Siêu cấp máy tính

Chương 66: Kế hoạch "Nhà quê" - Thu lưới!n


Đọc truyện Siêu cấp máy tính – Chương 66: Kế hoạch “Nhà quê” – Thu lưới!n

Chương 66: Kế hoạch “Nhà quê” – Thu lưới!
Lúc này, khách tham quan đã đến rất nhiều. Trong Trung tam triển lãm toàn là người với người, âm nhạc trong game, tiếng người ầm ĩ, rồi tiếng camera… trộn lẫn với nhau. Showgirl ăn mặc mát mẻ, đi tới đi lui “trưng bày” chính mình, các nàng cười đầy nhiệt tình nhưng không thiếu vẻ quyến rũ, thỏa mãn “nhu cầu” chụp ảnh của khách tham quan…
Tại gian hàng của Ngân Phong cũng rất náo nhiệt, được bọn Trần Húc giới thiệu nên rất nhiều người trực tiếp đi tới đây, mà trước đó Lâm Quốc Bằng chỉ bố trí 30 cái máy tính nên bây giờ đã không đủ dùng. Nhìn hàng người càng lúc càng dài, nhân viên không đủ tiếp đãi, thật vất vả mới có cơ hội này nên hắn đâu dễ dàng buông tha, hắn lệnh cho đội ngũ chuẩn bị diễn thêm vài lần. Lúc hắn đang chuẩn bị thì thấy có vài người chờ không nổi nên ghé qua gian hàng của bọn Trần Húc.
Không thể không nói, hai gian hàng đối diện này chênh lệch như Rolls-Royce và xe trâu! Nhưng loại chênh lệch này lại làm khách tham quan tưởng rằng “Tác giả game Kim Dung truyền kỳ – Tái tục tiền duyên cố ý làm thế?! Chắc đang tiến hành hành vi nghệ thuật?”
Đôi khi tốt nhất cũng không phải là chuyện gì hay ho, ví dụ, hấp dẫn ánh mắt nhất trên đường cao tốc không phải là xe thể thao bóng bẩy mà là một chiếc… xe trâu!
Bây giờ bọn Trần Húc giống như đang trưng bày xe trâu trong một cuộc triển lãm siêu xe! Cả đám ăn mặc y hệt ăn mày, đứng trong một gian hàng rách nát có treo băng-rôn “handmake” có chữ “Kim Dung truyền kỳ – Tái tục tiền duyên”. Trong gian hàng có 3 cái laptop bèo nhèo, không có cả nước khoáng để uống, không có nhân viên thu hút khách, chỉ có mấy tên đang nhàm chán đánh poker!… Gian hàng này nhìn thật là “phong cách”!
Chính “phong cách” này thu hút một số khách tham quan và phóng viên, đã có phóng viên tiến tới phỏng vấn.
Bọn Trần Húc đối mặt với phóng viên cũng không hề khách khí, tùy tiện nói:
-Chúng tôi đến để mở rộng tầm mắt thôi, à, chúng tôi là sinh viên, không có tiền cũng không có “gốc”, bọn tôi tốn hết một tháng làm game này để chơi là chủ yếu. Bên kia là Ngân Phong đó, ài, người ta có thế trận lớn như thế thì bọn tôi làm sao dám “ho”?
Các phóng viên cảm thấy buồn cười, có người nghĩ “Không có gì hay để phỏng vấn”, nên trực tiếp quay đầu bước đi. Còn một phóng viên trẻ tuổi, không cầm mic, lấy bút ghi âm và camera ra hỏi:
-Tôi là Trương Thiên Vũ, phóng viên thực tập của tuần san “I Gaming”, có thể cho tôi xem game của các em không?
Bọn Trần Húc nhìn nhau, cười nói:
-Tất nhiên là được. Anh là người đầu tiên đó.
Trương Thiên Vũ vừa mở game lên thấy đoạn CG Intro đã trợn trắng mắt! Hắn mới từ gian hàng Square Enix tới đây, mới vừa xem đoạn trailer FF7. Mới 5 phút trước hắn còn cảm thán “Vì sao kỹ thuật 3D của Nhật Bản lại thành thục như thế? Hình ảnh đã gần với người thật rồi. Còn các công ty trong nước tại sao lại không chịu đầu tư như thế?”
Nếu nói các công ty Trung Quốc không có kỹ thuật như thế thì đó là chuyện tầm phào! Mọi kỹ thuật đều có thể mua được, chẳng qua các công ty trong nước không chịu đầu tư mà thôi!
Nói ngược lại thì tình hình “đồ lậu” trong nước quá ngang ngược, ngoại trừ Imagine thì không có công ty nào dám đầu tư nhiều tiền vào những game có hình ảnh đẹp, vì thế, 9 Towns chỉ làm đại lý WoW đã có thể diễu võ dương oai.

