Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 22: Thật Không Biết Nhìn Hàng


Đọc truyện Siêu Cấp Thiếu Gia – Chương 22: Thật Không Biết Nhìn Hàng


Những điều này chỉ cần Thẩm Lãng muốn thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng từ nhỏ ba anh đã dạy, làm người phải biết khiêm tốn.

Gia sản to lớn của nhà họ Thẩm, có người nhà giàu xinh đẹp nào mà không có được.

“Giáo sư Hách, tôi biết, à đúng rồi, sở nghiên cứu các ông sắp có thêm một đồng nghiệp mới.

” Thẩm Lãng nhắc nhở.

“Đúng thế, nhưng sao cậu biết sắp có thêm đồng nghiệp mới? Lẽ nào cậu có quen biết với người ấy? Nếu là vậy thì dễ rồi, để người đó dẫn dắt cậu cũng được.

” Giáo sư Hách nói.

Đúng lúc này, giáo sư Hách bỗng nhiện được điện thoại của viện trưởng Triệu Thiết Sơn của bệnh viện Nhân Dân Số Một.

“Ông Triệu, có chuyện gì thế?”
“Ừm? Ông nói gì? Bạn học Thẩm Lãng trường chúng tôi là thầy dược lý Đông y mà sở nghiên cứu mới nhận?”
“Thẩm Lãng, Thẩm Lãng nào? Lẽ nào là…”
Giáo sư Hách ngơ ngác, trong số học sinh học y của trường cũng chỉ có Thẩm Lãng trước mắt này có thực lực nhất.

“Tôi choáng quá ông Triệu, trước đó ông hẳn nên nói tên cho tôi chứ, ông khiến tôi lúng túng chết quá!”
Giáo sư Hách có phần không biết nói gì, ban đầu ông muốn mời Thẩm Lãng tham gia sở nghiên cứu làm học viên, không ngờ viện trưởng Triệu Thiết Sơn lại để Thẩm Lãng làm thầy giáo dẫn dắt.

Còn trẻ mà đã trở thành thầy dược lý Đông y của sở nghiên cứu, đây là điều chưa từng có ở thành phố Bình An.

Giáo sư Hách cho rằng nếu Triệu Thiết Sơn dám phá lệ, chứng minh ông ấy đã phát hiện ra điểm quý báu của Thẩm Lãng, đường đường là viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân Số Một sẽ không lấy chuyện này ra để đùa.

“Được rồi ông Triệu, tối gặp.



Trong điện thoại, Triệu Thiết Sơn nói với Hách Lập Đông, tối nay mời ông ăn cơm, đến khi đó sẽ nói điều mình suy đoán mình về Thẩm Lãng cho ông.

Triệu Thiết Sơn suy đoán Thẩm Lãng là truyền nhân cổ y.

Truyền nhân cổ y vô cùng hiếm có trong giới Đông y, so với gấu trúc bảo vật quốc gia còn hiếm hơn.

Nhưng Thẩm Lãng còn trâu bò hơn trong tưởng tượng của họ.

Truyền nhân cổ y ở trước mặt người thừa kế Thần y chỉ xứng xách giày.

Giáo sư Hách cất điện thoại vào túi, ổn định lại cảm xúc sau đó nhìn Thẩm Lãng.

Ông đưa tay muốn bắt tay Thẩm Lãng.

“Tiểu Lãng, hoan nghênh cậu, đồng nghiệp mới.


Thẩm Lãng cười hờ hững, cũng đưa tay bắt tay Hách Lập Đông.

Thẩm Lãng nhìn ra được Hách Lập Đông nhất thời vẫn chưa tiếp nhận được sự thật anh trở thành đồng nghiệp với ông.

Một giây trước vẫn là quan hệ thầy trò, giây tiếp theo đã thành đồng nghiệp, đúng thật là lúng túng.

Điều khiến Hách Lập Đông tò mò hơn là, sao Thẩm Lãng lại có quen biết với viện trưởng Triệu Thiết Sơn, hơn nữa còn được ông ấy đích thân đề cử tới làm thầy dẫn dắt của sở nghiên cứu.

Lẽ nào Thẩm Lãng và viện trưởng Triệu đã quen biết từ trước? Không phải chứ, nếu trước đó đã có quen biết thì ở trường học Thẩm Lãng cũng quá khiêm tốn đi!
Đây là điều Hách Lập Đông nghĩ không ra, người trẻ tuổi mà, tuổi trẻ nóng tính sao có thể ở ẩn dật lâu như vậy?!
Rõ ràng là thần y nhưng lại giả vờ ngây ngốc đến học Đông y, giả heo ăn thịt hổ, nhẫn nhịn cũng thật giỏi!
“Tiểu Thẩm, tôi đoán cậu là truyền nhân cổ y, đúng không?” Giáo sư Hách hỏi dò.


Thẩm Lãng chỉ cười khẽ, không trả lời sau đó xoay người rời đi, vào lớp học Tây y.

Để lại giáo sư Hách vẻ mặt nặng nề.

Đến tối, giáo sư Hách và Triệu Thiết Sơn nói đến việc này trên bàn rượu.

Lời của Triệu Thiết Sơn khiến giáo sư Hách khẳng định suy đoán trong lòng mình.

“Ông Triệu, thì ra là vậy, tên nhóc này ẩn giấu cũng thật sâu, thế mà lại thật sự là truyền nhân cổ y!”
“Ông Hách, trường các ông nhặt được báu vật rồi đấy, tính hi hữu của truyền nhân cổ y thì tôi không cần phải nói nhiều nữa nhỉ!”
“Như nhau thôi, ông cũng vậy mà, làm bạn với một truyền nhân cổ y, cả Hoa Hạ chúng ta cũng chỉ có hơn mười người.


