Siêu Cấp Hệ Thống

Chương 7


Đọc truyện Siêu Cấp Hệ Thống – Chương 7


Siêu Cấp Hệ Thống
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 8: Chương trình khống chế tay

Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm

Ở cổng thư viện, Liễu Nguyệt Sương tìm được Hàn Phong.

“Tiểu Sương tử, thế nào rồi, vấn đề máy tính đối phó được không?”

Liễu Nguyệt Sương gật đầu, nói: “Ừ được, cũng may là có Đỗ Thiệu Phong. Nếu không hôm nay công việc báo danh khẳng định bị ngâm nước nóng rồi.” (ngâm nước nóng: ý bảo tạm ngưng)

“Đỗ Thiệu Phong cũng là hệ tin học à?”

“Phải rồi, ngươi không biết hắn đâu. Hắn là phó hội trưởng hội vi tính của bọn ta, năm ba, kỹ thuật rất lợi hại, nghe nói hắn cũng là một hacker đó.”

Hacker?

Hàn Phong cười cười, hỏi: “Các người quen nhau như thế nào?”

“Thì quen trong hội tin học ấy, năm ngoái báo danh hệ tin học, hắn là hội trưởng. Bởi vì bài học năm ba khá nhiều, cho nên lui xuống, còn đề cử ta lên làm hội trưởng nữa. Hắn bây giờ mặc dù trên danh nghĩa là phó hội trưởng, nhưng kỳ thật cũng chẳng quản chuyện gì cả.”


“Ái chà chà, có ý tứ! Hàn Phong nghĩa đến địa chỉ IP hắn mới truy theo vừa rồi.

Quanh quẩn một vòng, Hàn Phong cuối cùng xác định IP thực tế xâm lấn kia, nhưng lại không nghĩ là nằm trong mạng lưới nhà trường, còn là biểu tượng của trên trang web inte của trường. Căn cứ vào phạm vi xác định của địa chỉ IP trên hắn tra được, đúng là nằm trong ký túc xá nam sinh năm thứ ba.

Hàn Phong trực tiếp hỏi thăm chủ đề chính: “Tiểu Sương tử, Đỗ Thiệu Phong có phải hắn đang theo đuổi ngươi không?”

“Hả?” Liễu Nguyệt Sương sửng sốt, lập tức hỏi, “Ngươi làm sao biết?”

Hàn Phong cười mà không đáp.

Liễu Nguyệt Sương tựa hồ mặt không còn chút máu, vội vàng giải thích nói: “Tiểu Phong tử, ngươi đừng có hiểu lầm. Hắn đích thực theo đuổi ta, nhưng mà ta cũng không có đáp ứng hắn. Hắn vài lần hẹn ta đi ra ngoài, đều bị ta cự tuyệt rồi, có một lần thật sự không còn biện pháp phải đáp ứng. Bất quá cuối cùng ta thả hắn như thả chim bồ câu. Ngươi phải tin tưởng ta, ta với hắn thật sự không có ý tứ gì hết.”

“Được rồi, khẩn trương như vậy làm gì, ta chỉ là hỏi một chút thôi mà. Ngươi xinh đẹp như vậy, không ai theo đuổi mới là bất bình thường.” Hàn Phong cười khổ nói, “Không cần hướng ta giải thích nhiều như vậy. Thiệt tình, ta cũng đâu phải bạn trai ngươi.”

Liễu Nguyệt Sương trên mặt vừa mới lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng sau khi nghe được nụ cười trên mặt liền đọng lại. Nàng phức tạp nhìn thoáng qua Hàn Phong, không nói gì nữa.

Không khí hiện trường nhất thời trầm mặc hẳn lên, Liễu Nguyệt Sương trở nên trầm mặc ít nói, mà Hàn Phong vốn không thể nói nhiều, cũng buồn tẻ chọc vài câu, rồi lạnh nhạt luôn.

Hàn Phong vốn không phải người nói nhiều, thấy Liễu Nguyệt Sương tâm tình đột nhiên không tốt một cách kì lạ, cũng không biết an ủi như thế nào, cho nên dứt khoát cũng không nói chuyện.

