Đọc truyện Siêu Cấp Hệ Thống – Chương 110
Siêu Cấp Hệ Thống
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 117: Hoa Lão Hành Châm
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
– Cụ Hoa?
Hàn Phong không hiểu nhìn Dương Trí, từ đâu lại xuất hiện ra một người như vậy.
Dương Trí giải thích nói:
– Tôi chỉ biết cụ Hoa tinh thông trung y, nhất là châm cứu, danh vọng ở giới trung y trong nước rất là cao, ngay cả ông nội cùng với Đông gia gia đều phải tôn kính gọi ổng một tiếng “Hoa lão”. Lần này, cụ Hoa tới Bắc Kinh hình như là để tham giao hội giao lưu trung y gì đó.
Lão trung y có y thuật cao siêu? Hàn Phong lập tức nhớ tới trong mấy quyển sách Triệu Đông đưa cho hắn có một quyển liên quan tới châm cứu. Quyển sách đó hắn đã đọc kỹ, nhưng lại vẫn không tài nào hiểu được. Lý luận trụ cột của quyển sách này chính là hệ thống mạch lạc cùng hệ thống huyệt vị của cơ thể người, đủ loại danh từ phiền phức đến nỗi Hàn Phong còn phải cảm thấy hoa mắt. Hiện tại, Hàn Phong đối với vị trí của hơn bảy trăm huyệt vị cùng kinh mạch đã rõ như lòng bàn tay, nhưng mà hắn vẫn như cũ không hiểu được quyển sách đó. Thân là người Trung quốc, Hàn Phong tự nhiên đã sớm nghe nói qua “Thuật Châm Cứu”, đây là tài phú quý giá mà cổ nhân lưu cho chúng ta, là bộ phận trọng yếu tạo thành trung y học, nhưng mà khoản công tác kế thừa tài phú cũng không có được làm tốt, thậm chí còn có rất nhiều thuật chữa bệnh cao minh bị thất truyền. Người hiểu được thuật châm cứu đã ít lại càng ít hơn, cho dù là biết, cũng chỉ là da lông bên ngoài, hoàn toàn khác biệt chính là, thuật châm cứu trung y ở hải ngoại ngược lại lại phát triển nồng nhiệt hơn.
Hiện tại, Hàn Phong đã biết nội lực là thật sự tồn tại, đương nhiên sẽ không hoài nghi tính chân thật của thuật châm cứu. Hắn hiện tại muốn biết nhất là, đến tột cùng tại sao “thuật châm cứu” lại có hiệu quả thần kì như thế, một cây ngân châm nho nhỏ, không ngờ có thể sinh ra ảnh hưởng to lớn đối với cơ thể. Dựa theo thói quen của Hàn Phong, hắn tin tưởng, tất cả những điều này đều có giải thích hợp lý tương ứng, giống như nội lực vậy, châm cứu kích thích huyệt vị, chẳng lẽ có thể sinh ra hiệu quả đồng dạng với “Đan Lưu”?
Hàn Phong cũng chưa từng thử thi châm hoặc thể nghiệm cảm giác được châm. Đối với cái này, hắn không dám tùy tiện thử, huyệt vị cơ thể người, há có thể tùy ý hạ châm. Không cẩn thận một chút, chỉ sợ liền gặp phải bệnh tật không tưởng.
Hàn Phong vốn định khi nào rảnh thì tới tìm Triệu Đông hỏi thăm cẩn thận tình huống này một chút, không nghĩ tới, lão lại tìm mình trước. Hơn nữa, còn có thêm một vị đại sư châm cứu trung y. Hàn Phong bây giờ cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, vì thế hắn quyết định đi gặp Hoa lão, ngôi sao tỏa sáng trong giới trung y này.
Đây đã là lần thứ ba Hàn Phong bước vào chỗ ở của Dương gia, nhắc tới cũng xảo hợp, mỗi lần đều là bị người ta “gọi về”. Hắn cũng không cảm thấy mình làm như vậy có cái gì không ổn. Bởi vì mỗi lần hắn tới nơi này đều có lý do, hắn chính là người như vậy. Tư duy lý tính rộng hơn tư duy cảm tính, những việc nhỏ không đáng kể gì, thì sẽ không đi để ý nhiều. Chỉ cần mình cho rằng đối với chính mình có lợi là được.
Kì này tới, là lần đầu tiên tới phòng tiếp khác của Dương gia, thời điểm Hàn Phong đến, phát hiện chỗ này tụ tập không ít người. Máy điều hòa trong phòng mở cũng ấm áp hơn, Dương Hưng Lâm giờ phút này đang sắn tay áo ngồi giữa phòng cách, còn có một ông lão râu tóc bạc phơ đang tiến hành châm cứu cho ông, ông lão kia có chòm râu rất dài, nhìn vào rất có phong vị cổ nhân, sắc mặt hồng hào, thậm chí ngay cả nếp nhăn cũng có rất ít, thật sự là có thần thái hạc phát đồng nhan. (Hạc phát hồng nhan: già nhưng vẫn tráng kiện)
Xem ra vị này chính là “Hoa lão” rồi, Hàn Phong thầm nghĩ.