Ài, Wow! Blizzard!
Vì sao người có thể kiên nhẫn trong nhiều năm để phát triển một game thế này, với mục đích đứng đầu thể loại game mạng?! Vì sao Blizzard làm được mà các công ty trong nước lại không thể?
Thấy Trương Thiên Vũ há hốc mồm, như muốn gào lên, bọn Trần Húc vội vàng khều hắn, thì thầm:
-Anh cứ lo chơi game là được rồi, đừng nói gì cả. Hắc hắc, còn chưa tới lúc.
Trương Thiên Vũ kích động, run rẩy cả người, hắn kéo tay Trần Húc:
-Game này của các em làm? Đừng gạt tôi nhá! Thật sự là các em làm sao?
Bọn Trần Húc nhìn nhau cười:
-Đúng vậy, bọn em tốn hết một tháng mới làm xong đó. Anh giữ bí mật dùm nha, trò hay còn ở phía sau.
Trương Thiên Vũ nhịn không được hít một hơi thật sâu “Không thể nào! Một đám sinh viên mà làm ra được một game kinh thế hãi tục… Bất kể là hình ảnh trong game hay Intro đều vượt qua FF7 của Square Enix!
Đây là khái niệm gì?! Nên biết rằng FF7 năm sau mới được tung ra thị trường, muốn chiếm danh hiệu game có hình ảnh xuất sắc nhất đó! Mà cái game của một đám sinh viên tùy tiện làm chơi lại áp đảo hoàn toàn FF7, là FF đó! FF là một thương hiệu lớn, là một vương giả mà hầu như không ai có thể lay động vị trí của nó!
Trần Húc để Trương Thiên Vũ ngồi xuống rồi nói:
-Anh cứ tiếp tục chơi đi, hình ảnh chỉ là phụ trợ mà thôi. Ý nghĩa chân chính của game là nằm ở phần nội dung. Nếu không, một game hình ảnh đẹp mà nội dung không hay thì cũng thể gọi là một game hay được.
Nói xong hắn khinh bỉ nhìn về hướng gian hàng Ngân Phong.
Trương Thiên Vũ là phóng viên nên đầu óc linh hoạt cỡ nào? Hắn kết hợp những lời vừa nghe xong với những gì đang thấy thì lập tức hiểu ra. Vì thế cười nói:
-Xem ra các cậu có kế hoạch hẳn hòi nha. Để tôi chơi game trước. À, chút nữa phỏng vấn thì phải ưu tiên cho tôi cơ hội đó.

Tất nhiên Trương Thiên Vũ biết giá trị của cái game này, nếu đã được trưng bày thì chuyện nổi tiếng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Đến lúc đó phóng viên khác đua nhau chỉa mic vào thì một phóng viên bé tí như hắn làm gì có cơ hội mở miệng? Với lại, phỏng vấn độc quyền là chuyện rất thất đức, đắc tội với nhiều người.
Thôi Quảng Duy đẩy đẩy mắt kính, cười nói:
-Chú yên tâm, đây là danh thiếp của anh, bọn anh sẽ cho chú cơ hội phỏng vấn.
Nghe thế Trương Thiên Vũ vui mừng muốn nhảy cẫng lên, vội vàng nhận danh thiếp rồi cẩn thận cất vào trong bóp, thái độ còn cung kính hơn cả khi gặp mặt Lý Gia Thành! Sau đó hắn nói:
-Các bạn cứ làm việc của mình đi. Để tôi xem nội dung game cái đã.
Cứ như thế, người chơi game đầu tiên của bọn Trần Húc được sinh ra…
Kế tiếp, cũng có vài người khách tham quan đợi không được chơi bên Ngân Phong nên chuyển sang bên này, trong số này cũng có người đặc biệt chú ý tới bên này, dù sao game Kim Dung truyền kỳ cũng nổi tiếng ngang với Kiếm Tiên nên cũng có một đám fan trung thành. Cơ bản là dân chơi game 7x, 8x đều có chơi qua game này.
Mà bản gốc lại gây nhiều tiếc nuối nên tên game vẫn hấp dẫn nhiều người ôm tâm lý nhàm chán và lòng hiếu kỳ ngồi vào chơi, mà người nào ngồi chơi rồi thì lại không chịu đi! Nháy mắt, 3 cái laptop cùi bị chiếm hết. Mà những người đứng phía sau xem cũng rất kích động, thế là gian hàng của sinh viên Đại học Tổng Hợp nhanh chóng bị người ta bu quanh. Có nhiều người đang xếp hàng bên kia ngạc nhiên khi thấy gian hàng rách nát này thu hút nhiều người như thế nên cũng bỏ chạy sang đây nhưng không thể nào chen vào được!
Tình cảnh này lọt vào mắt Lâm Quốc Bằng, hắn rất khó chịu, nghĩ thầm “Ta từ bi nên cho các người ở chỗ hưởng xái vài người khách đã là đại ân đại đức. Thế mà các người lại dụ dỗ khách bên ta, không phải là cướp đoạt trắng trợn sao?”
Nghĩ thế nên Lâm Quốc Bằng đi tới, không khách khí với Thôi Quảng Duy:
-Các người lui ra đi! Có biết là đang gây cản trở cho chúng tôi không?
Lời này quá nặng nề, rất nhiều người khách quay lại nhìn hắn, có điều những người này đã được bọn Trần Húc dặn dò nên chỉ lẳng lặng nhìn kịch hay.
Thôi Quảng Duy vội làm ra vẻ khiêm tôn nói:
-Giám đốc Lâm à, anh xem, gian hàng chúng tôi bé tẹo thế này thì làm gì chổ lùi lại? Anh đại nhân đại lượng, xin thương xót dùm, anh xem, chúng tôi cũng đâu có cản đường các anh?!
Lâm Quốc Bằng cười lạnh:

