Đọc truyện Siêu Cấp Thiên Phú – Chương 56: Thiên phú Sao Chép thuế biến
Tỷ lệ xuất hiện thiên phú trên người của hung thú còn muốn cao hơn nhân loại, nhưng lại rất khó gặp phải hung thú nắm giữ thiên phú đặc thù, coi như gặp, đại bộ phận đều là thiên phú Yếu hoặc là Sơ đẳng, hắn hoàn toàn cảm thấy chướng mắt.
So sánh với những thiên phú đó mà nói, thiên phú sức chịu đựng Trung đẳng của tiểu Kim vẫn hữu dụng hơn. Vào thời điểm Diệp Thiên đi tới bên người tiểu Kim, hắn liền ngây dại.
“Cái này…” Bên trên võng mạc của hắn hiện lên tình huống thiên phú của tiểu Kim, ngoại trừ thiên phú tốc độ đỉnh cấp, bên cạnh những thiên phú khác còn có một dòng chữ sao chép.
Loại tình huống này, hắn tự nhiên rất quen thuộc, đại biểu cho việc có thể sao chép. Vấn đề mấu chốt là, hắn còn chưa đụng vào tiểu Kim a!
“Chẳng lẽ…” Hô hấp của Diệp Thiên bỗng nhiên trở nên dồn dập.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao bản thân sau khi ăn trái cây màu vàng óng, thiên phú lại không phát sinh sự thuế biến, không phải là không có phát sinh sự thuế biến, mà là do hắn không phát hiện ra mà thôi.
Thiên phú Sao Chép của hắn đã phát sinh thuế biến, hoặc là tiến hóa.
“Đúng rồi a, thiên phú Sao Chép kỳ thật cũng là một loại thiên phú a!” Diệp Thiên hiểu rõ.
Từ tình huống trước mắt mà nói, thiên phú Sao Chép đã thoát khỏi hạn chế phải đụng vào người đối phương mới có thể sao chép, mà đã có thể cách không tiến hành sao chép.
Chuyện này so với lúc đầu tốt hơn nhiều lắm, ví dụ như vào lúc dò xét thiên phú của nhân loại, có thời điểm nhìn thấy một loại thiên phú tốt nào đó, nhưng bởi vì không có cách nào đụng vào người đối phương cho nên không có cách nào sao chép, đó là sự đáng tiếc cỡ nào! Hiện tại, tất cả đều đã được giải quyết dễ dàng.
“Nếu có có thể cách không sao chép, vậy thì không cần phải vội vã sao chép thiên phú sức chịu đựng của tiểu Kim, thiên phú sức chịu đựng dù sao cũng có tác dụng không lớn, nếu như có thể ở căn cứ Lâm Hải nhìn thấy thiên phú tu luyện Cao đẳng mà nói, ta sẽ tiến hành sao chép, nói không chừng có thể khiến cho thiên phú tu luyện thuế biến đến mức độ đỉnh cấp! Ví dụ như Lâm Vạn Lâm gia chính là thiên phú tu luyện Cao đẳng, ta hoàn toàn không cần phải đụng vào người của hắn, chỉ cần đi tới gần một chút liền có thể sao chép.”
Thế là, Diệp Thiên từ bỏ việc sao chép thiên phú của tiểu Kim.
“Tiểu Kim, ngươi hãy ở lại nơi này, nếu có thời gian thì hãy giúp ta thu thập dược tài cùng với Máu hung thú, sau đó đổ vào bên trong bể máu. Nhớ kỹ, Máu hung thú cao cấp cùng với Máu hung thú trung cấp phải để riêng ra hai chỗ!” Trước khi Diệp Thiên đi, đã căn dặn tiểu Kim một hồi.
“Chủ nhân, ta biết rồi!” Tiểu Kim đáp lời.
Diệp Thiên cũng muốn mang tiểu Kim về căn cứ Lâm Hải, nhưng tiểu Kim có hình thể quá khổng lồ, lại là hung thú. Căn cứ Lâm Hải không phải là không có sủng vật hung thú, một số đại gia tộc cũng có nuôi sủng vật là hung thú, nhưng tiểu Kim lại là hung thú trung cấp, hơn nữa còn là hung thú đặc thù Kim Ti Long Báo, một khi mang về căn cứ Lâm Hải, hắn sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ.
Huống hồ, thực lực của tiểu Kim còn không bằng hắn, căn bản không thể bảo hộ được hắn, để cho tiểu Kim ở trong rừng rậm Thiên Diệp sẽ tốt hơn, tối thiểu còn có thể thu thập Máu hung thú cho hắn, sau này hắn sẽ không cần vì Máu hung thú mà lo lắng nữa.
Diệp Thiên thu thập một chút đồ vật, mang đi ước chừng 100 phần Máu hung thú cao cấp, cùng với một bao dược tài.
