Siêu Cấp Thiên Phú

Chương 228: Ép Khô


Đọc truyện Siêu Cấp Thiên Phú – Chương 228: Ép Khô

“Đúng vậy a, nguyên bản ta còn cho rằng mình có thực lực mạnh mẽ hơn Nguyệt Đế, không ngờ được nàng đã siêu việt ta! Lấy tốc độ tiến bộ của nàng, nói không chừng qua thêm 10 năm nữa, địa vị của ngươi cũng khó mà giữ được!” Huyết Nhãn Vu Đế trêu chọc.

“Ha ha, đệ nhất Đế bảng, nếu như có người siêu việt ta, ta còn cao hứng hơn ấy chứ!” Chiến Phủ Đại Đế hồn nhiên không quan tâm đến thân phận đệ nhất Đế bảng, cười to nói.

– ———-

Ở bên ngoài căn cứ, Diệp Thiên hiếu kỳ nhìn Nguyệt Đế, hứa hẹn của Nguyệt Đế khiến cho hắn rất hưng phấn, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc.

Chỉ là một cái nhiệm vụ mà thôi, hơn nữa còn là hiệp trợ, dĩ nhiên lại nhận được một khoản thù lao tốt như vậy.

Ở bên trong chuyện này nếu không có chuyện ẩn, hắn sẽ không tin.

Đương nhiên, hắn cũng không ngu ngốc hỏi ra vấn đề này, vạn nhất chọc giận Nguyệt Đế, hủy bỏ cái ban thưởng này, hắn muốn khóc cũng khóc không được.

Dù sao, hắn cũng không phát hiện ra ác ý từ trên người của Nguyệt Đế, ngược lại còn cảm ứng được hảo cảm nhàn nhạt.

Không sai! Đây là trực giác thuộc về nam nhân!

Hai người bay đi được một lúc, Nguyệt Đế mới mở miệng nói: “Được rồi, ngươi… hãy cầm lấy tay của ta, mở ra thiên phú ẩn thân đi!”

“Được!” Diệp Thiên cầm lấy bàn tay của Nguyệt Đế, lại không chú ý được vẻ đỏ ửng nhàn nhạt trên dung mạo của nàng, chỉ có một thoáng, lại khôi phục như bình thường.


“Thiên phú ẩn thân, mở ra!” Trong phút chốc.

Thân hình của hai người Diệp Thiên cùng với Nguyệt Đế hoàn toàn biến mất.

“Nguyệt Đế, ta có thiên phú phi hành, có thể bảo đảm không có ba động nguyên khí gì, so với dựa vào tự thân phi hành bí ẩn hơn rất nhiều, ta mang theo cô bay đi, như vậy cũng không dễ dàng bị phát hiện!” Diệp Thiên mở miệng nói.

“Được!” Nguyệt Đế gật đầu.

Thế là, Diệp Thiên cầm lấy tay của Nguyệt Đế khởi động thiên phú phi hành, nhanh chóng bay đi trong hư không.

Trong khi đang bay, Diệp Thiên sinh ra một cái ý nghĩ: tay của Nguyệt Đế thật là mềm!

Nếu để cho Nguyệt Đế biết rõ ý nghĩ của Diệp Thiên, nói không chừng liền dùng một cước đạp Diệp Thiên từ trên không trung xuống.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Diệp Thiên cùng với Nguyệt Đế một mực tìm kiếm tung tích của con hung thú kia, nhưng vẫn không thể tìm được, chỉ có thể bất đắc dĩ xâm nhập vào sâu bên trong thế giới hung thú.

Cái thế giới hung thú này rộng cỡ nào, cũng không có ai rõ ràng.

Chỉ trong chớp mắt, đã trôi qua nửa tháng.

Trong ngày này, Diệp Thiên phát hiện ra một trận chiến đấu, là chiến đấu giữa các hung thú Đế Cấp.

Quả thực là động tĩnh chiến đấu do hai con hung thú Đế Cấp này tạo ra quá lớn, muốn không chú ý cũng không được.

Ầm ầm!!! Trong chu vi mười vạn dặm phảng phất đều hóa thành chiến trường, hai con hung thú Đế Cấp kia tuyệt đối có thể sánh ngang với 36 Đế.

Chỉ thấy vào lúc này, Nguyệt Đế lấy ra một tấm gương, sau khi thôi động nguyên lực, trên tấm gương xuất hiện hình ảnh rõ ràng chiến trường của hai con hung thú kia.

“Đây là bảo vật gì?” Diệp Thiên hiếu kỳ hỏi.

“Nguyệt Thần Kính, có thể dò xét tình huống bên trong chu vi 200 cây số, không dễ dàng bị phát hiện.” Nguyệt Đế giới thiệu.

“Đồ tốt a!” Diệp Thiên phát hiện ra Nguyệt Đế thật sự là một bảo khố hình người a, thật muốn ép khô Nguyệt Đế, không, là ép khô bảo vật trên người của nàng.


Đột nhiên, Diệp Thiên bị một con hung thú phía trên Nguyệt Thần Kính hấp dẫn.