Hai người trầm mặc mà đi một đoạn đường, Liễu Nguyệt Sương đột nhiên nói: “Tiểu Phong tử, thủ tục nhập học của ngươi cũng đã làm xong hết rồi. Ngươi về trước đi, ta bên trường còn có chuyện làm, sẽ không cùng ngươi đi dạo sân trường được.”

“Ồ, cũng được, ngươi có việc, vậy đi trước đi, không cần theo ta, ta tùy tiện đi dạo là được.”


Liễu Nguyệt Sương nghe vậy, rất là buồn bực dậm chân một cái, sau đó rời đi.

Hàn Phong cảm thấy có chút kì lạ, quay về suy nghĩ lại, cũng không phát hiện mình có chỗ nào làm cho nàng tức giận. Lắc đầu một cái, dứt khoát mặc kệ, nàng rời đi thì hắn càng khỏe, bởi vì hắn còn có chuyện phải làm.

Ra khỏi đại học Thủy Mộc, Hàn Phong ra phụ cận tìm một tiệm inte. Sau đó chọn một chỗ ngồi khá khuất.

Đây là lần đầu tiên sau khi Hàn Phong sống lại đi vào inte. Trừ hôm nay tại thư viện ra, đây cũng là lần đầu tiên hắn chính thức lên mạng.

Mặc dù nói bây giờ cơ hồ mọi nhà đều có máy vi tính, nhưng mà các tiệm inte này vẫn như cũ biểu hiện sức sống mãnh liệt. Nhất là tại phụ cận các khu vực trường đại học cao đẳng, inte vẫn như trước đều được các học sinh hoan nghênh.

Hàn Phong kiếp trước thân là một hacker thường xuyên cùng inte quan hệ. Tự nhiên trên inte có không hề ít tài sản. Bất luận là tại trong nước hay ngoài nước, hắn đều có tài khoản ngân hàng online, tài khoản này cũng chỉ có chính hắn một người biết, người khác căn bản là tra không được. Đương nhiên, tên tài khoản cũng là lấy tên công việc của Nhạc Phong, bất quá Hàn Phong cũng không có ý định di chuyển tài khoản.

Hắn bây giờ muốn làm một chuyện. Là ở trên inte mua một cái laptop, tiền là trực tiếp từ tài khoản ngân hàng online chuyển vào.

Hàn Phong thống kê lại một chút. Bây giờ hắn có thể vận dụng tài chính, đại khái chừng ba trăm vạn USD. Tiền này đại bộ phận là hắn kiếp trước bán cho người ngoại quốc trình bảo mật hoặc biên soạn tìm tòi kẽ hở, cùng với một ít đầu tư buôn bán khác. Không có một ai khác biết, mặc dù không tính là nhiều, nhưng tương đối bây giờ với hắn mà nói, cái này xem như cũng là một tài sản không nhỏ rồi. Ít nhất trước mắt tiền này có thể thỏa mãn một ít nhu cầu của hắn. Về phần sau này, hắn cũng không lo lắng, chỉ cần hắn hoàn thiện hệ thống trong não mình, kiếm tiền căn bản là không thành vấn đề.

Hàn Phong chọn một laptop, processor 64bit, memory DDR 3 loại 4G, tích hợp card đồ họa. Bất quá đồ họa tích hợp đã ngang với hiệu suất card độc lập cao nhất hai chục năm trước rồi. Màn hình cảm ứng touch-type, ổ cứng 0.5TB (1TB=1024GB). Rất tiện nghi, tổng cộng chỉ tốn của hắn 1000 USD. Mặc dù hắn có điều kiện lựa chọn cao hơn, bất quá như vậy mà nói, cũng đã quá kiêu ngạo rồi, so với phong cách xử sự của hắn bây giờ không hợp, hắn hiện tại muốn bảo trì thấp xuống một chút.

Trực tiếp từ account trên inte, điền đủ tư liệu, đối phương trực tiếp mang hàng tới nhà.

