Siêu Cấp Gen Thần

Chương 4: Nhà cũ


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 4: Nhà cũ

Translator: Nguyetmai

“CEO Triệu Á Long của tập đoàn ÁĐặc hoàn thành lần tiến hóa thứ ba, thăng cấp lên không gian vùng đất được thần bảo hộ thứ tư, trở thành người thứ tám mươi ba bước vào đó trong lịch sử loài người, tuổi thọ kéo dài đến năm trăm năm, đạt đẳng cấp bán thần…”

“Thiếu niên thiên tài Lange của thiên hà Reckert với năm trăm điểm gen biến dị, thăng cấp lên không gian vùng đất được thần bảo hộ thứ hai, tuổi thọ kéo dài đến ba trăm năm, đạt đẳng cấp người tiến hóa…”

“Hôm qua, nghị viên Hemingway của thượng nghị viện săn giết một sinh vật thần huyết Hải Dương Chi Tinh cấp bán thần, trở thành cường giảđầu tiên săn giết một sinh vật thần huyết cấp bán thần…”

“Theo chuyên gia uy tín dựđoán, mười năm sau loài người sẽ xuất hiện người tiến hóa bốn lần, bước vào không gian vùng đất được thần bảo hộ thứ năm…”

Hàn Sâm dịch chuyển ra khỏi thành bảo hộ Cương Giáp, đúng lúc màn hình lớn đang phát tin tức buổi tối ngày hôm nay.

Hàn Sâm siết chặt nắm tay: “Người tiến hóa, người siêu việt, bán thần,… Có viên tinh thể màu đen này trong tay, mình nhất định sẽđạt được mức độđó, thậm chí còn xa hơn nữa!”


Hàn Sâm bước nhanh ra khỏi trạm dịch chuyển, ngồi trên đoàn tàu bay chạy về phía nhà mình.

Hàn Sâm mới tới cửa nhà, chưa vào sân đã nghe một giọng nữ chanh chua vọng ra: “La Tố Lan, có phải chị muốn chiếm luôn căn nhà cũ của nhà họ Hàn chúng tôi không? Tôi nói cho chị biết, căn nhà này là cha mẹ chúng tôi để lại, tôi, anh cả, anh hai đều có phần. Giờ anh cảđã mất, người nhà họ Hàn chúng tôi sẽ không ăn hiếp một quả phụ như chị, phần thuộc về anh cảđều sẽ cho các người, nhưng nếu chị muốn độc chiếm thì xin lỗi, chúng tôi quyết không đồng ý!”

Một người đàn ông trung niên tiếp lời: “Đúng rồi! Nhà cũ vốn là di sản của cha mẹ, chúng ta phận là con cái đều có phần, dựa vào cái gì mà phải để nhà chịđộc chiếm chứ? Các người ở hơn hai mươi năm là lời lắm rồi, đãđến lúc nên chia phần rồi.”

Một giọng nam nói năng nhỏ nhẹ như con gái đồng ý: “Anh hai nói đúng, các người chiếm nhà hơn hai mươi năm, chúng tôi cũng không tính tiền thuê làm gì nhưng căn nhà là di sản thừa kế, phải chia ra.”

Một giọng nữ trẻ tiếp lời: “Chúng tôi đã tìm luật sư tính hết rồi, căn nhà này hiện giờđáng giá hơn ba triệu, ba nhà thì chia ra mỗi nhà một triệu. Hoặc là chịđưa cho chúng tôi mỗi nhà một triệu, sau này xem như căn nhà là của các người, hoặc là bán nóđi, chia tiền ra thành ba phần. Chị muốn kiểu nào cũng được, bên chị cả nói thế nào thì làm thếđấy.”

Giọng nữ chanh chua lúc đầu lại lên tiếng: “Chị hai nói đúng, giờ anh cả không còn, chúng tôi không ăn hiếp mẹ góa con côi các người, chúng tôi theo ý chị, chị muốn đưa tiền thìđưa, muốn bán nhà thì bán, chúng tôi không cóý kiến gì hết.”

Một người phụ nữ trông có vẻ khổ cực mở miệng nói: “Chú hai, cô ba, các người cóép tôi cũng vôích, các người cũng biết hoàn cảnh hiện tại nhà chúng tôi rồi, tôi biết đào đâu ra hai triệu chứ?”

Người phụ nữ chanh chua lập tức đáp: “Vậy thì bán nhàđi!”

Người phụ nữ khổ cực kia lại nói: “Bán nhà rồi mẹ con tôi biết đi đâu ở? Hàn Sâm mới tốt nghiệp, con Nghiên thì sắp đi học…”

“Chị dâu cả, chị nói vậy mà nghe được à, chỉ có nhà chị là khó khăn thôi sao? Hàn Sâm với Hàn Nghiên nhà chị chỉ học giáo dục cơ bản bắt buộc, còn Hàn Hạo nhà chúng tôi học trường tư, học phí hàng năm làm tôi rầu muốn chết đây này.”

Giọng nam nhỏ nhẹ như nữ nói: “Cô ba nói đúng, mọi người đều khổ cả, có nhà ai mà không thiếu tiền chứ? Bán nhà là hợp lý nhất rồi, ai cũng được phần, dễ làm việc. Chị cũng có tiền cho Nghiên Nghiên đi học.”