-Không cản trở? Không cản trở thì các người lôi kéo khách của tôi tới đây làm cái gì? Tôi nói này, anh làm thế là vi phạm nguyên tắc cạnh tranh công bằng, đây rõ ràng là khách của Ngân Phong, anh đào góc tường là hành vi không tốt!
Lúc này có người khách nhịn hết nổi, gào lên:
-Giề? Ai nói chúng tôi là khách bên Ngân Phong?! Chúng tôi tới đây là đặc biệt ủng hộ Kim Dung truyền kỳ, game này tốt hơn cái Thục Sơn rác rưởi các anh nhiều!
Nghe lời, đám người xung quanh đều nhao nhao phụ họa. Lâm Quốc Bằng nghiêm mặt lại:
-Ông chủ Thôi, tôi không ngờ các anh là loại người thế này! Thế nào? Tìm vài người lông bông kéo tới tuyên truyền cho mình sao? Một đám rác rưởi chỉ làm được game rác rưởi! Thế mà cũng dám quảng cáo?
Những lời này là trở mặt trắng trợn, khách tham quan cũng không hề khách sáo với tên Giám đốc chó má này! Cho dù là NetEasy hay Shanda cũng chưa bao giờ dám giáp mặt chê bai game của người khác làm ra là “rác rưởi”, huống chi game này ăn đứt Thục Sơn đang được quảng cáo ầm ĩ kia!
Thế là có người lên tiếng:
-Ông sủa bậy gì đó? Tuy người ta là công ty nhỏ nhưng lại làm ra game chất lượng hơn hẳn các ông. Ghen tị hả? Ghen tị thì cũng phải có chừng mực chứ!
Lâm Quốc Bằng cười ha hả:
-Ghen tị với bọn nhà quê này? Game của họ ấy hả, tôi đã từng xem qua, đúng là rác rưởi, chỉ toàn là đồ sao chép! Game như thế mà cũng dám mở miệng khen ngợi? Ta khinh!!!
Sau đó hắn nhìn Thôi Quảng Duy:
-Thôi tiên sinh, các anh làm quá đáng rồi đó. Game của các anh là rác rưởi mà còn dám mời người tới lừa đảo để quảng cáo giành khách với chúng tôi? Tôi muốn kiện các anh!
Vốn Lâm Quốc Bằng không nên hồ đồ như thế, hắn luôn mồm cho rằng đám khách kia là “cò” được cài vào để quảng cáo. Trước đây hắn có nghe nhân viên của mình nói game Kim Dung truyền kỳ – Tái tục tiền duyên này có tuy hình ảnh quá kém nhưng nội dung lại rất khá, cho nên hắn cũng hơi khẩn trương, nghĩ thầm “Có một số người không thèm để ý đến hình ảnh, nếu bọn họ chơi game này thì không chừng sẽ trầm trồ khen ngợi. Để tránh chuyện như thế xảy ra, nhất định mình phải chèn ép, không thể để đám rác rưởi này phát triển an toàn được”.
Hắn la hét đã làm nhiều người chú ý, ngay cả những người đang chơi thử trong gian hàng Ngân Phong cũng thấy kỳ quái nhìn qua. Đúng lúc này, có nhân viên báo với hắn là đội coser đã chuẩn bị xong, thế là Lâm Quốc Bằng hô to:
-Các vị, cosplay đầy hấp dẫn sắp bắt đầu, mời các vị tới xem.
Vốn cosplay toàn là tuấn nam mỹ nữ rất hấp dẫn – rất nhiều người tham quan triển lãm chủ yếu là để xem màn này, nhưng bộ dáng kiêu ngạo của Lâm Quốc Bằng làm người ta khó chịu nên có người gào lên:
-Lão tử đíu thèm! Nói cho ông biết nhá, lão tử là fan trung thành của Kim Dung truyền kỳ, nếu bên ông biểu diễn thoát y múa cột thì không chừng lão tử còn chạy qua nhìn một cái, còn bây giờ thì ông biến đê, đừng cản trở lão tử chơi game!
Những lời này lập tức nhận được sự tán thưởng của mọi người. Do hắn gào to lên nên có nhiều người đang lang thang cũng bắt đầu đi về phía bên này,.còn bên phía Ngân Phong, các coser đang đi lên sân khấu cũng dừng lại, nhìn sang bên này.

