Siêu Cấp Hệ Thống

Chương 43


Đọc truyện Siêu Cấp Hệ Thống – Chương 43


Siêu Cấp Hệ Thống
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 50: Anh không phải là người

Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm

“Bốp bốp bốp – -“

Các hội viên hội tin học nhất thời hoan hô lên.

“Thắng, chúng ta thắng!”

Nguyên vốn là trận đấu chắc chắn không hề lo lắng, không ngờ lại phong hồi lộ chuyển, nửa đường sát ra một cái tên Trình Giảo Kim.

Hàn Phong cuối cùng một ván perfect, khiến cho họ cảm giác rất hả giận, phi thường hả giận!

Ánh mắt của mọi người nhìn Hàn Phong lập tức bất đồng rồi. Giờ phút này, Hàn Phong không thể nghi ngờ là anh hùng của bọn hắn.

“Phong tử, cám ơn ngươi!”

Liễu Nguyệt Sương đi tới trước mặt Hàn Phong, bao hàm cảm kích nói.

Biểu hiện của Hàn Phong, rất ngoài ý liệu của nàng.

Tại trong lòng nàng, Hàn Phong vẫn dừng lại ở giai đoạn nằm liệt trên giường trước kia, vẫn luôn là tiểu đệ mà nàng muốn chiếu cố.

Không nghĩ tới, không biết từ lúc nào, hắn đã trưởng thành.

Hàn Phong ôn nhu mà nói: “Nha đầu ngốc, theo khách khí với ta làm gì? Ngươi yên tâm, hội tin học vẫn có thể tồn tại như cũ.”

Hàn Phong ra tay, là không muốn nhìn thấy Liễu Nguyệt Sương bị ủy khuất.

Ở trong mắt Hàn Phong, Liễu Nguyệt Sương giống như là em gái của mình vậy.

Ai muốn khi dễ Liễu Nguyệt Sương, trước hết phải qua ải của hắn.

Bộp bộp bộp!

Vưu Vĩ vỗ tay đi tới.


“Đặc sắc lắm! Rất tuyệt vời!” Ánh mắt của Vưu Vĩ nhìn thẳng vào Hàn Phong, “Không nghĩ tới hội tin học các người còn có nhân tài ưu tú như ngươi vậy, thật sự là vui mừng lẫn sợ hãi a!”

Hàn Phong cười nói: “Thường thôi, chỉ tại đối thủ cặn bã quá.”

Quán quân đại hội thi đấu Chân Cách Đấu toàn thế giới Trung Quốc lần thứ nhất, dĩ nhiên bị hắn nói là cặn bã!

Mặc dù biết rõ Hàn Phong là cố ý, Vưu Vĩ vẫn duy trì phong độ, lúc này sắc mặt cũng không nhịn được thay đổi.

“Cặn bã? Haha, quán quân đại hội thi đấu Cách Đấu Trung Quốc không ngờ bị ngươi nói là cặn bã!”

Vưu Vĩ rất muốn phát hỏa, nhưng mà hắn cuối cùng cũng nhịn xuống được.

Nhìn thoáng qua Khổng Bằng vẫn ngồi ở vị trí như cũ, tinh thần uể oải, trên mặt giờ phút này lại còn mang theo nước mắt, hắn thở dài một hơi, nói: “Bây giờ là ngươi thắng, ngươi có tư cách nói như vậy.”

“Bất quá, đừng quên, thắng bại bây giờ còn chưa phân rõ, tỷ thí của chúng ta vẫn còn một quán. Bây giờ là tỷ số 1-1. Hừm, để xem lần này vận khí của các ngươi như thế nào.

Liễu Nguyệt Sương lúc này hình như cũng mới nhớ tới chuyện đó: “Phong tử, ngươi……”

Hàn Phong lại nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Liễu Nguyệt Sương một lần nữa, ôn nhu nói: “Có ta ở đây, ngươi yên tâm.”

Một câu nói bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, nhưng lại khiến cho tâm của Liễu Nguyệt Sương hoàn toàn an định. Hết thảy tựa hồ đều không còn trọng yếu nữa, bóng lưng có chút gầy yếu trước mắt này tạo cho nàng một cảm giác an toàn thật lớn.

“Ván thứ ba quyết định như thế nào?” Vưu Vĩ hỏi.

“Như thế này?” Hàn Phong lấy một đồng xu ra.

“Búng đồng xu? Tốt, ta chọn mặt chữ!” Vưu Vĩ cũng không nói nhảm.

Hàn Phong cười, không thèm nói lại, búng đồng xu trong tay lên trời.

“Đinh – -“

Đồng xu bay lên không trung.

Ba!

Lúc đồng xu rơi xuống độ cao ngang mắt Hàn Phong, hắn liền dùng hai tay kẹp lấy nó.

“Ngươi thua.” Hàn Phong nói.


