Đọc truyện Siêu Cấp Thiên Phú – Chương 60: Tôn gia
Giá trị của một bản bí tịch đao kỹ cấp Thanh Đồng cũng không thấp, Võ Giả không có thiên phú đao pháp tự nhiên sẽ không để ý, nhưng Võ Giả có thiên phú đao pháp lại rất coi trọng đao kỹ cấp Thanh Đồng, thậm chí sẽ nguyện ý tiêu hao mấy ngàn vạn để mua đao kỹ cấp Thanh Đồng.
Tôn Phong không quan tâm tới một bản bí tịch đao kỹ cấp Thanh Đồng, cho Diệp Thiên bất quá cũng chỉ tương đương với việc tổn thất một chút tiền mà thôi, nhưng tổn thất chân chính lại không phải vấn đề về tiền, mà là vấn đề về mặt mũi.
Lần này hắn đã hung hăng bị đánh mặt, ném đi không chỉ có mặt mũi của bản thân, mà còn có mặt mũi của căn cứ Thiết Nha.
Đường đường là thiên tài của căn cứ cỡ trung, lại bị thiên tài của căn cứ nhỏ đánh bại, nếu chuyện này được truyền đi mà nói, hắn làm gì còn uy vọng a! Thậm chí ngay cả gia tộc của hắn cũng phải mất mặt trước các gia tộc khác. Cho nên, hắn vô cùng hận Diệp Thiên.
“Lấy ra!” Giọng nói của Diệp Thiên có chút lạnh lẽo.
“Cho ngươi!” Tôn Phong lấy bí tịch Thanh Phong Trảm đưa qua, sau đó dùng ánh mắt hung ác giống như muốn giết người nhìn Diệp Thiên, dường như muốn nói: “Hừ, hãy chờ xem!”
Diệp Thiên sau khi lấy được bí tịch Thanh Phong Trảm, tâm tình trở nên vô cùng vui vẻ, về phần uy hiếp của Tôn Phong, hắn tự nhiên không coi ra gì.
Nếu như Tôn Phong thực sự có can đảm gây chuyện mà nói, người hối hận sẽ là bản thân Tôn Phong.
Luận võ kết thúc, những Võ Giả khác lần lượt tản đi, đem chuyện này truyền bá ra bên ngoài. Có thể tưởng tượng được, vào ngày mai toàn bộ căn cứ Lâm Hải tất nhiên đều sẽ thảo luận về sự tình luận võ giữa Diệp Thiên cùng với Tôn Phong, mà thanh danh của Diệp Thiên tất nhiên cũng sẽ vang vọng toàn bộ căn cứ Lâm Hải.
Nhất chiến thành danh, đó chính là Diệp Thiên.
“Diệp Thiên!” Mấy người Phong Lang đi tới.
“Phong Lang, các ngươi cũng tới sao!” Diệp Thiên cười nói.
“Diệp Thiên, ngài hãy cẩn thận một chút, tên Tôn Phong này cũng không phải là người dễ nói chuyện, lần này ngài khiến cho hắn mất đi mặt mũi lớn như vậy, có lẽ hắn sẽ tiến hành trả thù ngài!” Phong Lang nhắc nhở.
“Yên tâm, ta đã có dự định!” Diệp Thiên gật đầu nói.
Phong Lang cũng không nói quá nhiều, nhắc nhở một chút là được rồi, dù sao thì hắn cũng không giúp được gì. Sau khi cáo biệt cùng với mấy người Phong Lang, Diệp Thiên liền bắt đầu trở về nhà nghiên cứu Thanh Phong Trảm.
Thanh Phong Trảm là đao kỹ cấp Thanh Đồng, rất khó có thể lĩnh hội, bằng vào thiên phú đao pháp Trung đẳng của Diệp Thiên nhiều lắm cũng chỉ có thể đem Thanh Phong Trảm tu luyện tới cảnh giới đại thành, giống với cảnh giới của Tôn Phong.
Muốn đem Thanh Phong Trảm tu luyện tới cảnh giới viên mãn là quá khó khăn, trừ phi có đại cơ duyên tìm hiểu ra đao ý, hoặc là tăng cường thiên phú đao pháp.
Tiếp đó, nhiệm vụ tu luyện chủ yếu của Diệp Thiên lại nhiều thêm một loại —— Thanh Phong Trảm.
Vào thời điểm Diệp Thiên đang khắc khổ tu hành, chiến tích của Diệp Thiên đã truyền khắp căn cứ Lâm Hải.
Trong chớp mắt đánh bại Tôn Phong! Loại chiến tích này chỉ sợ ngay cả Đại Võ Giả cũng khó có thể làm được a, nhưng Diệp Thiên lại làm được.
Tại Lâm gia, Lâm Vạn nghe nghe thấy tin tức do tộc nhân truyền tới, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Tốc độ của Diệp Thiên dĩ nhiên lại nhanh như vậy, xem ra mình vẫn quá xem thường thiên phú tốc độ của hắn, có lẽ thiên phú tốc độ của hắn là Trung đẳng, thậm chí là Cao đẳng!” Lâm Vạn suy đoán.