“Kim Sí Bằng Điêu!” Con Kim Sí Bằng Điêu mà Diệp Thiên nhìn thấy này rõ ràng là con Kim Sí Bằng Điêu hắn gặp lúc trước kia, về phần là một con Kim Sí Bằng Điêu khác thì cũng không thể nào, trên đời còn chưa có sự tình nào trùng hợp như vậy.

Rất hiển nhiên, con Kim Sí Bằng Điêu này sau khi bị Chiến Phủ Đại Đế đánh bại, liền đi đến nơi này, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại chém giết cùng với con hung thú Đế Cấp kia.

“Diệp Thiên, có đầu mối!” Thanh âm của Nguyệt Đế truyền vào trong tai của Diệp Thiên.

“Đầu mối gì?” Diệp Thiên nhìn về phía Nguyệt Đế.

“Đây hẳn là con chim lớn mà ngươi phát hiện lúc trước, nhưng con hung thú Đế Cấp đang chém giết với nó lại cùng một nhóm với con hung thú nắm giữ công kích linh hồn kia, nó có tốc độ rất nhanh, con hung thú nắm giữ công kích linh hồn kia sở dĩ có thể đào tẩu, chính là do công lao của con hung thú Đế Cấp này. Bây giờ chúng ta đã tìm được con hung thú Đế Cấp này, nếu như tiến hành theo dõi nó mà nói, có lẽ sẽ tìm được con hung thú nắm giữ công kích linh hồn kia.” Nguyệt Đế nói.

“Bất quá tốc độ của ta cũng không nhanh bằng nó!” Diệp Thiên nhíu mày nói.

Tu vi của hắn dù sao cũng quá yếu, cho dù mở ra thiên phú cực tốc Thần Cấp, cũng không có cách nào đuổi kịp đối phương.

“Để ta mang ngươi bay theo, mặc dù sẽ có một chút nguyên lực ba động, nhưng hung thú Đế Cấp phi hành vốn gây ra động tĩnh rất lớn, chúng ta bay ở đằng sau nó, ngược lại cũng không gây ra sự chú ý, cơ hồ sẽ không bị phát hiện.” Nguyệt Đế đề nghị.

“Được!” Diệp Thiên đồng ý với biện pháp của Nguyệt Đế.

Sau đó Diệp Thiên nhìn chăm chú vào con hung thú Đế Cấp kia. Có thể chém giết cùng với Kim Sí Bằng Điêu, chứng tỏ con hung thú Đế Cấp này cũng rất cường đại, dường như còn đang chiếm thế thượng phong, cũng không biết có phải là do nguyên nhân Kim Sí Bằng Điêu còn chưa khôi phục thương thế hay không?

Từ bên ngoài nhìn lại, con hung thú Đế Cấp này giống như một con nhím, toàn thân có gai nhọn sắc bén, hơn nữa còn có tốc độ khôi phục rất nhanh, trảm kích của Kim Sí Bằng Điêu rõ ràng đã chém vỡ gai nhọn của đối phương, nhưng rất nhanh, nó lại mọc ra gai nhọn mới.

Kim Sí Bằng Điêu thì trái lại, trên người nó bị gai nhọn của con hung thú Đế Cấp kia đâm ra vô số lỗ máu, nhìn qua có một chút thê thảm.


Diệp Thiên cùng với Nguyệt Đế một mực quan chiến trong 1 tiếng đồng hồ, Kim Sí Bằng Điêu cuối cùng phải chạy trốn.

Bất quá, con hung thú nhím Đế Cấp kia cũng tiêu hao không ít, bởi vì vậy cho nên mới không truy sát con Kim Sí Bằng Điêu, chỉ rống lên vài tiếng liền quay đầu rời đi.

“Đi thôi!” Nguyệt Đế lôi kéo Diệp Thiên, nhanh chóng bay theo.

Lấy tốc độ của Nguyệt Đế cũng không chậm hơn con hung thú nhím Đế Cấp kia bao nhiêu, đối phương cũng không có ý tứ phi hành toàn lực, mà phi hành với tốc độ bình thường.

Có thể là do nó không biết ở phía sau có hai nhân loại đang theo dõi nó, còn đang vì thắng lợi vừa rồi mà cảm thấy hưng phấn.

Con hung thú nhím Đế Cấp kia phi hành trong chốc lát, liền hạ xuống săn giết mấy con Vương thú có thân thể khổng lồ, sau khi ăn một bữa, liền tiếp tục phi hành.

Sau một tiếng, con hung thú nhím Đế Cấp kia rốt cục cũng ngừng lại, hạ xuống một cái sơn cốc to lớn.

Ở bên trong sơn cốc, loáng thoáng truyền đến từng đạo từng đạo khí tức hung thú Đế Cấp.

“Diệp Thiên, chuyện tiếp theo phải nhờ vào ngươi!” Nguyệt Đế đình chỉ phi hành, nói với Diệp Thiên.

Diệp Thiên nắm chặt tay của Nguyệt Đế, mở ra thiên phú phi hành chậm rãi bay đi, căn bản không dám bay đi quá nhanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.