng lượng của cỗ Thanh Long đã mất đến hơn phần ba.
Cũng may thành phố này không quá lớn, Thanh Long đã chạy được nửa chặng đường rồi.
Lâm Phi không ngừng điều khiển Thanh Long chiến đấu, trên đường đi
không ngừng xuất hiện các loài quái vật kỳ dị chặn đường Lâm Phi. Chúng
bị trường kiếm của Thanh Long đánh thành tro bụi, rồi lại hồi sinh.
– Lâm Phi, trời ơi, năng lượng của cỗ máy Thanh Long này đã đến giới
hạn rồi, sắp hết năng lượng rồi. Anh có năng lượng dự trữ không?
Đầu Lâu Hồng kêu lên, hai tay cô đang ôm lấy eo Lâm Phi, lúc này bất
giác ôm chặt hơn, đôi bầu ngực đầy đặn dính chặt lấy tấm lưng rắn chắc
của hắn.
Đầu Lâu Hồng biết nếu để cô đối mặt với đám quái vật này thì kết cục chỉ có một chữ, chết. Lúc này Lâm Phi chính là ngọn cỏ
cứu sinh cuối cùng của cô.
Nhưng Lâm Phi lúc này không có thời gian để tận hưởng cái cảm giác kia nữa.
– Chuẩn bị nhảy khỏi khoang lái! Tôi không có năng lượng dự trữ, ban
đầu tôi cho vào những miếng năng lượng nén, có đánh mười ngày nửa tháng
cũng không hết. Nhưng không ngờ ở đây lại tiêu hao nhanh như vậy.
Lâm Phi kêu khổ.
Lâm Phi điều khiển cỗ Thanh Long chạy đến một nơi đất trống, ném súng
đi, tay cầm trường kiếm vung lên chém quái vật ở xung quanh.
Reng reng reng!
Tiếng chuông báo năng lượng sắp cạn vang lên, Lâm Phi cho cỗ Thanh Long quỳ xuống rồi mở cửa khoang lái kéo Đầu Lâu Hồng nhảy ra ngoài.
Lâm Phi cũng không có thời gian thu nó về mà cứ thế bế Đầu Lâu Hồng chạy đi.
Với thể chất của Lâm Phi, tốc độ chạy toàn lực trong điều kiện bình thường thì căn bản không thể bị đuổi kịp.
Nhưng đây là thế giới “lý” đầy sự khủng bố, bóng tối, và bị nguyền rủa, mọi thứ đều không thể dùng những lý lẽ thông thường để suy đoán. Đám
quái vật chỉ mất hơn chục giât đã lại vây được Lâm Phi và Đầu Lâu Hồng
tại một ngã tư.
Biết không thể chạy được nữa, Lâm Phi đặt Đầu Lâu Hồng xuống, chuẩn bị dùng triệu hoán quyển trục.
Đầu Lâu Hồng bám chặt lấy tay áo Lâm Phi nhìn đám quái vật lúc nhúc
đang tiến lại. Cô cũng không chạy nữa, lấy ra một con dao găm của hải
tặc, chuẩn bị liều chết với chúng.
Đột nhiên, khi Lâm Phi đang định dùng triệu hoán quyển trục thì cả không gian lại thay đổi.
Không gian tối tăm vô tận của thế giới “lý” đột nhiên bắt đầu biến mất, đám bụi ở mặt đất và trên bầu trời lại bị thay thế bởi thứ khí trắng
nặng nề của thế giới “biểu”.
Đám quái vật bao vây xung quanh
hai người cũng biến thành tro bụi mà biến mất như chưa từng xuất hiện,
thế giới lại trở nên yên lặng như trước.
Nhìn thấy đám khói từ thế giới “biểu” Đầu Lâu Hồng thở phào một hơi.
Lâm Phi cũng tạm thời không dùng triệu hoán quyển trục nữa.
– Việc bảo vệ môi trường ở đây quá tồi, chỗ nào cũng đầy bụi.
Lâm Phi nửa đùa nửa thật nói với Đầu Lâu Hồng ở bên cạnh, đồng thời vỗ vỗ vai cô.