Siêu Cấp Gen Thần

Chương 7: Kim Tệ


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 7: Kim Tệ

Translator: Nguyetmai

“Ông anh, đống Bọ Ngựa Tật Phong này là một mình ông anh giết à?”

Tô Tiểu Kiều nhìn trái nhìn phải, trừ người mặc bộáo giáp hoàng kim này thì không thấy bất kỳ ai khác.

Vết máu của đám Bọ Ngựa Tật Phong chưa đông lại, suy ra chúng chỉ mới chết không lâu. Tô Tiểu Kiều thật sự không dám tin bấy nhiêu con bọ ngựa lại bị một người giết chết trong thời gian ngắn như thế.

Dù Bọ Ngựa Tật Phong chỉ là sinh vật cấp nguyên thủy, nhưng chân trước quá sắc bén, tốc độ lại nhanh, nhiều người dùđãđủđiểm gen nguyên thủy cũng không muốn chọc vào chúng nó.

Dù sao thì thân thể con người cũng có nhiều chỗ hiểm, lỡ như bị Bọ Ngựa Tật Phong nấp trong bụi cỏ chém một nhát thì không chết cũng trọng thương, ai lại muốn mạo hiểm như thế chứ?

Xác Bọ Ngựa Tật Phong bị chất thành núi, số lượng ít nhất cũng cỡ ba bốn mươi con. Muốn giết nhiều Bọ Ngựa Tật Phong như vậy, dù là Tần Huyên cũng phải dẫn theo mấy thuộc hạ cừ khôi tới mới được. Bảo một người tàn sát đống Bọ Ngựa Tật Phong này trong thời gian ngắn thì kiểu gì Tô Tiểu Kiều cũng không tin được.

Hàn Sâm đang rầu vìđống xác Bọ Ngựa Tật Phong này, vừa rồi giết hăng quá nên quên mất một mình hắn thì không ăn hết nhiều thịt vậy được. Cho dù hắn ăn hết thì chỉ có vài con đầu là có chút hiệu quả, chỗ còn lại cóăn cũng chẳng được gì.

“Muốn lấy không? Một con một nghìn Tả Toàn tệ.”


Tô Tiểu Kiều giật mình nhìn Hàn Sâm: “Một con một nghìn Tả Toàn tệ? Anh có chắc không?”

Mặc dù có khá nhiều người săn được các loài sinh vật cấp nguyên thủy, nhưng cung vẫn không đủ cầu, đặc biệt là loài sinh vật cấp nguyên thủy mà người bình thường chưa từng ăn như Bọ Ngựa Tật Phong này. Dù sao thì tinh thần và thể lực của mỗi người đều có hạn, thịt của cùng một loài sinh vật nguyên thủy chỉ có thể cung cấp một phần gen nguyên thủy, ăn nhiều hơn nữa cũng vô dụng, bắt buộc phải ăn sinh vật cấp nguyên thủy khác thì mới tiếp tục tăng gen nguyên thủy được.

Người có tiền đều sẽ bỏ tiền mua sinh vật mà mình chưa từng ăn để có thể lấy đủ một trăm điểm gen trong thời gian ngắn nhất.

Bình thường, những sinh vật nguyên thủy dễ săn thì chỉ chừng mấy trăm đồng một con, còn loài hiếm và khó giết như Bọ Ngựa Tật Phong bán hai ba nghìn đồng cũng cóđầy người nhào vào mua.

Tô Tiểu Kiều tính nhẩm, với giá một con một nghìn đồng thế này, chỉ cần gã chuyển hết đống xác Bọ Ngựa Tật Phong này về bán lại là sẽ lời gấp hai, ba lần.

Hàn Sâm gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, mỗi con một nghìn Tả Toàn tệ.”

Hàn Sâm biết một con Bọ Ngựa Tật Phong có thể bán hai, ba nghìn đồng, nhưng nhiều xác Bọ Ngựa Tật Phong như vậy, mà hắn thì lại không có công cụ vận chuyển, nếu chỉ một mình hắn khuân về thì không biết phải đến bao giờ mới xong.

Nếu Hàn Sâm rời khỏi nơi này, không chừng khi quay về thì số xác Bọ Ngựa Tật Phong còn lại đã bị người khác dọn sạch rồi.

Hơn nữa Hàn Sâm không muốn lãng phí thời gian và công sức để làm mấy chuyện này, hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Một nghìn đồng là giá thấp nhất hắn chấp nhận được, coi như bỏ sỉ, mình ăn thịt cũng phải cho người ta húp canh.

Tô Tiểu Kiều đồng ý ngay: “Được, tôi lấy hết số Bọ Ngựa Tật Phong này, tổng cộng có bao nhiêu con thế?”

Đối với Tô Tiểu Kiều thìđống Bọ Ngựa Tật Phong này không chỉđể bán lấy tiền, gã có thể lấy loại sinh vật nguyên thủy mà người bình thường ít khi có cơ hội ăn giống như Bọ Ngựa Tật Phong này tặng cho người khác để kéo quan hệ, những người chưa đủđiểm gen nguyên thủy sẽ không từ chối thứ tốt như vậy được.

Hàn Sâm vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ tên kia lại lắm tiền như thế, một hơi lấy hết luôn.