Hai người Dương Thành cùng Triệu Đông cũng có mặt, mặt khác còn có một vị trung niên cùng một vị phu nhân, bọn họ đều ở bên cạnh dùng nể ánh mắt hiếu kỳ mà kính nể nhìn lão nhân thi châm.
Nhìn thấy Hàn Phong cùng Dương Trí bước vào đại sảnh, ánh mắt bọn họ đều tập trung ở trên người Hàn Phong.
Giờ phút này trên đầu của Dương Hưng Lâm đã cắm hai cây ngân châm, sau khi nhìn thấy Hàn Phong, hắn liền hô:
– Tiểu Phong, mau tới đây, chào cụ Hoa đi.
Hoa lão giờ phút này cũng không có ghim kim, sau khi thấy Hàn Phong, ông mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn từ trên xuống dưới, tay phải chậm rãi vuốt chòm râu dài của mình.
Hàn Phong tiến tới một bước, chào nói:
– Hoa lão, chào ông, tiểu tử Hàn Phong.
Nụ cười trên mặt Dương Hưng Lâm trì trệ lại, trừng mắt nhìn Hàn Phong một cái, vội vàng hướng Hoa lão nói:
– Ông coi thằng nhóc này…… thực không hiểu chuyện…
– Không sao, không sao.
Hoa lão cười nói.
– Gọi ông là Hoa lão được rồi, Dương Trí cũng vậy, đều gọi ta là lão hết đi! Được rồi, chúng ta tiếp tục.
Hàn Phong không nói thêm gì nữa, hướng bên trái thối lui vài bước, đi đến bên cạnh Dương Thành rồi đứng lại, cùng bọn họ quan sát Hoa lão biểu diễn.
Trước kia Dương Hưng Lâm tham gia chiến tranh, bị lưu lại chứng đau đầu thường xuyên, trải qua nhiều năm chữa trị mệt mỏi, cũng không thấy thuyên chuyển. Sau này Triệu Đông giới thiệu Hoa lão tới, thì mới có thể đem bệnh tình thuyên giảm lại.
Đại não là bộ phận phức tạp nhất trong các cơ quan của cơ thể người, mà giờ phút này Hoa lão lại tiến hành thi châm cho não bộ của Dương Hưng Lâm, chỉ dựa vào phần đảm lượng này, liền không mấy người có thể làm được. Dương Hưng Lâm dám để cho ông hạ châm, cũng là do Triệu Đông cực lực cam đoan y thuật cao minh của Hoa lão nên mới dám yên tâm mà làm.
Chỉ thấy tay phải Hoa lão se se một cây ngân châm, sau đó chậm rãi xoay tròn đâm vào vỏ đại não Dương Hưng Lâm, cùng lúc đó, Hàn Phong chứng kiến cơ mặt của Dương Hưng Lâm hơi chút co giật lại.
– Cảm giác thế nào?
Hoa lão hỏi.
Dương Hưng Lâm nhắm mắt lại nói:
– Hơi đau một chút, cũng có chút hơi mỏi, nhưng cảm giác khí thì…… uhm, tôi không sao, như vầy rất thoải mái.
Hoa lão gật đầu, không nói gì, sau đó buông cái ngân châm này ra, tiếp tục đâm thêm một châm vào bên cạnh, thong thả mà ổn trọng.
Sau ba lượt như thế, trên đại não của Dương Hưng Lâm trong chốc lát liền cắm đầy ngân châm. Sau đó, hai tay Hoa lão bắt đầu đặt vào khe hở giữa các châm mà mát xa.
Đối với hành vi của Hoa lão, trong mấy người quan sát ở đây, Triệu Đông hiểu được nhiều nhất, Hàn Phong thứ hai.
Thông qua quan sát, Hàn Phong biết rõ, mấy vị trí Hoa lão vừa đâm vào, , đều là huyệt vị não bộ, ví dụ như huyệt Bách Hội, huyệt Liệt Khuyết, huyệt Phượng Trì…… Về phần tại sao phải đâm những huyệt vị này, Hàn Phong không hiểu.
Mà Triệu Đông so với Hàn Phong hiểu nhiều hơn chút, ngân châm của Hoa lão, nhìn như thong thả mà ổn trọng, không có một chút lung lay, nhưng trên thực tế thời điểm lão chậm rãi đâm châm, ngân châm đều dùng một loại chấn động với tần suất phi thường nhỏ, đây là tuyệt kỹ độc môn của Hoa lão —- “Dùng khí vận châm”. Nói trắng ra là, đây cũng là một loại hình thức phóng nội lực ra ngoài mà thôi, chỉ có điều Hoa lão đối với việc khống chế nội lực quá cẩn thận tinh tế, đã đạt đến cảnh giới tùy tâm sở dục, có thể đem nội lực thông qua ngân châm nho nhỏ kia truyền vào trong cơ thể người bị thi châm, đây cũng chính là vì lý do gì Dương Hưng Lâm có “cảm giác khí”. Bàn tay của Hoa lão nhìn như không nhúc nhích, nhưng kỳ thực ở thời điểm xoay tròn ngân châm, nếu chú ý, sẽ thấy đan xen nhiều loại thủ pháp đặc thù như se, kéo, đẩy, xoáy……
Hành châm tiến vào giai đoạn cuối cùng, sau khi Hoa lão mát xa xong, thong thả rút từng cây ngân châm ra, sau đó nói:
– Trải qua lần trị liệu này, chứng đau đầu của ông cũng không tái phát nữa, từ giờ trở đi phải chú ý tu dưỡng, bình thường không được vất vả quá độ, phải tu thân dưỡng tính, không được tức giận, như thế, sẽ không tái phát thêm nữa.