Cõng nhiều đồ như vậy, Diệp Thiên ở dưới sự hộ tống của tiểu Kim đi ra bên ngoài rừng rậm Thiên Diệp.
Bên ngoài căn cứ Lâm Hải ước chừng 8 cây số, có một tiểu đội săn thú đang cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm hung thú, thần sắc của mỗi một người đều hết sức ngưng trọng.
Thực lực của tiểu đội săn thú này cũng không mạnh, cường đại nhất cũng chỉ là Võ Giả hậu kỳ mà thôi.
“Lão đại, phát hiện ra một vị Võ Giả, rất trẻ tuổi, trên người của hắn cõng rất nhiều thứ!” Một vị Võ Giả cách đó không xa đang chầm chậm đi tới, hưng phấn báo cáo cho đội trưởng.
Đội trưởng quay đầu nhìn lại, thấy được đó là một thiếu niên, vô cùng trẻ tuổi, hẳn là một vị Võ Giả.
“Đội trưởng, có muốn đánh cướp hay không?” Có người hỏi.
Đội trưởng tự hỏi, có một chút do dự, hắn không cho rằng Diệp Thiên mạnh bao nhiêu, thiếu niên trẻ tuổi như thế, nhiều lắm chỉ mới bước vào cảnh giới Võ Giả mà thôi.
“Đội trưởng, ngươi đang sợ bối cảnh thâm hậu của người này hay sao? Đám Võ Giả của căn cứ Thiết Nha, chúng ta cơ bản đều nhận biết rõ ràng, trong só đó hẳn là không có thiếu niên này, hắn hẳn là Võ Giả của căn cứ Lâm Hải, lấy bối cảnh căn cứ Thiết Nha của chúng ta, còn sợ một Võ Giả của căn cứ Lâm Hải hay sao?”
“Đội trưởng, làm một chuyến đi, chúng ta chỉ cần không giết người, cũng sẽ không có vấn đề gì. Huống hồ cả ngày nay chúng ta cũng không có thu hoạch gì, cũng không thể trở về với hai bàn tay trắng chứ?”
Sau khi được đội viên lần lượt thuyết phục, đội trưởng khẽ cắn môi nói: “Tốt, làm một chuyến!”
Dù sao thì loại sự tình này, bọn hắn cũng không phải là chưa từng làm, nhưng mỗi một lần đều làm hết sức cẩn thận, chuyên chọn quả hồng mềm để bóp, lần này mặc dù có một chút mạo hiểm, nhưng sau khi thành công tất nhiên sẽ có thu hoạch lớn.
Xoạt!!!! Đám Võ Giả của tiểu đội săn thú rất nhanh liền chạy tới, vây quanh thiếu niên.
“Mau giao ra đồ trên người!” Đội trưởng uy hiếp.
Thiếu niên này chính là Diệp Thiên, hắn lúc này có một chút trợn tròn mắt, những người này rốt cuộc là có lá gan lớn cỡ nào, lại dám đánh cướp hắn?
Diệp Thiên nắm giữ tinh thần lực, chỉ cần nhìn một cái liền thấy rõ thực lực của đám Võ Giả này, đều là Võ Giả, có thực lực không sai biệt cùng với tiểu đội Phong Lang Liệp Sát, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là giun dế mà thôi.
“Các ngươi thật sự muốn đánh cướp ta?” Diệp Thiên lạnh lùng hỏi.
“Nói nhảm, nếu không muốn đau đớn mà nói, liền giao toàn bộ đồ vật ra!” Đội trưởng uy hiếp lần thứ hai, thanh đao trên tay loáng thoáng phát ra quang mang, đó là hiện tượng khi đưa nguyên lực vào Nguyên binh.
Hiển nhiên, đội trưởng đã muốn động thủ!
Đúng lúc này, thanh đao của Diệp Thiên đã động.
Những Võ Giả này hoàn toàn thấy không rõ động tác của Diệp Thiên, chỉ cảm giác hai tay đau xót, vũ khí trong tay nhao nhao rớt xuống.
Tiếp theo, chính là một mảnh kêu thảm!!!!
“A a a, tay của ta!”
“Tay ta sắp gãy rồi!”
“Ta không muốn tàn phế a!”
Diệp Thiên cũng không phế tay của bọn hắn, chỉ là phá gân tay của bọn hắn mà thôi, thậm chí ngay cả xương bàn tay cũng vỡ vụn, ở kiếp trước, dạng thương thế này tuyệt đối là sẽ tàn phế. Nhưng ở cái thời đại này, chỉ cần có thuốc chữa thương, đều có thể phục hồi lại như cũ, chỉ là cần phải có thời gian mà thôi.
Lấy thương thế của những Võ Giả này, trong vòng mấy tháng sẽ không có cách nào động võ.
Đội trưởng tiểu đội săn thú nhẫn nhịn sự đau nhức trên hai bàn tay, e ngại nhìn Diệp Thiên.