Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 3: Ngục Giam Karl


Đọc truyện Siêu Cấp Tội Phạm – Chương 3: Ngục Giam Karl

Trải qua một tuần liên tục bị Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong não khống
chế cơ thể hành hạ, rèn luyện trên tàu vận chuyển, cuối cùng tàu vận
chuyển cũng đã tới được ngôi sao Vô Tội, dừng ở bến đỗ tàu bên ngoài cửa ngục giam Karl.

Trải qua một tuần rèn luyện liên tục, Lâm Phi
cảm thấy tình huống cơ thể mình đã thay đổi thấy rõ. Chuyện này có liên
quan tới việc điều tiết cơ thể hắn không gián đoạn của Hệ Thống Chiến
Thần.

Ít nhất hiện tại hắn bước đi liên tiếp với quả cầu sắt nặng năm mươi cân bên chân cũng không cảm thấy nặng nề như ban đầu nữa. Lâm
Phi bị mười mấy binh lính võ trang tới tận răng áp giải, giao cho nhân
viên hộ vệ ngục giam Karl.

Ngôi sao Vô Tội, chín mươi phần trăm
diện tích đều bị sa mạc bao phủ. Cả ngục giam Karl này là một kiến trúc
được xây dựng bên trên một ốc đảo lớn trong sa mạc. Đi suốt cả chặng
đường bằng tầu vận chuyển, Lâm Phi mệt mỏi, cảm nhận bão cát thổi lên da thịt đau rát. Nhiệt độ thấp của sa mạc vào ban đêm, quần áo tù mỏng
manh không thể che nổi. Hắn không thể không bước chân nhanh hơn, tiến
vào bên trong một tòa kiến trúc thoạt nhìn trông rất xấu xí – Ngục giam
Karl, một trong bốn ngục giam lớn nổi tiếng của đế quốc, chuyên giam giữ những tù nhân phạm tội đặc biệt nghiêm trọng.

Chỉ cần tiến vào
ngục giam Karl thì coi như không có đường sống mà đi ra. Không ngờ vài
ngày trước còn là một học sinh trường quân sự bình thường, giờ hắn lại
bị đưa tới nơi này, trở thành tù trung thân ở đây. Lâm Phi hy vọng đây

chỉ là một trò đùa của trời cao đối với hắn nhưng tất cả mọi thứ trước
mắt đều chân thật.

Ngục giam Karl là một tòa thành xấu xí. Cánh
cửa kim loại cao tới mười mét đang chậm rãi mở ra. Mặt Lâm Phi không
chút biểu tình, ôm quả cầu sắt nặng nặng nề trên tay, đi vào bên trong
con đường dẫn vào ngục giam Karl. Màu đen và màu trắng. Cả con đường
trong ngục giam đều là vách tường và nền bằng kim loại màu đen, cộng với ánh đèn màu trắng, giống như một con thú lớn có thể cắn nuốt người ta.
Mà hiện tại hắn không thể không đi vài vòng trong bụng con thú lớn xấu
xí này.

Bị hai cảnh ngục mang súng năng lượng đi vào một đoạn
đường để tắm rửa, Lâm Phi cởi sạch quần áo, tiến vào đoạn đường tắm rửa
tiêu độc dài khoảng mười mét do kim loại màu trắng bạc tạo thành.

Một chất dịch không biết tên bắn ra từ bốn phía con đường, trút lên người
Lâm Phi. Hắn không thể không nhanh chóng bước về phía trước. Chất dịch
có mùi như nước đái ngựa phun lên người hắn, hình như đã sớm tuyên án
thân thể này phải chịu tử hình vậy.

Chẳng lẽ đối xử với tù nhân
như người chết sao? Trong lòng Lâm Phi đang nghĩ thì chất dịch đã phun
khắp toàn thân hắn. Bùn đất trên cơ thể, mồ hôi do vài ngày ngồi trên
tàu vận chuyển lần lượt bị rửa sạch. Lần đầu tiên có người tắm cho từ
khi ra đời tới nay, nhưng lại không phải trong phòng tắm được mỹ nữ phục vụ mà lại là ở trong ngục giam nam binh.

Sau khi ra khỏi con
đường tắm rửa, Lâm Phi đứng bên trong một phòng gió nóng, bị thổi khô,
lại được cấp cho một bộ quần áo, hoàn thành xong chương trình tắm rửa.

Hắn ngồi trên ghế bên trong phòng thổi khô, mặc vào một bộ quần áo tù, bên trên có ghi mấy chữ “cực kỳ nguy hiểm” màu đen trắng.

Hắn đã mặc xong bộ đồ này rất nhanh, thấy bốn chữ “cực kỳ nguy hiểm” ở phía sau lưng đặc biệt khó coi, không có chút thẩm mỹ nào, làm xấu đi cả bộ
áo tù hai màu đen trắng gợi cảm này.