Vưu Vĩ sửng sốt, lập tức cười nói: “Haha, cái này cũng không nhất định. Mở ra đi, xem một chút coi là quyền quyết định của ai!”

Hàn Phong chậm rãi buông tay phải ra – – Mặt chữ hướng xuống.

Vưu Vĩ nhìn nụ cười trên mặt Hàn Phong, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Lúc Hàn Phong định thu hồi đồng xu, hắn đột nhiên nói: “Chờ một chút!”

Hàn Phong trực tiếp ném đồng xu qua cho hắn: “Tự mình xem đi.”

Vưu Vĩ cầm đồng xu nhìn hai mặt một chút, phát hiện đây chỉ là một đồng xu bình thường.

Cầm đồng xu ném về cho Hàn Phong, hắn nói: “Được, quyền quyết định là của ngươi, ngươi nói đi, ván này chúng ta so cái gì.”

“Dựa theo ước định vừa rồi. Hạng mục tỷ thí chỉ cần liên quan đến máy vi tính là được, đúng không?”

“Không sai.”

“Tốt lắm, vậy chúng ta thi vẽ tranh.”

“Dùng máy vi tính vẽ tranh?” Vưu Vĩ cười, “Tốt! Quyết định như vậy!”

Hắc hắc, đừng tưởng rằng không thể so biên trình thì chúng ta không thể thắng được ngươi!

Trong câu lạc bộ những người yêu vi tính, có một mỹ nữ, tên là Thi Tự. Nàng học Photoshop thời gian đã hơn 5 năm, ngoài trình độ kỹ thuật đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, nàng dùng PTS vẽ chân dung, quả thực cùng người thực không khác gì mấy. Là do em gái của Vưu Vĩ cùng nàng là bạn tốt, lúc này mới kéo nàng vào câu lạc bộ.

Hôm nay nàng tới cũng vừa lúc.

Thi Tự từ trong đội ngũ đi ra, chiều cao của nàng cùng Hàn Phong không sai biệt lắm, đội chiếc mũ màu trắng, sau đầu kéo một cái đuôi ngựa, khuôn mặt tròn tròn, da dẻ trắng trẻo, tựa như trong suốt, vô cùng mịn màng.

“Chào anh, tôi tên là Thi Tự.” Thi Tự rất có lễ phép bắt chuyện.

“Chào cô, tôi là Hàn Phong.”

Thi Tự này đích xác có thể khiến người ta có cảm giác trước mắt sáng ngời. Bất quá cũng gần như thế mà thôi, Hàn Phong cũng không phải chưa từng thấy mỹ nữ, cũng không đến mức tinh trùng xông lên não. Cho nên ánh mắt nhìn Thi Tự, thuần túy chỉ có ý vị thưởng thức.

Thi Tự gật đầu: “Chúng ta bắt đầu đi.”

“Chờ một chút, tôi còn chưa nói xong.”

“Sao nữa?” Thi Tự có chút nghi hoặc.


Hàn Phong nói: “Chúng ta hình như còn chưa nói sẽ dùng phần mềm nào vẽ.”

“Ồ? Còn phải quy định phần mềm cụ thể nữa sao?” Thi Tự sửng sốt một chút, liền mỉm cười nói, “Vậy cũng được, anh nói đi, rốt cuộc dùng phần mềm nào.”

Thi Tự ở lĩnh vực này, đích xác có căn cơ rất sâu, cơ hồ là phần mềm vẽ tranh chuyên nghiệp nào, nàng cũng đều đã nếm thử. Trên cơ bản, sử dụng mấy phần mềm này, kỳ thật khác nhau cũng không lớn. Bất qua nếu Hàn Phong đã nói thế, nàng cũng không hề gì.

“Chúng ta dùng Paint vẽ.”

“……”

Nụ cười trên mặt Thi Tự có chút cứng ngắc: “Paint? Ý anh không phải là nói cái chương trình có sẵn trong hệ điều hành chứ?”

Hàn Phong gật đầu: “Chính là nó, đó là một chương trình rất kinh điển.”

Có lầm hay không! Dùng Paint?

Paint, một chương trình biên tập hình ảnh đơn giản đến mức không thể nào đơn giản hơn nữa. Trong hệ điều hành, vẫn luôn là một chương trình phụ kiện nhỏ tồn tại. Dù hệ điều hành không ngừng đổi mới, nhưng chương trình này cũng không có tiến hành thăng cấp, vẫn luôn đơn sơ như thế.

Mọi người bị Hàn Phong nói khiến cho ngây người.

Thi Tự nhìn chằm chằm Hàn Phong hồi lâu, thấy bộ dáng hắn không giống như là đang nói giỡn, cuối cùng cắn môi kiên nghị nói: “Được, vậy dùng nó để vẽ!”

Nàng cũng muốn nhìn xem một chút, Hàn Phong có thể vẽ được bức tranh như thế nào.