“Nói trước nhé, tôn đại thần này có điều gì thì cứ cố gắng thoả mãn cậu ấy, thành phố Bình An rất hiếm có một tôn thần như thế.


“Yên tâm đi, mọi đãi ngộ đều sẽ cung cấp cho cậu ấy.


Triệu Thiết Sơn và Hách Lập Đông đã có cùng nhận thức, đó là không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giữ Thẩm Lãng lại.

Hai ngày sau.

Khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, toà biệt thự số 9.

Thẩm Lãng đã thành công tiếp nhận ba sản nghiệp “Lẩu sục sôi”, “Karaoke Quân Duyệt”, “Khách sạn Long Thịnh”, vừa hay có chút thời gian rảnh rỗi.

Vì thế anh quyết định giúp đỡ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Mẹ Lâm Nhuyễn Nhuyễn có bệnh xuất huyết não nghiêm trọng, chữa đã lâu không khỏi, đương nhiên nguyên nhân cơ bản nhất vẫn là không có tiền.


Có bệnh gọi là bệnh nghèo, lúc đầu không khó trị bệnh nhưng vì không có tiền nên bỏ lỡ mất thời gian chữa bệnh tốt nhất dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu.

Buổi chiều, Thẩm Lãng định hẹn Lâm Nhuyễn Nhuyễn ra bàn chuyện này.

Nhưng đúng lúc anh đang định ra ngoài thì lại nhận được điện thoại của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

“Thẩm Lãng, cậu… cậu có thể giúp tôi một việc không?” Ngữ điệu của Lâm Nhuyễn Nhuyễn uyển chuyển mà chần chờ, cô lo lắng sẽ thêm phiền phức cho Thẩm Lãng.

Nhưng chuyện này con gái rất khó làm được, trong số nam sinh mà cô quen thì Thẩm Lãng là người đáng tin nhất.

“Nhuyễn Nhuyễn, có lời gì cứ nói, đừng giấu giếm, tôi nhất định sẽ giúp.

” Giọng điệu Thẩm Lãng kiên định.

“Mẹ tôi ở bệnh viện huyện nhưng bệnh tình chuyển biến xấu, cần chuyển tới bệnh viện thành phố, xe cấp cứu của bệnh viện huyện có hạn lại không có xe, hơn nữa điều kiện kém không có thang máy cho nên… cho nên tôi muốn nhờ cậu cõng mẹ tôi xuống lầu…”
Nói đến những điều này Lâm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng ngại ngùng, không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ mà nhờ người ta cõng xuống lầu, thật sự có chút khó nói.

Nhưng ba đi làm thuê ở tỉnh thành, có về cũng không kịp, dưới tình thế cấp bách, cô nhớ tới Thẩm Lãng, cảm thấy anh là người đáng tin cậy nên mới thử gọi cho anh.

“Không vấn đề gì, tôi đồng ý.

” Thẩm Lãng nói.

Thẩm Lãng chưa nói rõ được là thích Lâm Nhuyễn Nhuyễn bao nhiêu, nhưng anh nhìn ra được cô đơn thuần thiện lương, đáng để kết bạn thâm giao.

“Cảm ơn cậu Thẩm Lãng, thật sự rất cảm ơn cậu.

” Trong giọng Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.

Nói ra thì cô cũng là một cô gái yếu đuối, gánh nặng gia đình đè ép khiến cô không thở nổi, vốn đang ở độ tuổi xuân mà đã phải gánh vác quá nhiều.

“Không cần khách sáo, ở đó chờ tôi, tôi sẽ qua luôn.


Thẩm Lãng cúp máy rồi lấy danh thiếp từ trong túi ra, gọi cho Ngô Lương.


Trước đó anh ném vào túi, hôm nay đúng lúc phát huy được tác dụng.

“Ngô Lương, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, không cần phải xe sang, khiêm tốn bình thường một chút là được rồi, tôi đi đón người.

À đúng rồi, không cần phải loại hai chỗ, nhanh lên, tôi đang cần gấp.


Thẩm Lãng hạ lệnh cho cậu chủ nhà họ Ngô.

Thẩm Lãng có xe nhưng giống như chiếc siêu xe Hennessey Venom kia, chỉ có hai chỗ.

Hơn nữa, Thẩm Lãng muốn cố gắng duy trì sự khiêm tốn trong mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn, như vậy sẽ không khiến cô có cảm giác chênh lệch thân phận.

“Được, cậu chủ Thẩm, cứ giao cho tôi, chắc chắn tôi sẽ giải quyết ổn thoả cho anh.

” Ngô Lương rất vui vẻ.

Cậu chủ nhà họ Thẩm lại chủ động liên lạc với mình khiến anh ta cảm thấy được nhớ tới mà lo sợ, thậm chí còn cho rằng có thể giúp được cậu chủ Thẩm đã là chuyện may lớn trong đời.

Ngô Lương ở thành phố Bình An cũng là một người thủ đoạn rất cương quyết, chưa tới mười phút, anh ta đã đưa một chiếc xe rực rỡ tới cho Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng lái xe rồi phóng nhanh tới bệnh viện mẹ Lâm đang nằm, hai mươi phút sau đã có mặt.

Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn và bạn thân cô là Tôn Tịnh Nhã đang chờ ở cổng chính bệnh viện huyện.

“Trời ơi! Sao Thẩm Lãng lại đi con xe rách Passat này tới đây, Nhuyễn Nhuyễn à tớ đã nhắc nhở cậu rồi, chọn Chu Tử Hào thì không chọn, lại chọn Thẩm Lãng, nếu cậu chủ Chu tới thì ít nhất cũng sẽ là con BMW.


Tôn Tịnh Nhã nhìn thấy xe của Thẩm Lãng thì trề môi, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn lướt qua, đầy vẻ khinh thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.