Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 64: Võ học của người Tu La
Translator: Nguyetmai
“Người này là mình hả trời?”
Hàn Sâm cảm thấy khó mà tin nổi, từ khi nào mà bản thân lại chói sáng rực rỡ thế này, biên tập kiểu này làm hắn xem mà phải thấy ngượng đây này.
Lúc đấy, Hàn Sâm chỉ muốn giúp đỡ mấy đứa bé trong khả năng có thể. Tuy cảnh cuối trông khoa trương bi tráng thế thôi, thực ra lúc sắp rơi xuống đất thì hắn đã đạp tên Tu La xuống dưới, còn mình thì vỗ cánh bay đi, căn bản chẳng có chút nguy hiểm nào cả.
Dù sao thì cơ thể người Tu La cũng bằng máu thịt, mà gã đã bị thương rất nặng cho nên mới té chết thẳng cẳng như thế.
Hàn Sâm biết bản thân khá may mắn. Nếu như tên Tu La đó không bị thương nặng từ trước thì hắn căn bản không phải là đối thủ của tên Tu La đó, có chạy thoát được hay không cũng khó mà nói trước.
Hàn Sâm khẽ cử động một chút thì đau tới mức nhe răng trợn mắt. Hắn không dám đi bệnh viện, may mà vết thương cũng không nặng lắm, không bị thương chỗ hiểm. Chỉ cần thoa chút thuốc lên là xong, trừ việc lành chậm ra thì chẳng ảnh hưởng gì hết.
Có điều, Hàn Sâm cũng không phải tay không trở về. Thanh chiến đao của tên Tu La có thể chém xuyên qua áo giáp thần huyết kia cũng bị hắn mang về. Thanh đao này mạnh hơn mấy thanh đao do con người tạo ra nhiều lắm.
Trên phương diện kỹ thuật chế tạo hợp kim và vũ khí lạnh thì loài người khó mà sánh được với người Tu La. Trước đây Hàn Sâm cũng từng nghe nói đao của người Tu La rất tốt, đao của Tu La sừng đen còn mạnh hơn cả đao bằng thép Z của loài người. Huống hồ đây là đao của Tu La sừng vàng, tuyệt đối là hàng cực phẩm trong cực phẩm, chẳng thể nào mua được thứ này trong thế giới loài người đâu.
Hàn Sâm yêu thích không nỡ buông thanh chiến đao màu đen. Thanh đao này hơi giống đao thẳng nhưng lưỡi đao to và dài hơn những loại đao bình thường một chút. Trông nó có vẻ hung ác, cầm lên lại rất nặng tay, còn nặng hơn cả hợp kim thép Z, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Hàn Sâm thử chém hai nhát thì cảm thấy như thể không khí cũng bị chém rách, sắc bén đến mức khiến người ta sợ hãi.
Lần này, Hàn Sâm không dám lấy đao Trảm Cương của mình ra thử nữa, thanh chiến đao Tu La này chắc chắn còn sắc bén hơn dao găm thép Z mà hắn đã mua nhiều.
Có điều thứ này bắt mắt quá. Cho dù người không biết nhìn hàng, sau khi xem xong đoạn clip kia thì cũng nhận ra thanh chiến đao Tu La này thôi. Nếu hắn mang ra ngoài khơi khơi thì chắc là sẽ có người nghi ngờ cho xem.
Suy đi nghĩ lại một hồi, Hàn Sâm quyết định cải biến thanh chiến đao Tu La này lại một chút.
Thật ra chỉ đổi màu thanh chiến đao thôi, hắn phun một lớp nano vàng lên thanh đao. Người khác nhìn sơ qua còn tưởng rằng đúc từ đồng, kế đó hắn lên mạng đặt làm một vỏ đao vừa rẻ vừa lòe loẹt. Thế này thì dù đặt chỗ nào, người khác cũng chẳng nhìn ra đây là chiến đao Tu La.
Vốn dĩ Hàn Sâm cũng không định dùng nó trước mặt người khác, hắn làm thế chỉ để đề phòng.
Ban đầu Hàn Sâm định đổi luôn chuôi đao, khiến nó càng không thể bị nhận ra. Có điều, sau khi suy nghĩ hồi lâu thì hắn vẫn để nguyên chuôi đao ấy, chỉ gỡ hạt châu trên chuôi đao xuống. Lúc này, hắn mới phát hiện hạt châu ấy rỗng ruột.
Bên trong hạt châu lại có một thẻ nhớ nhỏ, Hàn Sâm lập tức tò mò kết nối thẻ nhớ vào máy tính nhà mình, xem thử trong thẻ nhớ có chứa gì.
Bất ngờ thay, bên trong thẻ nhớ chỉ có một bộ võ học Tu La tên là “Nghịch Tâm Trảm”, trong phần giới thiệu có nói đây là bí mật không thể truyền ra ngoài của một gia đình quý tộc người Tu La.
“Liệu con người có học được võ học của người Tu La không nhỉ?”