Diệp Thiên nắm giữ thiên phú như vậy, cho nên thực lực của hắn đã siêu việt Tinh Anh Võ Giả, cho dù là so sánh cùng với Đại Võ Giả cũng không yếu.
“Đáng tiếc, Tôn gia cũng không phải là một gia tộc có thể tùy tiện trêu chọc, không biết Diệp Thiên có thể chịu nổi sự trả thù của Tôn gia hay không!” Lâm Vạn thở dài.
Diệp Thiên là thiên tài của căn cứ Lâm Hải, theo lý thuyết hắn nên giúp đỡ Diệp Thiên ngăn cản Tôn gia, nhưng hắn lại không dám làm như vậy.
Bởi vì thực lực của Tôn gia còn cường đại hơn xa so với Lâm gia. Tôn gia mặc dù không có Tông Sư, nhưng lại có hai vị Đại Võ Giả đỉnh phong, còn có tám vị Đại Võ Giả.
Hơn nữa hai vị Đại Võ Giả đỉnh phong kia còn muốn cường đại hơn hắn nhiều lắm, trước đó hắn đã từng luận bàn qua với Đại Võ Giả đỉnh phong của Tôn gia, lại bại bởi một chiêu trong chớp mắt.
Rất nhiều Võ Giả trong Tôn gia cũng có thiên phú đao pháp, nghe nói là bởi vì người Tôn gia rất ít thông gia cùng với ngoại giới, cơ bản đều là thông gia lẫn nhau giữa các mạch tộc nhân, làm như vậy có thể bảo đảm huyết mạch thuần khiết, cũng có tỷ lệ cực lớn sinh ra tộc nhân nắm giữ thiên phú đao pháp.
Theo tin đồn bởi vì kết hôn họ hàng gần, có rất nhiều tộc nhân Tôn gia vừa ra đời chính là một kẻ si ngốc hoặc là tàn tật, những tộc nhân như thế đều bị xử tử bí mật.
Tôn gia tàn nhẫn như vậy, khẳng định cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Diệp Thiên. Ở bên trong căn cứ Thiết Nha, Tôn gia cũng được xếp vào bên trong ngũ đại gia tộc.
Lấy thực lực của Tôn gia, Lâm gia nào dám chống lại a! Thậm chí có thể nói, chỉ cần một vị Đại Võ Giả đỉnh phong của Tôn gia liền có thể quét ngang toàn bộ Lâm gia!
Ở một bên khác, tại Tôn gia.
Lúc này, Tôn Phong đang nổi giận ở trong phòng của mình, đập bể rất nhiều đồ dùng trong nhà, thậm chí ngay cả mấy hạ nhân cũng bị hắn hung hăng đánh cho một trận, dùng chuyện này để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.
“Phong nhi!” Một người trung niên đi đến, nhìn thoáng qua mảnh vỡ đồ dùng đầy đất trong nhà, nhíu nhíu mày nói: “Vẫn còn đang nổi giận vì luận võ thua?”
Người trung niên là Tôn Thanh Hà, phụ thân của Tôn Phong, cũng là một gã Đại Võ Giả, bất quá chỉ vẻn vẹn là cảnh giới Đại Võ Giả sơ kỳ, nhưng tương tự cũng có thiên phú đao pháp, thực lực có thể so với Đại Võ Giả hậu kỳ.
“Phụ thân!” Tôn Phong hơi tỉnh táo lại một chút, đi tới trước mặt Tôn Thanh Hà, chào hỏi.
“Chỉ là bại một lần mà thôi, hà tất phải uể oải như thế!” Tôn Thanh Hà nói ra.
“Phụ thân, con muốn Diệp Thiên chết, cha có thể giúp con hay không?” Tôn Phong thỉnh cầu.
Hắn tự biết mình, biết rõ lấy thực lực của mình là không có cách nào giết chết Diệp Thiên, mà hắn cũng không có cách nào điều động Đại Võ Giả của Tôn gia, chỉ có thể cầu sự trợ giúp của cha mình.
“Không được!” Tôn Thanh Hà từ chối.
“Vì cái gì?” Tôn Phong rất không hiểu.
Chỉ bằng vào một tên Diệp Thiên mà nói, mặc dù có thiên phú tu luyện Cao đẳng thì lại như thế nào, chỉ cần chưa trưởng thành, ở trước mặt Tôn gia đều là giun dế. Chỉ cần Tôn Thanh Hà xuất thủ, Diệp Thiên hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
“Bởi vì hiện tại là thời kỳ phi thường!” Tôn Thanh Hà giải thích: “Chúng ta mặc dù đã trở thành một phần tử của căn cứ Lâm Hải, nhưng rất nhiều người ở căn cứ Lâm Hải vẫn như cũ coi chúng ta là ngoại nhân, hơn nữa căn cơ của chúng ta ở nơi này còn chưa vững chắc.”