Siêu Cấp Gen Thần

Chương 80: Thử thách


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 80: Thử thách

Translator: Nguyetmai

Sau khi về tới nhà, Hàn Sâm mở tài liệu Thánh Thiên Sứ lên cho Tiểu Nghiên xem cùng, để con bé học thuộc tài liệu này trước.

Trong tài liệu có toàn bộ hình ảnh làm mẫu, học cũng không khó lắm. Huống hồ Tiểu Nghiên lại rất thông minh, mới xem qua vài lần đã thuộc Thánh Thiên Sứ.

Qua hôm sau, người bên Thánh Đường đã đưa dịch gen chuyên dụng của Thánh Thiên Sứ tới, Hàn Sâm lại cho Tiểu Nghiên dùng dịch gen chuyên dụng này theo hướng dẫn sử dụng.

Bởi vì thuật gen siêu hạch có vài tác dụng phụ với cơ thể, hơn nữa mỗi thuật gen siêu hạch đều yêu cầu tố chất cơ thể khác nhau, phần lớn đều phải phối hợp với dịch gen chuyên dụng mới có thể tu luyện an toàn được.

Một bộ công pháp cấp S sẽ được cấp ba bình dịch gen chuyên dụng, có thể cho ba người dùng.

Nếu không sử dụng gen chuyên dụng mà đã tu luyện thuật gen siêu hạch của Thánh Đường thì họ sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm gì khi có sự cố xảy ra, cũng sẽ không cung cấp dịch vụ chữa trị về sau.

Lúc trước Hàn Sâm không biết thuật gen siêu hạch cao cấp còn có vụ này, cho nên hắn cũng thấy bản thân mình may mắn khi tu luyện thành công thuật Băng Cơ Ngọc Cốt.

“Tiểu Nghiên à, thuật gen siêu hạch này là bí mật của nhà mình, em đừng nói cho người khác biết đấy nhé.”

Hàn Sâm không để cô bé nhìn thấy tên của thuật gen siêu hạch này.

Hàn Nghiên gật đầu đáp: “Em sẽ không nói cho ai biết mình tu luyện thuật gen siêu hạch mà anh hai đưa đâu.”

“Tiểu Nghiên ngoan lắm. Nếu em gặp phải nguy hiểm, có người hỏi em tu luyện thuật gen siêu hạch nào thì em cứ nói em không biết, là anh hai dạy cho em, có biết chưa?” Hàn Sâm lại dặn thêm.


“Em biết rồi ạ.” Hàn Nghiên nghiêm túc đáp lại.

“Ngoan.” Hàn Sâm xoa đầu Hàn Nghiên, trong lòng tràn đầy yêu thương.

Con nhà nghèo trưởng thành sớm, Hàn Sâm còn sống sung sướng được vài năm, nhưng sau khi Hàn Nghiên chào đời chẳng được bao lâu thì gia đình sa sút. Con bé thật sự chẳng sống sung sướng được ngày nào, vì thế nó hiểu chuyện hơn hẳn đám bạn cùng lứa.

La Tố Lan tới vùng đất được thần bảo hộ thứ hai, Hàn Sâm chờ đến ngày thứ tư thì bà mới về nhà.

Hàn Sâm cũng đưa Thánh Thiên Sứ cho La Tố Lan xem, sau khi xem xong thì bà giật mình không thôi. Tuy bà không hiểu nhiều về thuật gen siêu hạch nhưng cũng nhận ra đây tuyệt đối không phải hàng cấp thấp, chỉ cần nhìn vào mức độ kỹ lưỡng của những tài liệu này thì biết ngay.

“Tiểu Sâm, con lấy thuật gen siêu hạch này ở đâu ra thế?” La Tố Lan hỏi Hàn Sâm với vẻ lo lắng.

“Mẹ đừng lo, là con mua chứ không phải trộm cắp hay cướp đoạt gì đâu. Mẹ cứ yên tâm đi.” Hàn Sâm đáp.

