Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 82: Đấu với La Thiên Dương
Translator: Nguyetmai
Hàn Sâm: Chưa tiến hóa.
Đẳng cấp: Không.
Tuổi thọ: 200.
Yêu cầu để tiến hóa thân thể: 100 điểm gen.
Gen sở hữu: 100 điểm gen bình thường, 100 điểm gen nguyên thủy, 47 điểm gen biến dị, 29 điểm gen thần.
Thú hồn sở hữu: Hắc Giáp Trùng cấp thần huyết, Huyết Tinh Đồ Lục Giả cấp thần huyết, Tử Vũ Lân Long cấp thần huyết, Tam Nhãn Miêu cấp biến dị, Hắc Thoa Ngư cấp biến dị, Hắc Châm Phong cấp biến dị, Huyết Cứ Ngư cấp biến dị.
Hàn Sâm xem lại và khá hài lòng với tình trạng hiện tại của mình, thú hồn cấp thần huyết có ba con, thú hồn cấp biến dị cũng có mấy con.
Chỉ là có hai thú hồn cấp biến dị khiến người ta phải đau đầu, hai con này đều nhận được từ người khác, Tam Nhãn Miêu biến dị tạm thời là loại thú cưng vô dụng, còn Hắc Thoa Ngư biến dị lấy của Lữ Vĩ Nam là một vật cưỡi trong nước, triệu hoán ở trên cạn cũng vô dụng.
Hàn Sâm hẹn gặp Lâm Bắc Phong trong rừng cây nhỏ ở trong vùng đất được thần bảo hộ, Hàn Sâm cố ý chậm vài ngày mới đưa thịt biến dị cho hắn ta, để tránh trùng thời gian B thần bán Hắc Châm Phong biến dị.
“Của anh đây.” Hàn Sâm lôi hai con Huyết Cứ Ngư biến dị phơi khô từ trong túi ra cho Lâm Bắc Phong, Hắc Châm Phong biến dị thì không thể đưa cho hắn ta được, do đó là thứ B thần đã bán, chỉ có thể đưa cái này mà thôi.
“Tận hai con ư!” Lâm Bắc Phong mừng rỡ không thôi.
“Thu hoạch lần này cũng tạm được.” Hàn Sâm muốn trả lại số mũi tên còn dư cho Lâm Bắc Phong, lần này hắn cũng chẳng dùng gì nhiều.
“Không cần đâu, anh cứ cầm đi, lần sau có cơ hội thì có thể cho tôi đi cùng không?” Lâm Bắc Phong nhìn Hàn Sâm đầy vẻ mong đợi.
“Có cơ hội sẽ tìm anh, anh cứ lấy lại mũi tên đi.” Hàn Sâm lại nhét tên vào tay Lâm Bắc Phong.
Thấy Hàn Sâm nhất định không chịu nhận, Lâm Bắc Phong đành phải cầm lấy, hai người vừa nói chuyện vừa cùng nhau trở về thành bảo hộ Cương Giáp.
Vừa mới tới cổng thành bảo hộ Cương Giáp thì đúng lúc đụng phải đám người Thần Thiên Tử và La Thiên Dương, La Thiên Dương nhìn chằm chằm Hàn Sâm giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
“Thần Thiên Tử, đã lâu không gặp.” Lâm Bắc Phong chào hỏi Thần Thiên Tử.
“Lâm thiếu, sao anh lại đi với thằng đấy thế?” Thần Thiên Tử lạnh lùng nhìn lướt qua Hàn Sâm.
“Tôi và anh Sâm là bạn, mấy người các anh cũng không có thâm thù đại hận gì, xem như nể mặt tôi đi, lát nữa tôi bảo anh Sâm bày một bàn rượu, chúng ta đi uống vài chén, chuyện trước kia coi như xí xóa, anh thấy thế nào?” Lâm Bắc Phong nói với Thần Thiên Tử.
“Anh nói xong là xong à, anh tưởng anh là ai hả?” La Thiên Dương khinh khỉnh vặc lại.
“Câm mồm.” Thần Thiên Tử quát La Thiên Dương, sau đó lại nói với Lâm Bắc Phong: “Lâm thiếu, không phải Thần Thiên Tử tôi không nể mặt anh, chuyện của tôi và thằng đấy không đơn giản đâu, không tính toán đàng hoàng thì chuyện này không thể bỏ qua được.”
“Muốn tính kiểu gì đây? Phải bồi thường bao nhiêu tiền, anh cứ đưa ra con số, tôi sẽ trả thay anh ấy.” Lâm Bắc Phong nói.
“Không phải chuyện tiền nong, anh tự hỏi nó đi.” Thần Thiên Tử không nói gì nữa, dẫn theo đám người La Thiên Dương đi vào thành bảo hộ Cương Giáp.
“Anh Sâm, rốt cuộc là sao thế?” Lâm Bắc Phong nhìn Hàn Sâm với vẻ khó hiểu, hắn ta chỉ cho rằng mâu thuẫn giữa Thần Thiên Tử và Hàn Sâm là vụ đâm mông kia.
Hàn Sâm nói hết toàn bộ chuyện hắn bắn chết Tử Vũ Lân Long ra, Lâm Bắc Phong lập tức cười khổ, nói: “Với tính cách của Thần Thiên Tử thì xem như gây thù lớn rồi.”