“Tổng cộng có bốn mươi ba con, tôi giảm giá cho anh, chỉ tính bốn mươi nghìn thôi.”

Tô Tiểu Kiều móc ví ra, rút mười tờ tiền mười nghìn đưa cho Hàn Sâm: “Ông anh, đống Bọ Ngựa Tật Phong này cứ tính là năm mươi nghìn đi, năm mươi nghìn còn lại xem như tiền cọc, sau này anh còn thứ gì tốt thì cứ tìm tôi, giá tiền thì bàn sau. Nếu có thịt sinh vật biến dị thì tôi đồng ý mua với giá cao.”


Tô Tiểu Kiều không để bụng một trăm nghìn đồng đấy, bình thường gã mời người ta ăn chơi còn đắt hơn thế. Một mình người này lại có thể giết được nhiều Bọ Ngựa Tật Phong như thế, chắc hẳn thực lực phải đáng gờm lắm, khả năng giết được sinh vật biến dị là rất cao. Nếu có thể mua thịt sinh vật biến dị từ người này thì mười mấy hai mươi nghìn có là gìđâu, đắt gấp mười lần gã cũng mua được.

Hàn Sâm cũng chẳng khách sáo làm gì, đưa tay nhận lấy một trăm nghìn kia, ngạc nhiên đánh giá Tô Tiểu Kiều: “Không ngờ anh lại giàu thếđấy.”

Tô Tiểu Kiều chỉ sợ Hàn Sâm không cho mình cơ hội bèn dõng dạc nói: “Không giấu gìông anh, bây giờ tôi nghèo đến mức chỉ còn có tiền thôi. Nếu ông anh bán thịt sinh vật biến dị thì nhớđừng quên tôi nhé, giá cả tuyệt đối không thành vấn đề!”

Hàn Sâm thấy Tô Tiểu Kiều chịu chi như thế, đúng lúc hắn đang tính để một sinh vật tiến hóa thành cấp biến dị rồi đi bán, gã này đúng là lựa chọn không tồi: “Được rồi, cho tôi biết tên và số phòng của anh, tôi mà có thứ tốt thì sẽđi tìm anh.”

Càng ít người thấy hắn bán sinh vật biến dịđược tiến hóa ra thì càng tốt, bán cho một người tốt hơn đến quảng trường bán trước mặt nhiều người.

Chưa kể bán cho người giàu thì không phải lấn cấn vụ tiền nong.

Tô Tiểu Kiều nói: “Ông anh, tôi tên Tô Tiểu Kiều, là tên thật. Số phòng trong thành bảo hộ Cương Giáp của tôi là 1046. Ông anh thì sao, ông anh tên gì? Ở phòng số mấy thế?”

Hàn Sâm nhét tiền vào túi, phất tay với Tô Tiểu Kiều rồi xoay người đi ra khỏi Lạc Phong Cốc: “Kim Tệ, kim trong chữkim hoàn, tệ trong chữtiền tệ, tôi chỉ nhận cái này. Chuẩn bị tiền trước đi, chờ có thứ tốt tôi sẽđến tìm anh.”

Chuyện của cha mình khiến Hàn Sâm không muốn qua lại nhiều với người khác, hắn chỉ muốn chăm sóc tốt cho mẹ và em gái, làm chuyện mình muốn làm, người hay chuyện gì khác hắn đều không để trong lòng.

Tô Tiểu Kiều huơ tay hô to: “Anh Tệ, tôi chờ anh! Anh nhớđến nhé, tiền bạc không thành vấn đềđâu…!”


Chờ sau khi Hàn Sâm đi khuất, Tô Tiểu Kiều chợt hét lên: “Đậu xanh, nhiều Bọ Ngựa Tật Phong như vậy một mình tôi sao vác hết vềđược?”

Tô Tiểu Kiều suy đi nghĩ lại, sau cùng nhét một phần vào túi vác về, số còn lại thì kêu người có quan hệ không tệ với mình đến vác đi.

May mà bình thường hầu như không có ai đến Lạc Phong Cốc, chờđến khi Tô Tiểu Kiều dẫn người quay lại thì xác Bọ Ngựa Tật Phong vẫn không thiếu con nào.

Người đi theo Tô Tiểu Kiều tròn mắt nhìn đống xác Bọ Ngựa Tật Phong chất thành núi kia: “Tiểu Kiều, cậu nói thật hay giả thế? Cảđống Bọ Ngựa Tật Phong thế này do một người tên Kim Tệ giết ư?”

Tô Tiểu Kiều nói: “Lừa các người làm chi, tuy tôi chưa thấy hắn ra tay, nhưng lúc ấy chỉ có một mình hắn trong Lạc Phong Cốc, đám Bọ Ngựa Tật Phong mới chết không lâu, nếu không phải hắn thì là ai đây?”

“Tôi nghĩ là có một nhóm người giết đám Bọ Ngựa Tật Phong này, sau đó những người khác đi hết, để lại mình hắn xử lý xác chết. Chứ một người thì sao giết được nhiều Bọ Ngựa Tật Phong vậy được, chỉ tổ bốc phét.”

“Chuẩn thế rồi.”

Đám đi chung đến đây không chịu tin đống Bọ Ngựa Tật Phong này là do một mình Hàn Sâm giết chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.