Sau năm phút, đối phương gọi điện thoại đến xác nhận. Hàn Phong sau khi xác nhận, gọi hai người mang đến, đặt tại chỗ ở của Hàn Phong.


“Phục vụ bây giờ chất lượng tăng lên thật không ít.” Nói thầm một câu, Hàn Phong liền tính tiền.

Sau khi trở lại, không tới gần một tiếng, laptop đã được đưa đến. Mở đóng gói ra, sau đó lắp ráp, nhân viên kỹ thuật định giúp Hàn Phong lắp đặt. Bất quá lại bị Hàn Phong cự tuyệt. Điểm ấy, chính hắn có thể đối phó. Mặt khác, hắn còn muốn lắp đặt nhiều hệ thống, vừa mới mua sắm online một lúc, hắn đã mua vài hệ điều hành, kể cả Windows 2010 lẫn Linux.

Chỗ Hàn Phong ở không có inte, laptop không thể trực tiếp lên mạng. Bất quá Hàm Phong cũng không có vội vã lên mạng. Hắn bây giờ còn có một vấn đề trọng yếu cần giải quyết – – tay của hắn.

Bây giờ, Hàn Phong chỉ có thể linh hoạt khống chế ngón trỏ cùng ngón cái của mình tổng cộng bốn ngón. Trước giờ, không cần thao túng cái gì phức tạp, bốn ngón tay này cũng đủ rồi, có thể thỏa mãn nhu cầu. Nhưng là bây giờ, nếu muốn đánh chữ, bốn ngón tay hiển nhiên không đủ dùng.

“Xem ra lại phải biên thêm chương trình khống chế tay nữa rồi.” Hàn Phong tự nói.

Biên soạn chương trình khống chế ngón tay, trên thực tế cùng với biên soạn chương trình trong hệ điều hành có chút giống nhau, chỉ có chương trình biên soạn tốt, cung cấp đầy đủ các loại thao tác cơ bản, mới có thể kiểm soát thiết bị tốt. Siêu cấp hệ thống của Hàn Phong cũng là như thế, nếu muốn nhớ hoàn toàn khống chế hai tay, nhất định phải nâng cấp chương trình khống chế tay của mình.

Bởi vì trước kia biên soạn chương trình khống chế tay, chỉ vì khẩn cấp mà biên soạn. Lúc xếp đặt, thiết kế rất thô, giả lập một ít tín hiệu khống chế, cho nên hoạt động lên xuống, có vẻ rất quái dị. Vô tình so với cương thi giống nhau có chút cứng rắn. Hơn nữa đơn giản cũng chỉ khống chế bốn đầu ngón tay.

Lúc này đây, Hàn Phong quyết định một lần nữa xếp đặt. Tận hết khả năng làm cho hai tay trở nên càng thêm linh hoạt. Cho nên, hắn lần này ý định là đem tín hiệu khống chế hai tay giả lập thành một chương trình, từ cánh tay đến ngón tay.

Ăn cơm tối xong, Hàn Phong bắt đầu vào đại não biên soạn “Chương trình khống chế tay.”

Hoạt động của biên trình là trực tiếp phát sinh tại trong não cùng trong cơ thể. Cho nên từ biểu hiện ra ngoài cho thấy, Hàn Phong chỉ là lẳng lặng nằm ở trên giường, cái gì cũng không có làm.

Mà trên thực tế, quá trình này lại cực kỳ phức tạp cùng lộn xộn.

Đầu tiên, hắn đem toàn bộ tín hiệu khống chế hai tay sơ lý hết một lần, nhưng là một đôi tay dính dáng đến tín hiệu thần kinh thật sự là nhiều lắm. Chẳng những cùng đại não, sống tủy cùng trung khu thần kinh có liên quan, lại còn dính tới cả thần kinh cảm giác, thần kinh vận động cùng với hệ thống vận động và nhiều hơn nữa….

Hàn Phong trước khi tiến hành, chủ yếu là quan tâm các tín hiệu cần thiết, bỏ qua tín hiệu không quan trọng.


Cái nào là tín hiệu chủ yếu?