Dừng một lát, Lâm Bắc Phong lại cười nói: “Nhưng cũng không sao, dù sao anh cũng không nhận được thú hồn Tử Vũ Lân Long, chốc nữa tôi lại nghĩ cách dàn hòa cho mọi người, đối địch với một kẻ như Thần Thiên Tử không phải là chuyện tốt đâu, nói một câu thế này, thà đắc tội quân tử chứ không được đắc tội tiểu nhân.”
Hai người vừa nói vừa đi vào thành bảo hộ Cương Giáp, sau đó lập tức nghe thấy người bên trong thảo luận ầm ĩ, hình như có chuyện gì đó vừa xảy ra.
Hàn Sâm lắng nghe thật kĩ, hóa ra là đang nói chuyện của B thần và La Thiên Dương, đối thủ của B thần trong vòng kế tiếp chính là La Thiên Dương.
“B thần chạm trán La Thiên Dương, lần này có trò hay để xem rồi, trước đây B thần đoạt Huyết Tinh Đồ Lục Giả của Thần Thiên Tử, Thần Thiên Tử chắc chắn sẽ không bỏ qua, lần này La Thiên Dương sẽ liều mạng với B thần ấy chứ.”
“La Thiên Dương trình gì mà đòi bất phân thắng bại với B thần? Tôi thấy gã ta trụ được chưa đến mười phút là sẽ bị B thần đánh bại ngay.”
“Cũng không thể nói như vậy, tuy B thần lợi hại nhưng La Thiên Dương cũng không phải hạng xoàng, hơn nữa có Thần Thiên Tử đứng sau chống lưng, chắc chắn sẽ cho gã ta dùng thú hồn thoải mái, ai ăn ai còn chưa biết.”
“Có gì mà chưa biết, B thần thắng là cái chắc.”
“Ha ha, tôi cũng nghĩ thế, La Thiên Dương có lợi hại đi nữa thì sao chứ, hắn có cánh không? Có thể đánh được với Tu La sừng vàng không?”
“Đúng vậy, La Thiên Dương tuổi gì mà đòi so với thiên sứ B thần chứ, tôi thấy không đến mười phút đâu, ba phút là B thần có thể đánh ngã hắn rồi.”
…
Hàn Sâm không ngờ mình lại gặp La Thiên Dương, hắn thầm cười lạnh: “Tên khốn La Thiên Dương này thế mà lại rơi vào tay mình, đúng là ông trời có mắt.”
Hai mắt của Lâm Bắc Phong cũng sáng rực lên: “Tôi đã bỏ lỡ trận chiến lần trước của B thần rồi, lần này đúng lúc lắm, chúng ta đi xem đi.”
“Tôi không đi được rồi, trong nhà còn có việc, tôi về trước đây.” Hàn Sâm chắc chắn không thể đi xem được, hắn đi xem thì B thần lên đấu kiểu gì được.
“B thần thi đấu mà anh cũng không xem á?” Lâm Bắc Phong ngớ ra.
“Có gì đáng xem đâu, cũng chỉ là một con người thôi mà.” Hàn Sâm nhún vai.
“Người với người không giống nhau, Lâm Bắc Phong này bình thường chưa phục người nào, nhưng B thần này thì khác, chỉ bằng trận đấu của anh ta với người Tu La thì tôi đã phục rồi.” Lâm Bắc Phong nói.
“Được rồi, nhưng trong nhà tôi thực sự có việc, để lần sau xem.” Hàn Sâm thầm vui vẻ.
“Tiếc là vùng đất được thần bảo hộ không được sử dụng thiết bị ghi hình, nếu không thì có thể quay lại đưa lên mạng, chắc chắn sẽ hot lắm.” Lâm Bắc Phong đi vào võ trường với vẻ tiếc nuối.
Hàn Sâm thì đi một vòng, mặc áo giáp Hắc Giáp Trùng cấp thần huyết vào, sau đó lại trở về thành bảo hộ Cương Giáp, lúc này hắn đã có kinh nghiệm, bên ngoài khoác một cái áo choàng lớn, che được gần hết đầu, mặt và cả người, tuy nhìn thì hơi dị, nhưng không bị nhận ra giống lần trước nữa.
Hàn Sâm ngồi xuống một chỗ ở góc khán đài, vừa xem thi đấu vừa đợi tới lượt mình ra sân.
Chưa ngồi được bao lâu đã thấy vài người đi tới bên này ngồi xuống, Hàn Sâm nhìn thoáng qua, lập tức sợ hết hồn, đó là đám người ở tổ Thần Xạ, dẫn đầu là Dương Mạn Lệ.
Bọn họ đi đông, chỗ Hàn Sâm chọn khá thưa người, nên bọn họ đều chen sang bên này.
Tô Tiểu Kiều ngồi ngay cạnh Hàn Sâm, cách hai chỗ là Dương Mạn Lệ và Lưu Hồng Đào.
“Tôi bảo này anh bạn, trời nóng thế này anh che kín như vậy làm cái gì, bắt chước bà đồng à?” Tô Tiểu Kiều là loại chua ngoa, ngồi xuống đã móc máy Hàn Sâm một câu.
“Cái tên này, lần sau xem tôi xử lý cậu thế nào.” Hàn Sâm không để ý tới Tô Tiểu Kiều, chỉ mắng thầm trong lòng.
“Tổ trưởng, chị nghĩ lần này giữa B thần và La Thiên Dương thì ai thắng?” Thành viên của tổ Thần Xạ hứng khởi bàn về trận đấu của Hàn Sâm và La Thiên Dương.