“Tiền đâu mà con mua thuật gen siêu hạch cao cấp thế này chứ?”

La Tố Lan vẫn không yên tâm, đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

“Mẹ à, giờ con đã khác xưa rồi. Con kiếm ăn trong vùng đất được thần bảo hộ cũng được lắm, còn gia nhập vào một tổ chức lớn ở thành bảo hộ Cương Giáp nữa. Chỉ là một thuật gen siêu hạch thôi, không đáng là bao đâu ạ, cuộc sống của nhà mình sau này sẽ tốt hơn…”

Hàn Sâm cố gắng khuyên La Tố Lan, hắn còn kể chuyện mình gia nhập vào nhóm của Tần Huyên trong thành bảo hộ Cương Giáp ra, khó khăn lắm mới khiến bà yên lòng.

“Con trai, rốt cuộc con cũng có tiền đồ rồi.”


La Tố Lan nắm tay Hàn Sâm, mắt rưng rưng. Bà đã chịu rất nhiều cực khổ, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, trong lòng bà vui mừng tột bậc.

“Coi mẹ kìa, đây chẳng phải là chuyện tốt sao.”

Hàn Sâm lấy hơn một triệu còn dư sau khi đóng tiền phần ăn cấp S cho Tiểu Nghiên đưa cho La Tố Lan.

“Đây là tiền con kiếm được ở thế giới được thần bảo hộ, mẹ cứ lấy mà chi tiêu trong nhà.”

“Con giữ lấy đi, đây là lúc con cần dùng tiền…” La Tố Lan không chịu lấy.

“Mẹ cứ giữ đi, giờ con đang ở trong tổ chức của quân đội rồi, hơn nữa cấp trên cũng rất xem trọng con nên không thiếu chút tiền vặt này đâu, sau này còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa ấy chứ.”

Hàn Sâm nói để La Tố Lan yên tâm hơn.

“Tiểu Sâm, con phải nhớ rõ, làm việc phải bình tĩnh từ tốn, đừng có cố quá. Nếu có thể nhịn được thì cho qua để đỡ kéo thêm phiền phức…” La Tố Lan tận tình khuyên bảo.

“Con hiểu mà mẹ. Lúc nào con cũng an phận hết, mẹ còn không hiểu tính con trai mẹ hay sao?” Hàn Sâm vội nói.

“Thế thì tốt. Đúng rồi, con đã cho Tiểu Nghiên học thuật gen siêu hạch này chưa? Con phải dặn con bé kĩ vào, dù thế nào cũng đừng để lộ ra ngoài, kẻo người khác lại dòm ngó.”

Từ sau chuyện cha Hàn Sâm, tính tình của La Tố Lan đã thay đổi rất nhiều, bà rất sợ con cái của mình sẽ xảy ra chuyện.


“Mẹ cứ yên tâm đi, con đã dặn Tiểu Nghiên rồi, con bé cũng hứa với con là sẽ không nói với ai hết.”

“Không được, mẹ phải dặn Tiểu Nghiên mới được.” Nói xong La Tố Lan lại đứng dậy đi tìm Tiểu Nghiên.

Thấy La Tố Lan rời đi, trong lòng Hàn Sâm khó chịu vô cùng. Nếu không phải vì chuyện của cha, mẹ cũng sẽ không trở nên lo sợ bất an như thế, suốt ngày chỉ sống trong sợ hãi.

“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì đây?”

Hàn Sâm thầm hận khi ấy mình còn quá nhỏ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ biết cha mình gặp chuyện ngoài ý muốn mà thôi, còn tình hình cụ thể ra sao thì lại không rõ.

Sau này, hắn cũng từng hỏi mẹ và luật sư Trương, nhưng cả hai đều ấp úng không chịu nói thẳng ra mà chỉ bảo rằng đó là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Hàn Sâm biết là chuyện này không đơn giản như thế.