Hàn Sâm không rõ lắm về việc này, có điều sau khi xem xong, hắn cảm thấy chỉ cần tố chất cơ thể đạt chuẩn thì chắc là sẽ học được thôi.
Hàn Sâm bèn thử làm theo phương pháp trong thẻ nhớ, cũng không phải khó khăn gì. Rõ ràng tố chất cơ thể hắn đã đạt yêu cầu của “Nghịch Tâm Trảm”.
“Nghịch Tâm Trảm” nghe qua như đao pháp, thật ra cũng có thể xem nó như đao pháp. Có điều đặc điểm của “Nghịch Tâm Trảm” là vận dụng tiềm lực của bản thân để bộc phát ra ngoài, có thể chém ra một nhát cực nhanh cực mạnh. Khi luyện tới mức cao nhất, cho dù dùng vũ khí, tay, thậm chí là bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cũng có thể thi triển được.
Dù sao thì hiện giờ vết thương của Hàn Sâm chưa lành, mấy hôm này cũng không thể vào vùng đất được thần bảo hộ, cho nên hắn ở nhà, tập trung nghiên cứu “Nghịch Tâm Trảm”.
Mỗi ngày Lâm Bắc Phong đều gọi điện hỏi hắn khi nào đến thành bảo hộ Cương Giáp, lúc nào thì cùng nhau đi giết dị sinh vật.
Tần Huyên nghĩ rằng hắn đang trốn tránh Thần Thiên Tử nên mới không đến vùng đất được thần bảo hộ, cho nên cũng không tìm hắn.
Máy liên lạc vang lên, Hàn Sâm nhìn qua thì thấy tên Lâm Bắc Phong, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi bắt máy.
“Anh Sâm, sao mấy hôm nay anh không vào vùng đất được thần bảo hộ vậy. Tôi đợi anh mòn mỏi luôn.”
Giọng Lâm Bắc Phong đầy ai oán, Hàn Sâm không buồn mở camera lên nói chuyện với hắn ta khiến hắn ta cảm thấy rất buồn bực.
“Tôi cũng không gạt anh làm gì, gần đây tôi đang chuẩn bị chơi lớn một trận.”
Hàn Sâm nói với vẻ bí ẩn.
“Anh Sâm này, anh tính chơi lớn gì thế? Cho tôi theo với.”
Lâm Bắc Phong lập tức tỉnh táo lại, vội nói.
“Tạm thời tôi không thể để lộ tình huống cụ thể với anh được, nhưng ít nhất có thể săn được sinh vật biến dị đấy.”
Hàn Sâm cũng không nói dối, hắn định sau khi lành hẳn thì tới đầm lầy Hắc Ám một chuyến. Khoan nói tới sinh vật thần huyết, bên trong chắc hẳn có khá nhiều sinh vật biến dị, nhất định có thể săn được.
“Anh Sâm à, lần này anh phải dẫn tôi theo nhé…” Lâm Bắc Phong vội nói.
“Lần này tôi hợp tác với người khác, số người cố định rồi, không thể thêm người vào đâu.”
Hàn Sâm dụ dỗ Lâm Bắc Phong xong mới nói tiếp: “Có điều gần đây tôi nghèo quá, nếu anh cung cấp tên thép Z có hàm lượng 5%, lúc về tôi sẽ phân cho anh một phần. Thể nào cũng có thịt của nguyên một con sinh vật biến dị đấy.”
“Được, anh Sâm chờ một chút nhé. Tôi sẽ mang tên đến cho anh.”
Lâm Bắc Phong không nói hai lời, lập tức muốn chạy tới đưa tên cho Hàn Sâm ngay.
“Khoan đã, bên tôi còn phải chuẩn bị chút. Giờ tôi bận rồi, anh cứ chuẩn bị sẵn đi, khi nào tôi xong thì sẽ gọi cho anh sau.”
Hàn Sâm đáp.
“Vậy chúng ta hứa rồi đấy nhé, chuyện này cũng có phần tôi, anh đừng nuốt lời đấy.”
Lâm Bắc Phong vẫn không yên tâm lắm.
“Anh cứ yên tâm, đảm bảo không thiếu phần anh đâu mà.”
Hàn Sâm đang rầu không biết kiếm mũi tên ở đâu ra. Nếu đại gia Lâm Bắc Phong chịu tài trợ thì tốt quá rồi, xem như hai bên đều có lợi. Chờ tới khi hắn đi đầm lầy Hắc Ám về, mang thịt của một hai con sinh vật biến dị cho Lâm Bắc Phong là xong.
Lỡ săn không được thì chờ vài ngày, hắn dùng viên tinh thể màu đen nuôi một con tặng cho Lâm Bắc Phong cũng được.
Hàn Sâm nghỉ ngơi ở nhà chừng mười mấy ngày, vết thương mới gần như lành hẳn. Trong mười mấy ngày này hắn chẳng làm gì hết, trừ luyện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt ra thì dồn hết thời gian nghiên cứu “Nghịch Tâm Trảm” đến bậc nhập môn.