Sau đó Lâm Phi được đưa tới
một phòng giam âm u, chắc chưa được tám mét vuông, có một phòng vệ sinh
nhỏ, bốn chiếc giường sắt. Cửa phòng giam không ngờ là do vách tường
laser tạo thành.

Bị cai ngục áp giải, Lâm Phi bị đưa vào bên
trong phòng giam nhỏ cho bốn người này. Cửa phòng giam đóng lại rất
nhanh. Cai ngục rất thâm ý nhìn bốn chữ “cực kỳ nguy hiểm” phía sau hắn, rời đi rất nhanh. Chắc bọn họ cũng mệt mỏi rồi, phải đi về đi ngủ.


Bốn chiếc giường sắt đặt ở bốn góc của căn phòng. Trong phòng đã có ba
người. Một người rất mập, khuôn mặt hung dữ, một người đàn ông trung
niên mặt lạnh như băng, trông âm hiểm, còn có một lão già đã gần sáu
mươi.

Người đàn ông trung niên lạnh như băng trong đó đang đứng đầu tiên, thoạt nhìn đã biết hắn là lão đại của phòng giam này.

– Thằng ranh, mày phạm tội gì mà vào đây?

Tên mập hỏi Lâm Phi.

Lâm Phi liếc hắn một cái, không trả lời, hoặc có thể nói là không biết phải trả lời thế nào.

Có thể do chưa rõ thân phận Lâm Phi, vẻ mặt tên mập bình thản, sau đó nói:

– Tao vốn là thành viên kim bài của xã hội đen, sau đó trong một lần đánh nhau, bởi chạy chậm nên bị bắt vì tội giết người. Mày đừng thấy tao
béo. Người bị thương tới tàn tật trong tay tao ít nhất cũng hai người,
chết trong tay tao ít nhất cũng có năm người.

– Lão già phía sau tao là một gián điệp thương mại, bởi vì lừa quá nhiều tiền nên bị bắt.

– Mà trước người tao là Băng ca. Hắn là sát thủ chuyên nghiệp. Mày nói
xem mày phạm tội gì mà phải vào đây. Rốt cục mà đã đánh bao nhiêu người, hay là lừa bao nhiêu tiền?

– Tôi không lừa tiền, cũng không đánh người bị thương. Tuần trước tôi chính là người duy nhất còn sống trong
một cuộc tàn sát lớn. Nói thế các người có tin không?

Lâm Phi dùng giọng điệu bình tĩnh đáp, nhưng nhìn vẻ mặt của ba người trong ngục thì biết là bọn họ không tin rồi.

Dù sao thì tất cả mọi người trong ngục giam Karl đều là tội phạm giết
người hay lừa đảo, nếu xuất hiện một người tốt không phạm tội thì mới

đúng là loại người bất bình thường. Giống như trong bệnh viện tâm thần,
người bệnh nào cũng có vấn đề cả mà lại giam một người bình thường, như
vậy thì hắn mới bị coi là kẻ tâm thần.

Lâm Phi không thể làm gì hơn là nói tiếp:

– Tuần trước, không ngờ là tôi giết chết toàn bộ huấn luyện viên cận
chiến và bạn học cùng lớp trong trường quân sự. Tôi nói là không ngờ bởi vì khi tôi giết bọn họ cũng không có cảm giác gì, hơn nữa sau khi giết
bọn họ tôi liền bị mất đi ý thức, rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa thức.

– Miêu tả đơn giản thì trong tình huống không có ý thức, tôi ra tay giết
hại huấn luyện viên cận chiến vào rất nhiều bạn học. Thật ra tôi vô tâm
thôi. Hình như lúc đó tôi đang ngủ, các người có tin không?

Nhìn ba tù nhân trước mặt, Lâm Phi nói ra những lời vẫn đè nặng tâm lý trong cả tuần qua.

Nhưng sau khi Lâm Phi nói ra những lời này, ba bạn tù ngơ ngác nhìn hắn. Trong nhất thời, ba bạn tù cũng không tiếp lời hắn.

Chẳng còn cách nào khác. Dù người không phạm tội bị giam trong ngục giam Karl sẽ khiến cho người ta không tin nổi nhưng trong tình trạng không ý thức mà giết chết toàn bộ cả phòng học trường quân sự, kể cả huấn luyện viên cận chiến thì bản thân Lâm Phi còn chưa tiếp nhận được, thế nên ba bạn
tù nghe xong hơi kinh ngạc cũng là bình thường. Bọn họ cần có thời gian.

Lâm Phi chọn cái giường thoạt nhìn chưa có ai nằm tới nằm xuống, chuẩn bị
đi ngủ. Đêm mới tới ngục giam, hơn nữa “tắm” quá mệt mỏi rồi.

Nhưng Hệ Thống Chiến Thần bên trong não Lâm Phi lại không phê chuẩn yêu cầu nghỉ ngơi của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.