Trong văn phòng của trạm trưởng trạm dịch chuyển, Dương Mạn Lệ đặt một viên con nhộng trước mặt Tần Huyên.

“Trạm trưởng, cô muốn dùng cái này thật à?” Dương Mạn Lệ đánh tiếng hỏi Tần Huyên đang cầm viên con nhộng.

“Tôi muốn biết tại sao cậu ta lại không muốn thi vào trường quân đội Hắc Ưng và liệu cậu ta có đồng ý gia nhập vào tiểu đội của tôi hay không.” Tần Huyên nói một cách hờ hững.

“Loại con trai như thế có thể hốt được cả đống ở ngoài kia, vừa nhát gan sợ chuyện lại mê tiền háo sắc. Cô cần gì tốn công vào cậu ta kia chứ, tôi thấy chúng ta cứ dốc hết sức vào việc lôi kéo B thần còn hơn. Anh ta mới là ứng cử viên xạ thủ tốt nhất.” Dương Mạn Lệ nói.

Tần Huyên chỉ cười đáp: “Đúng là B thần rất tốt, nhưng người như thế sẽ không cho chúng ta có cơ hội khống chế anh ta. Mà Hàn Sâm cũng rất có tài, tôi thấy cậu ta cũng được lắm, có điều tôi cần người có gia thế trong sạch, hơn nữa còn tự nguyện gia nhập vào tiểu đội, cho nên cần phải tốn chút công sức ấy mà.”

Dương Mạn Lệ toan nói tiếp thì Tần Huyện đã ngăn lại: “Trừ khi cô có thể kéo được B thần vào tiểu đội của chúng ta, bằng không Hàn Sâm chính là sự lựa chọn của tôi.”

Nghe thế, Dương Mạn Lệ cũng chẳng nói thêm lời nào nữa, chỉ thầm hạ quyết tâm tìm B thần thương lượng một phen. Cô tin mình nhất định sẽ thuyết phục được B thần.

Hàn Sâm không hề biết Tần Huyên lại xem trọng mình như thế, lại còn một lòng muốn hắn gia nhập vào tiểu đội nữa. Có điều, lúc vào trạm dịch chuyển thì hắn vẫn rất cẩn thận, sợ bị Tần Huyên phát hiện ra.


Ngặt nỗi trên địa bàn Tần Huyên, hắn không muốn bị phát hiện thì đúng là chuyện khó như lên trời.

Nhìn thấy Tần Huyền cười như không cười ở đằng trước, Hàn Sâm đành nhăn nhó đi qua.

“Đã lâu không tỷ thí một trận, để tôi xem cậu tiến bộ tới đâu.”

Thấy Tần Huyên không nhắc tới chuyện khác, Tần Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trình độ bây giờ của Hàn Sâm đã cao hơn trước rất nhiều, có điều hắn không dám dùng hết sức. Dù cho hắn dùng hết sức thì cũng chưa chắc đã thắng được Tần Huyên.

“Uống nước đi.”

Tần Huyên gỡ mũ giáp xuống, cô cầm hai chai nước đến, tự mở một chai cho mình, chai còn lại thì đưa cho Hàn Sâm.

Hàn Sâm không chút nghi ngờ, thấy chai còn nguyên phần niêm phong, chẳng có gì khác lạ thì mở nắp, uống vài ngụm.

“Hàn Sâm, cậu thấy tôi có đẹp không?”

Tần Huyên chợt hỏi hắn.

“Đẹp chứ, tất nhiên là đẹp rồi…”

Hàn Sâm ngu người ngẩng đầu nhìn Tần Huyên, hắn không biết tại sao tự dưng cô lại hỏi chuyện này, Tần Huyên không giống kiểu con gái thế này.

“Cậu thấy môi hay mắt của tôi đẹp?” Tần Huyên lại hỏi tiếp.

Hàn Sâm cảm giác đầu mình choáng váng, hắn bất giác đưa mắt nhìn môi của Tần Huyên, rồi nhìn vào đôi mắt của cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.