Bây giờ vấn đề quan trọng là làm cho hai tay của hắn có thể hoạt động linh hoạt. Cho nên tín hiệu chủ yếu chính là tín hiệu khống chế cơ thể cùng bộ xương, tín hiệu cảm giác đau nhức cua thần kinh có liên quan thì hoàn toàn bỏ qua. Đương nhiên, một ít tín hiệu cảm xúc rất nhỏ, vẫn còn giữ lại. Nếu không lúc đánh máy, một điểm cảm giác cũng không có.

Cũng may Hàn Phong trước đã sớm tìm rất nhiều thời gian để nắm được rõ ràng ý nghĩa cụ thể của tín hiệu đại biểu. Nếu không nói, hắn phỏng chừng ít nhất cũng phải tiêu tốn nửa năm mới có thể hoàn thành cái “Chương trình khống chế tay” này rồi.

Song, Hàn Phong vẫn là đem chương trình khống chế này nghĩ đến mức quá đơn giản. Mặc dù đại khái chỉ là 30% tín hiệu chủ yếu, nhưng đã làm cho hắn phải căng mắt ra mà tìm. Lúc mới bắt đầu còn rõ ràng mạch lạc, nhưng tới một hồi sau, hắn liền cảm giác được đại não phi thường uể oải, có chút không khống chế được.

Bất quá làm cho hắn thở dài một hơi chính là, hắn cuối cùng dù sao cũng đã hoàn thành. Vì vậy mà, hắn đã tìm suốt thời gian một ngày một đêm. Lúc đó, hắn chỉ ăn một ít đồ vật, uống một ít nước.

Muốn nâng cấp chương trình khống chế tay, đầu tiên đem chương trình cũ tháo gỡ. Sau đó đem chương trình giả lập biên soạn mới vào, mà ở trong khoảng thời gian trình tự cũ bị tháo dỡ này, hai tay của hắn hoàn toàn không có khả năng động. Loại tình huống này, thật giống như là trở về trạng thái tê liệt lúc trước.

Tiếp theo, Hàn Phong tìm nửa tiếng thời gian vất vả mới đưa chương trình giả lập khống chế tay mới vào được, nhưng là ngay sau đó hắn tức đến hộc máu bởi phát hiện chương trình mới này căn bản không có bất cứ tác dụng gì cả.

Kỳ thật, loại vấn đề này hắn cũng thường xuyên gặp phải. Biên trình mà, gặp phải BUG(lỗi code) là chuyện rất bình thường. Nhưng khiến cho Hàn Phong cảm giác được buồn bực nhất chính là, hắn lặp đi lặp lại kiểm tra vài lần rồi, nhưng vẫn như cũ không có phát hiện vấn đề đến tột cùng là ở nơi nào phát sinh.

“Ông trời, đừng có đùa với con như vậy chứ.”

Hàn Phong đối với mình quá mức tự tin. Chương trình trước, hắn căn bản là không backup(sao lưu dữ liệu trước khi xóa). Nói cách khác, nếu như hắn không thể giải quyết vấn đề này. Chỉ có hai cái lựa chọn, sẽ để cho tay tiếp tục tê liệt, cho đến khi hắn sửa được BUG. Hoặc sẽ một lần nữa biên soạn chương trình cũ, vẫn chỉ khống chế bốn ngón đầu ngón tay.

Cái chương trình khống chế mới này cực kỳ phức tạp, trải qua tầng tầng giả lập nghiêm khắc. Hơn nữa, Hàn Phong còn không có bất cứ công cụ thử nghiệm nào. Cho nên, nếu muốn nhớ từ bên trong nó tìm ra cái BUG trên trời dưới đất này, thật đúng là một công trình phi thường khổng lồ.

Kiên trì trong chốc lát nữa, vẫn không tìm được lỗi BUG.

“….Đách quản nữa, ngủ một giấc trước rồi nói.”

Hàn Phong bây giờ thật sự không còn tinh lực để tiếp tục xử lý nữa. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là dẫn theo hai tay lắc lư, chạy đến đại sảnh, ăn lung tung mấy cái bánh bích quy. Sau đó một đầu ngã xuống giường, khò khò ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.