Giọng nữ trẻ tuổi lạnh lùng lại vang lên: “Tóm lại thế này, hoặc chịđưa tiền cho chúng tôi hoặc bán nhà, chị hãy chọn đi.”

Hàn Sâm đứng ngoài nghe mà giận run người, hắn đẩy mạnh cửa liền nhìn thấy mẹđang ôm Hàn Nghiên mà khóc. Em gái Hàn Nghiên mới năm tuổi sợ hãi rúc vào ngực mẹ, trên khuôn mặt nhỏ vàđôi mắt to tròn ấy tràn ngập vẻ khiếp sợ. Hai nam hai nữđứng bên cạnh mẹ và em gái hắn đang cười gằn nhìn họ.

“Các người còn có mặt mũi chạy đến đây đòi nhàà?”

Hàn Sâm chỉ vào bà béo chanh chua kia, giận dữ quát: “Cô! Trước kia cô làm kế toán trong công ty, để mất mấy chục triệu, là ai khóc lóc cầu xin cha của tôi bù vào hả?”

Người đàn ông gầy gò chỉ vào mặt Hàn Sâm, quát: “Hàn Sâm, mày nói bậy bạ cái gì! Ai làm mất hả? Mày đừng có ngậm máu phun người!”

Hàn Sâm lại chỉ về phía ông ta: “Còn dượng nữa, dùng tiền quỹ của công ty đi đầu tư nơi khác, cuối cùng lỗ mấy triệu. Là ai chạy tới nhà tôi quỳ xin cha tôi giúp hả?”

Hàn Sâm quay sang chỉ người đàn ông trung niên bụng phệ, giận dữ nói: “Chú hai, chú nợ tiền bài bạc suýt bị người ta ép nhảy lầu, là ai giúp chú hả? Khi chú gây sự với người ngoài sắp bị chém chết, là ai bỏ tiền bỏ công ra cứu mạng của chú!?”

Hàn Sâm nhìn bốn người, rít qua kẽ răng: “Khi tập đoàn Tinh Vũ muốn nuốt công ty nhà chúng ta, nếu không phải cha tôi ra mặt đối đầu với tập đoàn Tinh Vũ thì sao lại chết không rõ ràng như thế hả? Còn các người thì sao? Các người hay lắm, cha tôi mới chết, tang lễ các người cũng không đến, còn bán công ty cho tập đoàn Tinh Vũ. Số tiền các người bán được có chia đồng nào cho mẹ goá con côi chúng tôi không? Trước kia các người kết hôn, ai bỏ tiền ra mua nhà cho? Mấy căn nhàđó rẻ hơn căn nhà này sao? Khi ông bà nội còn sống, các người không chăm sóc một ngày nào, giờ các người còn có mặt mũi đến đây đòi chia nhàà?”


Chú hai Hàn Lôi tức giận nói: “Mày đừng nói nhảm nữa, tất cảđều do nhóm anh cảđộc đoán chuyên quyền. Công ty là cha tao để lại, sao chỉ có mỗi mình anh ấy có quyền quyết định chứ, công ty đấy bọn tao cũng có phần, tiêu tiền của công ty thìđã sao.”

Hàn Ngọc Mai gào lên: “Anh hai nói đúng! Là tại cha của mày khư khư giữ công ty không chịu buông, bọn tao chỉ muốn lấy lại chỗ tiền thuộc về mình. Tóm lại hôm nay mày có nói gì cũng vôích, đưa tiền hoặc bán nhà, chọn một trong hai đi! Không thì chúng ta gặp trên tòa, kiện tới đâu thì nhà mày cũng thua chắc!”

Cảđám người nhao nhao chỉ trích người cha đã mất của Hàn Sâm: “Đúng đấy, toàn là lỗi tại cha của mày…!”

Hàn Sâm giận run người, trong lòng càng thấy bất bình thay cha mình. Lúc cha tiếp quản thì nó chỉ là công ty nhỏ trị giá một hai triệu, cha hắn từng bước vất vả làm cho công ty phát triển lớn mạnh. Nhưng lần nào cũng phải giải quyết hậu quả cho người nhà, khiến công ty mấy lần thiếu chút nữa phá sản, long đong mấy bận, cuối cùng còn bỏ mạng oan uổng vì công ty. Sau khi chết lại rơi vào kết cục thế này, vợ con cũng bịđám vôơn, ăn cháo đá bát này ức hiếp.

Lúc còn sống, cha của Hàn Sâm hay nói, đều là người trong nhà, đừng tính toán làm gì, giờ ngẫm lại mới thấy thật mỉa mai.

Nếu nhà bọn họ thiếu tiền hay có khó khăn gì thì Hàn Sâm cũng cố nhịn. Nhưng nhìn máy bay riêng mà họ lái đến xem, có cái nào không trị giá cả triệu chứ? Tiền bán công ty ít nhất cũng hơn trăm triệu, tất cảđều rơi vào túi của họ, không chia một đồng bạc nào cho mẹ góa con côi nhà Hàn Sâm. Bọn họ có thiếu tiền đến đâu thì cũng không đến mức thiếu vài triệu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.