Thi Tự rất tự tin, bằng vào kinh nghiệm vẽ tranh 5 năm của mình, coi như là dùng Paint, nàng cũng có thể vẽ được một bức tranh ra bộ dáng của một bức tranh.

Ít nhất, khẳng định so với Hàn Phong tốt hơn.

Cư nhiên dùng chương trình Paint so đấu vẽ tranh. Sau khi mọi người có chút sửng sốt, lập tức đều bị hạng mục tỷ thí cực kỳ có sáng tạo này của Hàn Phong gây nên hứng thú thật lớn.

Tỷ thí bắt đầu.

Thi Tự đoạt quyền ưu tiên nói: “Tôi vẽ trước.”

“Uhm, cứ tự nhiên.” Hàn Phong do dự một chút, rồi đồng ý.

Mở chương trình Paint ra, Thi Tự nhìn Liễu Nguyệt Sương một chút, nói: “Tôi nhân tiện mượn chị Liễu Nguyệt Sương làm mẫu, vẽ nhanh một bức.”

Nói xong, nàng liền bắt đầu di chuyển chuột, về phần sử dụng, chỉ có thể họa ra bức tranh đường nét đơn giản, cũng không có gì đặc hiệu hết. Vẫn dùng các loại đường nét phác thảo, mặc dù có chút không quen, nhưng trình độ của Thi Tự đích xác không sai. Một bút xuống tới, hình dáng đại khái của Liễu Nguyệt Sương liền chậm rãi thành hình.

Chỉ là, dùng chương trình paint vẽ tranh, thật sự là rất làm khó người. Đối với việc khống chế bút vẽ yêu cầu thật sự rất cao, không cẩn thận sẽ đem đường nét bức tranh của mình bị méo, răng cưa hay thành những hình thù kỳ quái.

Đại khái sau 10 phút, Thi Tự liền vẽ xong bức tranh. Bức họa này rất có ý nghĩa kỷ niệm, bởi vì nó là do nàng dùng tốc độ nhanh nhất vẽ bằng Paint. Hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm, có thể so với lúc dùng bút máy luyện tập vẽ.

Mọi người xem bức họa xong, đều phát ra tiếng than sợ hãi.

“Quá lợi hại, dùng Paint mà cũng có thể vẽ đến trình độ như thế!”


“Đúng thế, nếu như dùng phần mềm vẽ tranh chuyên nghiệp khác, vậy trình độ đạt tới mức nào nữa đây trời!”

Liễu Nguyệt Sương không thể không thừa nhận, bức họa của nàng rất khá.

Có chút lo lắng nhìn Hàn Phong, Liễu Nguyệt Sương phát hiện Hàn Phong hơi nhíu mày chút.

“Phong tử, nếu như……”

Hàn Phong nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”

Ái mỹ chi tâm, nhân giai hữu tri, cố nhân đối với các mỹ nữ, bình thường đều có cử chỉ khách khí, phàm làm chuyện gì đều rất nhượng bộ.

Ví dụ như, lúc đón taxi, nếu có người tranh đoạt vị trí, tài xế đại ca thông thường có thể sẽ chọn mỹ nữ mà đá ngươi xuống.

Hàn Phong bây giờ chính là loại tâm tình đó.

Thế nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể trách ta được.

Hàn Phong ngồi xuống trước máy tính, mở chương trình Paint ra, bắt đầu vẽ.

Lúc này Hàn Phong đột nhiên giống như cái máy được lên dây cót. Bỗng dưng phát động, lấy tốc độ cực nhanh xoát xoát xoát không ngừng xuyên qua xuyên lại vẽ.

Không tới nửa phút, hình dáng bóng người cũng đã hiện ra.

Thi Tự khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn không thể đóng lại lên. Nàng giống như là gặp được một cảnh tượng khó tin nhất trên thế giới vậy, cả người cũng ngây ra.

Những người vây quanh phía sau Hàn Phong cũng hoàn toàn sửng sốt, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại.

Hàn Phong không có đình chỉ, tay phải khống chế chuột vẫn như cũ rất nhanh vũ động trên bàn vẽ.

Sau khi đem hình dáng bức tranh tạo thành, hắn bắt đầu tỉ mỉ vẽ từng nét, lợi dụng chức năng vòng cung của Paint, bắt đầu kéo những dây cung.

………………

5 phút đồng hồ sau.

“Tôi thua.” Thi Tự nói, “Anh quả thực không phải là người!”

So với bức tranh này của Hàn Phong, Thi Tự cảm giác bức tranh nọ của mình quả thực giống như một đứa bé ba tuổi vẽ vậy.

Phản ứng này mọi người dĩ nhiên không hề có ý kiến, mà ngược lại lần lượt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hắn còn lại người sao?

Thử nghĩ xem ai có thể dùng nổi Paint trong thời gian ngắn như vậy, vẽ ra bức tranh tinh tế đạt trình độ giống như là nhân vật thực?

Ánh mắt mọi người nhìn Hàn Phong lại một lần nữa thay đổi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.