Siêu Cấp Gen Thần

Chương 50: Vây giết


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 50: Vây giết

Translator: Nguyetmai

“Ôi đệt, con thằn lằn to quá!” Tô Tiểu Kiều thốt lên một câu khi nhìn thấy thứ bên dưới.

Hàn Sâm cũng đã nhìn thấy con sinh vật thần huyết kia. Đó là một con thằn lằn lớn dài tới mười mét có đôi cánh tím, trên người phủ kín vảy tím, đang từ đáy cốc dưới vách núi bay lên.

Sinh vật thần huyết cách vách núi phía Hàn Sâm gần hơn, nhưng cũng phải tới tám chín mươi mét.

Theo tiếng ra lệnh của Dương Mạn Lệ, mọi người nhất tề kéo cung bắn về phía sinh vật thần huyết đang muốn bay lên khỏi vách núi. Mưa tên bắn xuống rào rào, song thậm chí còn không bắn nổi lông vũ trên cánh của nó chứ đừng nói là xuyên qua lớp vảy dày trên mình nó.

Ngay cả mũi tên Tinh Mang bắn lên lớp lông cánh của sinh vật thần huyết cũng chỉ xẹt ra tia lửa rồi rơi xuống, đầu mũi tên quằn lại mà cánh của con vật thì chẳng hề xây xát gì.

Hàn Sâm đã lắp mũi tên 1,2% thép Z lên cung nhưng không nỡ bắn, trên tay hắn chỉ có một mũi tên, bắn lung tung thì chẳng có tác dụng gì.

“Lông vũ và vảy trên người thứ này đều cực kì cứng rắn, phải bắn vào mắt nó, chứ không thì mũi tên bình thường chẳng ăn nhằm gì với nó cả.” Tô Tiểu Kiều bắn mấy mũi tên cũng đều vô dụng.


Khi Tô Tiểu Kiều đang nói thì Thần Thiên Tử đã triệu hoán cây cung thú hồn Ưng của hắn, đồng thời triệu hồi thêm một mũi tên thú hồn giống như răng sói, lắp lên cung, nhắm thẳng vào cánh sinh vật thần huyết mà bắn.

Hàn Sâm đứng ở đó nhìn rất rõ tình hình, mũi tên thú hồn lần này Thần Thiên Tử dùng kém xa mũi tên Độc Bạo Lục Dực Phong lần trước, không biết là do thú hồn biến dị hay thú hồn nguyên thủy biến ra.

Mũi tên thú hồn đó bay vút qua không trung như một tia sét đen thẫm, cắm vào cánh của sinh vật thần huyết, khiến cho nó gầm lên giận dữ.

Dương Mạn Lệ cũng không yếu thế. Cô triệu hoán thú hồn bồ câu trắng biến thành cung tên và thú hồn cá kiếm biến thành một mũi tên lam biếc, tên gác lên cung, bắn về phía sinh vật thần huyết nọ.

Ánh sáng màu lam lóe lên, mũi tên bắn thủng cánh nó, máu tươi chảy ròng ròng theo thân tên.

Thú hồn mà Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ dùng không phải là loại dùng một lần. Sau khi bắn trúng mục tiêu, suy nghĩ họ thầm chuyển, mũi tên liền biến thành hình thái thú hồn quay về trong tay họ.

“Ông phắc, thế này thì khác gì có vô số mũi tên? Thứ này dùng ngon hơn mũi tên thép Z nhiều!” Hàn Sâm vừa ghen tị vừa đố kị, chỉ hận không thể cướp mũi tên thú hồn của Thần Thiên Tử về tay. Nhìn thế nào thì đó cũng là một mũi tên thú hồn biến dị, nếu không thì nó không thể xuyên thẳng qua cánh của sinh vật thần huyết kia, cho dù cánh có là bộ phận yếu ớt nhất trên người nó đi chăng nữa.

Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ lại bắn về phía sinh vật thần huyết. Sau khi trúng hai tên, nó lập tức bay về một hướng khác của vách núi.

Rõ ràng là cây cung thú hồn trong tay Thần Thiên Tử mạnh mẽ hơn Mạt Nhật Chi Hồn, hơn nữa có vẻ còn đỡ tốn sức hơn. Thần Thiên Tử bắn sinh vật thần huyết đang ở cách hắn đến hơn hai trăm mét mà vẫn bắn thủng cánh của nó.

Tất cả mọi người điên cuồng bắn tên vào sinh vật thần huyết nhưng hiển nhiên những vết thương ấy chưa đủ trở thành đòn trí mạng. Con sinh vật thần huyết xông ra khỏi vách núi rồi bay về phương xa.

“Đuổi theo! Cánh nó bị thương nặng, không bay xa được đâu!” Thần Thiên Tử ra lệnh, những người có thú cưỡi đều triệu hồi thú cưỡi của mình, đuổi theo sinh vật thần huyết.

