Siêu Cấp Gen Thần

Chương 73: Võ trường


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 73: Võ trường

Translator: Nguyetmai

Lúc Hàn Sâm trở về thành bảo hộ Cương Giáp, hắn cứ tưởng mình mất tích nhiều ngày như thế thì Tần Huyên sẽ tới làm phiền hắn, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.

Không chỉ Tần Huyên, mà cả thành bảo hộ Cương Giáp cứ như biến thành một ngôi thành trống vậy. Dọc đường hắn chẳng nhìn thấy bóng người nào hết.

Khó khăn lắm mới trông thấy một người đang chạy vội trên đường, Hàn Sâm bèn lại gần hỏi: “Anh bạn à, chỗ này bị sao thế? Mọi người đi đâu cả rồi?”

“Thì ra là cậu đấy à cuồng mông.”

Người nọ vừa nhìn một cái thì lập tức nhận ra Hàn Sâm.

Hắn vuốt mũi bất đắc dĩ hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết mọi người đi đâu rồi không?”

Người nọ cũng hiền lành nên mỉm cười đáp: “Còn đi đâu nữa chứ? Tất nhiên bọn họ đều đến võ trường cả rồi. Cuộc thi đấu năm nay đã bắt đầu rồi, cho dù là thành bảo hộ Cương Giáp hay các hành tinh trong Liên minh đều đang bàn tán về chuyện này đấy. Sao anh lại không biết thế?”

“Khụ khụ, gần đây tôi bị bệnh khá nặng nên phải nằm ở nhà dưỡng bệnh. Thiếu chút nữa thì bỏ lỡ chuyện lớn này rồi, giờ đăng ký còn kịp không?” Hàn Sâm hỏi.

“Ha ha, anh đang trốn Thần Thiên Tử chứ gì.” Người nọ cười nói tiếp: “Mau lên đi, giờ chắc vẫn còn kịp đi đăng ký đấy.”


“Cảm ơn anh bạn nhé.”

Nói xong, Hàn Sâm liền chạy thẳng về phòng mình, cất kĩ bao đựng xác Hắc Châm Phong biến dị rồi vội vàng chạy tới võ trường của thành bảo hộ Cương Giáp.

Võ trường tất nhiên chính là công trình kiến trúc hùng vĩ nhất trong thành bảo hộ. Nơi này giống như đấu trường La Mã, có thể chứa ít nhất cả trăm nghìn khán giả xem thi đấu. Có điều võ trường được đúc từ kim loại nên thoạt trông có vẻ giống một con quái vật bằng sắt.

Lúc Hàn Sâm chạy tới cổng võ trường thì thấy có rất nhiều lối vào. Võ trường hình tròn, cứ mỗi hai mươi mét thì có một lối vào, có thể đi vào võ trường bằng bất cứ lối nào.

Hiện giờ hầu như toàn bộ người ở thành bảo hộ Cương Giáp đều ở trong võ trường. Hàn Sâm chọn đại một lối vào, hắn đặt tay lên cổng kim loại, trên cổng hiện ra một dãy số.

“88888!”

Hàn Sâm ngây người ra một lúc mới kịp phản ứng lại, chắc hẳn hắn là người thứ tám mươi mấy ngàn tiến vào võ trường. Đây là mã số của hắn, trận đấu cũng sẽ diễn ra theo dãy số này.

Chỉ có người lần đầu tiên bước vào võ trường mới nhận được dãy số này, lần sau sẽ không có nữa.

Lúc này cánh cổng kim loại đã mở ra, Hàn Sâm bước vào con đường giống như một đường hầm. Lúc ra, hắn đã đến một nơi còn lớn hơn cả sân thi đấu thế vận hội Olympic nữa.

Khắp khán đài đều đã kín người, trên võ trường lại có một tinh thể hình tấm bia lớn treo lơ lửng trên không. Trên bia có ghi một đống dãy số, mỗi hàng một trăm số cũng tức là có một trăm người tham gia vào một trận đấu.

Hàn Sâm đã từng học ở trên lớp rằng, cuộc thi võ đạo của thành bảo hộ là do thành bảo hộ tự động vận hành, chẳng có bất kỳ ai có thể can thiệp vào cả. Ở vòng loại, cứ một trăm người hợp thành một nhóm, người trụ lại cuối cùng trên sàn đấu mới có tư cách bước vào vòng tiếp theo.

Đây là tiêu chuẩn chọn một trong một trăm. Có điều, do số người đăng ký quá nhiều, nên vòng loại đã diễn ra trong hai ngày rồi nhưng cũng chỉ mới hơn năm mươi nhóm mà thôi. Trong khi số của Hàn Sâm lại xếp trong tổ thứ tám mươi mấy, xem ra hôm nay không tới phiên hắn lên sân rồi.

Hàn Sâm đi xung quanh tìm Tần Huyên mãi mà vẫn không thấy đâu. Thế nhưng lại đụng mặt nhóm người Thần Thiên Tử và La Thiên Dương.