Dương Hưng Lâm mở to mắt, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, cười ha ha nói:
– Hay thật! Tôi cảm giác đầu óc mình chưa bao giờ nhẹ nhàng như ngày hôm nay, Hoa lão, lần này lại phiền toái ngài, thật sự rất cám ơn!……
Dương Hưng Lâm còn muốn biểu đạt một chút lòng cảm kích, lại bị Hoa lão tùy ý đưa tay ngăn cản:
– Hưng Lâm không cần khách khí thế, trị bệnh cứu người, là bổn phận của tôi, có thể trị tận gốc chứng đau đầu của ông, với tôi mà nói, khó không phải là chuyện có giá trị để cao hứng. Những lời khác không cần phải nói nhiều.
Sau khi châm cứu xong, mọi người liền nói chuyện phiếm cùng việc nhà trong đại sảnh, lúc này Hàn Phong mới biết được, thì ra hai người khác trong hiện trường, là cha mẹ của Dương Trí, cũng là bác cả cùng mợ cả.
Hàn Phong được Hoa lão điểm danh muốn gặp, ôn chuyện xong, Hàn Phong, Triệu Đông cùng với Hoa lão liền cùng nhau đi tới tiểu viện kia của Triệu Đông.
Trên đường đi, Triệu Đông kể qua cho Hàn Phong sự tích của Hoa lão, Hoa lão năm nay đã chín mươi ba tuổi, y thuật truyền thừa từ nhất mạch của Hoa đà, đương nhiên, lão cũng không phải hậu đại ruột thịt của Hoa đà, chỉ là cố hương mà thôi. Cả đời Hoa lão bằng vào y thuật cao siêu, cứu sống vô số người, có điều lão không màng danh lợi, ngay cả tiền chữa bệnh cũng rất ít thu. Chính vì như thế, lão mới thắng được sự tôn kính nhất trí của mọi người, có được uy vọng cực cao.
Sau khi Hàn Phong nghe xong, đối với Hoa lão cũng không nhịn bắt đầu kính nể, dựa theo tính tình của Triệu Đông, lão nhất định là khinh thường nói lời trái với lương tâm, chút tín nhiệm đó Hàn Phong vẫn phải có. Trên thực tế, Hàn Phong đối với lão trung y đều phi thường có hảo cảm, bọn họ chữa bệnh cho người ta, bình thường đều tận tâm tẫn trách, đưa ra đề nghị mà bản thân cho rằng thỏa đáng nhất, đưa ra cách điều chế thỏa đáng nhất. So sánh với những bác sĩ vì lợi ích mà cố ý kê nhiều đơn thuốc trong xã hội hiện đại, những bác sĩ lòng dạ hiểm độc chuyên kê thuốc bậy, quả thực chính là hai phái cực đoan.
Hoa lão lần này vào Bắc Kinh nguyên nhân là vì hội giao lưu trung y, Triệu Đông liền lập tức đem chuyện của Hàn Phong nói cùng lão, không vì cái gì khác, chủ yếu là vì nội lực hùng hậu của Hàn Phong quá cổ quái. Trước giờ Triệu Đông còn chưa thấy qua ai tuổi còn trẻ mà lại có nội lực hùng hồn như thế. Triệu Đông sợ đứa nhỏ này đi theo con đường tà đạo, dùng biện pháp tà môn ma quái gì đó.
Sau khi Hoa lão nghe xong lời của Triệu Đông, đối với Hàn Phong sinh ra hứng thú tương đối lớn. Một đứa nhỏ liệt giường nhiều năm như vậy, làm sao có thể trong thời gian ngắn luyện ra nội lực cường đại như lời Triệu Đông nói? Tiếp đó lại nghe nói tới “Hỗn Nguyên Thuật” của Hàn Phong, hứng thú đối với hắn càng dày đặc, lão thử một vài động tác trong đó, kinh ngạc phát hiện, những động tác này lại có thể sinh ra ảnh hưởng đối với nội lực trong cơ thể, bởi vì vấn đề cảm giác cường độ, Hoa lão cũng không thể xác định được những động tác này cuối cùng có thể sinh ra nội lực được hay không.
Hỗn Nguyên Thuật này, chẳng lẽ lại là thượng cổ kỳ thuật? Hoa lão nghĩ như thế.