Đám người Hàn Sâm không có thú cưỡi nên đành chạy bộ theo sau, nhưng chỉ một loáng đã bị đàn thú cưỡi bỏ xa. Chung quy hai chân thì không thể chạy nhanh bằng bốn chân được.

Đuổi thêm một đoạn thì đoàn thú cưỡi phía trước đã đi mất bóng, bỗng lại có tiếng chân vang lên đằng sau, hóa ra là đám người Tần Huyên ở dưới đáy cốc cũng gọi thú cưỡi đuổi theo.

“Lên đây!” Tần Huyên cưỡi thú chạy qua chỗ Hàn Sâm, cất tiếng gọi hắn.


Tần Huyên không có ý gì khác, cô chỉ nghĩ Hàn Sâm biết dùng Mạt Nhật Chi Hồn, kỹ thuật bắn cung cũng được, thú cưỡi của mình lại có thể chở thêm người, mang theo hắn có lẽ sẽ có chỗ dùng nên mới đón hắn thôi.

Hàn Sâm vui vẻ leo lên thú cưỡi. Hắn cứ tưởng lần này hết hi vọng rồi, bây giờ Tần Huyên đồng ý đưa hắn theo thì hắn không thể bỏ qua cơ hội được.

Tần Huyên không ngừng lại mà phóng thẳng về phía trước. Mặt đất còn nguyên vết chân, dù không nhìn thấy đám người Thần Thiên Tử thì cũng biết họ đã đi về phía nào.

Hàn Sâm ngồi ở phía sau ôm chặt lấy eo Tần Huyên để không bị văng ra, đáng tiếc Tần Huyên mặc áo giáp thú hồn, ôm chẳng thấy mềm mại chút nào, chỉ thấy áo giáp cứng ngắc.

Trên đường trừ vết chân còn có vết máu tươi rải rác, hẳn là máu chảy ra từ vết thương trên cánh của sinh vật thần huyết, chứng minh bọn họ không đuổi sai phương hướng.

Đám người Tần Huyên chạy bảy tám tiếng, cuối cùng cũng thấy phía trước có bóng người. Rốt cuộc họ đã đuổi kịp nhóm của Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ.

Cả nhóm đều đã dừng lại trước một đỉnh núi và đang ngước nhìn lên trên.

Hàn Sâm đến gần mới thấy ngọn núi kia chẳng khác nào một thanh kiếm cắm trên mặt đất, cao tới bảy tám trăm mét. Con sinh vật thần huyết đang nằm trên đỉnh núi, thi thoảng lại cúi xuống gầm rít phẫn nộ.

“Núi này rất cao, dù có dùng mũi tên thú hồn bắn lên thì uy lực còn sót lại cũng không đủ để làm sinh vật thần huyết kia bị thương nữa.” Dương Mạn Lệ thấy Tần Huyên tới thì nói với cô như vậy.


Thần Thiên Tử cũng nhìn về phía Tần Huyên, thấy Hàn Sâm ngồi sau lưng cô, tay còn ôm chặt eo cô, trong lòng gã bùng lên sát khí.

“Phải nghĩ cách trèo lên giết nó hoặc đuổi nó xuống dưới này. Sinh vật thần huyết có khả năng tự lành cực cao, để nó ở trên đó nghỉ ngơi mấy tiếng thì vết thương cũng lành đến nơi rồi, muốn giết nó sẽ rất khó khăn.” Nhìn sinh vật thần huyết trên đỉnh núi, Tần Huyên nói.

“Thế thì trèo lên giết nó đi.” Thần Thiên Tử nói xong bèn thu hồi thú cưỡi.

“Núi này dốc đứng cheo leo, chúng ta leo được một nửa mà sinh vật thần huyết kia tấn công thì chỉ có con đường chết.” Dương Mạn Lệ phản bác.

“Tìm vài người leo lên đuổi nó xuống là được, chúng ta ở dưới chờ, nó vừa xuống là bắn chết ngay.” Thần Thiên Tử nói mà mặt không đổi sắc.

“Ai lên?” Tần Huyên nhìn Thần Thiên Tử, cau mày hỏi.

Leo lên đó là một nhiệm vụ cực kì nguy hiểm, chẳng ai lại muốn mạo hiểm như vậy cả.

“Ở đây chỉ có mũi tên của tôi và tổ trưởng Dương là có thể uy hiếp con sinh vật thần huyết kia. Tần Huyên ở lại chỉ huy, những người khác lên hết đi. Đã đến bước này rồi, các người không định từ bỏ đấy chứ? Ai lên núi sẽ được chia nhiều thịt, thế là công bằng rồi chứ gì?” Thần Thiên Tử nhìn mọi người, khi liếc tới Hàn Sâm thì sát ý lạnh lẽo lóe lên sâu trong ánh mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.