Lâm Quốc Bằng bị tức muốn thổ huyết, hắn cho rằng người này chắc chắn là “cò mồi”, vì thế hắn nổi giận đùng đùng, nhìn Thôi Quảng Duy:
-Thôi Quảng Duy! Anh có ý gì? Anh có biết xấu hổ hay không?
Lời này đã nói ra thì hai bên không còn gì để nói nữa, Trần Húc lén nhắn tin cho đám Cao Hiểu Tiết còn đang “quảng cáo hộ” ngoài cổng, nội dung chỉ có hai từ “Thu lưới”.
Ngay lúc hai bên đang căng thẳng thì một giọng nói trong trẻo từ trên sân khấu Ngân Phong phát ra:
-Ủa? Trần Húc? Sao bạn ở đây?
Trần Húc nghe giọng nói quen quen nên nhìn lên thì thấy trên sân khấu là một cô gái xinh đẹp mặc cổ trang, tay cầm kiếm đang nhìn mình. Nàng đang mặc bộ cổ trang màu trắng thướt tha nhưng lại lộ ra cánh tay trắng muốt qua đường xẻ trên tay áo – À, tất nhiên bộ cổ trang này là cosplay chứ cổ trang chính quy làm gì có chuyện đó?!
Nhìn kỹ môt chút thì thấy cô gái này có mái tóc dài được búi lên, có vài lọn tóc bay lòa xòa. Nàng mặc độ đồ trắng, tay cầm trường kiếm, ánh mắt tỏa ra anh khí bừng bừng nhưng không thiếu phần mị hoặc, đấy không phải là Quản Dịch thì còn là ai nữa?
Thấy rõ cô gái này Trần Húc giật mình, yêu tinh này làm cái gì ở đây?
Lâm Quốc Bằng cũng nhìn lại, thì ra là cô gái hắn thích nhất, nhưng lúc này hắn đang tức điên nên quát:
-Quản Dịch! Cô biết đám rác rưởi này hả?
Đúng vậy, người đứng trên sân khấu đúng là Quản Dịch. Lúc trước vì để bảo vệ bí mật nên Trần Húc không nói với nàng về ân oán với Ngân Phong, còn nàng thì thấy Ngân Phong đang tuyển coser nên đăng ký làm thêm.
Nghe lời nói không khách khí của Lâm Quốc Bằng, nàng nhíu đôi mày thanh tú lại, hai mắt của đám người phía dưới sáng rực lên bởi vì cô gái đóng vai Lý Anh Quỳnh trong game Thục Sơn này nhíu mày rất có thần vận của nhân vật.
Sau đó, nàng làm người ta giật mình vì nàng nhảy từ trên sân khấu cao 2m xuống đất! Nàng nhẹ nhàng đáp xuống, đầu gối hơi cong lại nhưng lập tức đứng thẳng lên. Đám người đang nhìn lập tức vỗ tay ầm lên.
Nàng nhẹ nhàng đáp xuống nhưng lại dọa đám Trần Húc chết khiếp… Cao 2m đó! Thế mà nàng nhẹ nhàng phóng xuống? Bất quá Trần Húc cũng biết, sau khi tập luyện “Bài thể dục số 9” với mình thì thân thể Quản Dịch càng mềm dẻo hơn, giống như mèo vậy! Từ độ cao đó nhảy xuống thì không có vấn đề gì.
Quản Dịch thanh tú mà lạnh lùng, làm người ta có cảm giác nàng là “băng sơn mỹ nhân”, vì thế khi nàng đi tới thì mọi người tự tránh qua một bên nhường đường.
Quản Dịch đi tới trước mặt Lâm Quốc Bằng, “Bộp” một tiếng nàng gác thanh kiếm đạo cụ lên cổ hắn, nàng cười lạnh:
-Ông vừa nói ai là rác rưởi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.