“Đừng để tao gặp mày trên sân đấu, bằng không tao sẽ đánh chết mày.”

La Thiên Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, trong mắt đầy sát khí.

Lần trước gã ta bị Hàn Sâm chiếm ưu thế nên xem đó là nỗi nhục lớn.

Thần Thiên Tử cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm. Tuy rằng gã chẳng nói lời nào nhưng nhìn mặt cũng đủ biết, nếu để gã đụng phải Hàn Sâm trên sân thì chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để giết chết Hàn Sâm.

“Sợ là làm anh thất vọng rồi, tôi không tính tham gia cuộc thi võ đạo này.” Hàn Sâm nhún vai đáp.


Tất nhiên Hàn Sâm sẽ tham gia nhưng là với thân phận Kim Tệ kìa, như thế mới có thể phát huy được thực lực thật sự của hắn.

“Mày đúng là nỗi sỉ nhục của cánh đàn ông mà.”

La Thiên Dương khinh bỉ nói một câu, cả đám người bên cạnh Thần Thiên Tử cười hùa theo.

Thần Thiên Tử lại không để ý tới Hàn Sâm mà đi về phía sau lưng hắn, vừa đi vừa cười nói: “Tần Huyên, cô lại tiến bộ hơn rồi. Có lẽ hạng nhất năm nay sẽ thuộc về cô chứ không ai khác.”

“Anh khách sáo quá, anh đừng quên B thần cũng ở thành bảo hộ Cương Giáp này đấy.” Tần Huyên hờ hững đáp lại.

Hàn Sâm quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Huyên, Dương Mạn Lệ và các thành viên trong đoàn Cương Giáp đều có mặt. Dương Mạn Lệ còn nhíu mày nhìn hắn.

Thần Thiên Tử nói thêm đôi ba câu với Tần Huyên rồi dẫn người đi. Tần Huyên quay sang nhìn Hàn Sâm, mà Dương Mạn Lệ lạnh lùng nói một câu: “Tôi cứ tưởng cậu chỉ hơi nhát gan thôi, ai ngờ lại yếu đuối tới mức này. Chẳng có chút tôn nghiêm hay cốt khí của đàn ông gì cả.”

Nói xong, Dương Mạn Lệ lập tức quay đầu đi thẳng với Tần Huyên.

Lưu Hồng Đào tới cạnh Hàn Sâm rồi cười tủm tỉm, vỗ vai hắn nói: “Hàn Sâm, cậu làm hay lắm. Đại trượng phu co được dãn được, lùi một bước trời cao biển rộng mà. Cần gì phải lấy mạng của mình ra để mạo hiểm kia chứ.”

Dù là ai cũng nhận ra được sự khinh thường trong lời Lưu Hồng Đào, gần như tất cả đều hiện lên hết trên mặt.

Những thành viên khác trong đoàn Cương Giáp cũng nhìn Hàn Sâm với vẻ ghét bỏ, trên cơ bản người có thể tiến vào đoàn đều là học sinh trường quân đội hoặc là quân nhân mới xuất ngũ không lâu, cho nên bọn họ rất xem thường hành vi khi nãy của Hàn Sâm.

Hàn Sâm cũng chẳng giải thích lời nào, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn sợ La Thiên Dương nên mới không dám đi thi. Thế này cũng là một chuyện tốt, vậy sẽ chẳng có ai nghi ngờ tại sao hắn lại không đi thi, tại sao mỗi lần Kim Tệ xuất hiện thì hắn đều vắng mặt.


“Người khác nghĩ mình thế nào cũng chẳng sao, quan trọng là mình và gia đình có thể sống yên ổn.” Hàn Sâm thầm nghĩ.

Thế lực của tập đoàn Tinh Vũ quá lớn, bây giờ Hàn Sâm chẳng có vốn liếng để chống lại. Nếu để Thần Thiên Tử biết hắn chính là Kim Tệ rồi đối phó hắn ở thế giới thực, cho dù bản thân hắn không sợ đi chăng nữa, nhưng còn La Tố Lan và Hàn Nghiên thì sao đây?

“Mình cần phải mạnh mẽ hơn.”

Hàn Sâm cúi đầu đi ra khỏi võ trường, hôm nay không tới lượt hắn lên đấu, có ở lại cũng vô dụng.

Sau khi dịch chuyển về hành tinh Lạc Gia, Tần Huyên lại gọi hắn vào văn phòng.

“Cậu sợ Thần Thiên Tử à?”

Tần Huyên nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt bén ngót như dao cạo, tựa như có thể đâm thủng linh hồn hắn.

“Đúng thế.”

Hàn Sâm gật đầu, bây giờ hắn không thể không sợ.

Tần Huyên nghe thấy câu trả lời của Hàn Sâm thì cũng chẳng có vẻ gì thất vọng, chỉ hỏi tiếp: “Vì người nhà của cậu sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.