Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 28: Thức ăn đắt đỏ
Translator: Nguyetmai
“Anh tên gì thế?”
Lâm Bắc Phong vứt bật lửa cho Hàn Sâm.
“Hàn Sâm.”
Hàn Sâm cũng không khách sáo, đón lấy bật lửa châm thuốc rít một hơi, thuốc lá thơm của Hắc Sâm Lâm được làm từ cây thuốc lá đặc sản của hành tinh Hắc Sâm Lâm, không những chẳng gây hại tới sức khỏe mà còn có tác dụng nâng cao tinh thần.
Đối với những người bán mạng trong vùng đất được thần bảo hộ này, thuốc lá của Hắc Sâm Lâm tuyệt đối là hàng hot.
“Anh Sâm yên tâm, đợi về đến thành bảo hộ thì muốn bao nhiêu tiền cũng được, những chuyện mà tiền có thể giải quyết được thì tôi chưa từng ngán…”
Hai người nói chuyện một lúc, Hàn Sâm đại khái biết được nguồn cơn sự việc, tên Lâm Bắc Phong này không phải chỉ là một kẻ nhiều tiền bình thường, mà còn rất may mắn, sau khi vào thành bảo hộ thì trùng hợp gặp được người quen, hơn nữa thực lực của người đó cũng khá mạnh, hắn bèn bỏ ra cả đống tiền để mua đủ bộ từ thú hồn biến dị, áo giáp, vũ khí, vật cưỡi đến cả chiến đấu, không sót thứ nào.
Lại còn thuê một đám người đi cùng hắn vào rừng săn dị sinh vật, muốn thử vận may xem có thể săn được sinh vật thần huyết không.
Phải nói là số hắn khá đỏ, thế mà lại gặp được sinh vật cấp thần huyết thật, nhưng cái kết thì không được viên mãn lắm, đám người hắn thuê người thì chết kẻ lại trốn, bản thân hắn hoảng loạn nên chạy bừa, lạc vào tận rừng sâu.
Kết quả cửu tử nhất sinh chạy được tới đây, thú hồn mà hắn mua được đều chết sạch trên đường đi, nếu không phải gặp được Hàn Sâm thì e là lúc nãy hắn đã bị đám Mãnh Duẫn Thú kia làm thịt rồi.
Lâm Bắc Phong hỏi: “Anh Sâm, nơi này còn cách thành bảo hộ Vinh Diệu của chúng ta bao xa thế?”
“Anh nên hỏi là, nơi này cách thành bảo hộ Vinh Diệu của các anh bao xa mới đúng.”
Hàn Sâm cười nói.
Lâm Bắc Phong ngây ra, sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh Sâm, không phải anh đùa với tôi đấy chứ?”
Hàn Sâm cười nói: “Tôi là người của thành bảo hộ Cương Giáp, nếu muốn trở về chỗ tôi thì chắc phải đi hơn mười ngày nữa.”
“Đậu xanh, tôi đã đến phạm vi của một thành bảo hộ khác thật ư.”
Lâm Bắc Phong nhăn nhó nhảy dựng lên.
Hắn có người quen ở thành bảo hộ Vinh Diệu, muốn mua thịt hay thú hồn gì cũng dễ, nhưng nếu đến thành bảo hộ khác, lạ nước lạ cái, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được thịt và thú hồn cao cấp.
“Tôi nói này, rốt cuộc anh đã làm gì Mãnh Duẫn Thú thế? Sao chúng nó cứ đứng canh ở đây vậy?”
Hàn Sâm nhìn xuống dưới, Mãnh Duẫn Thú vẫn còn ở dưới gầm thét chứ chưa hề rút lui, còn đứng thẳng người dậy giống như một con voi, muốn trèo lên bệ đá để tấn công hai người.
“À, chẳng qua là tôi đi mãi nên đói bụng, thấy một con thú nhỏ đang ăn cỏ, thế là…”
Lâm Bắc Phong cười khổ đáp.
“Vậy thì xui rồi, xem ra chúng ta phải chôn chân ở đây một thời gian nữa, trước khi Mãnh Duẫn Thú bỏ đi, chúng ta hãy chung sống hòa thuận với nhau vậy.” Hàn Sâm cười nói.
“Đúng đúng, chung sống hòa thuận.”
Lâm Bắc Phong cười nịnh nọt đi tới trước mặt Hàn Sâm: “Anh Sâm này, tôi khát nước quá, anh có thể cho tôi xin ngụm nước trong túi nước của anh không?”
“Một cốc mười ngàn.”
Hàn Sâm nheo mắt lại nói.
“Cái đệch, chẳng phải lúc nãy anh vừa nói hãy chung sống hòa thuận với nhau sao?”
Lâm Bắc Phong buồn bực thốt lên.
Hàn Sâm đáp tỉnh queo: “Anh trả tiền, tôi bán nước, đây chẳng phải là chung sống hòa thuận à?”
Lâm Bắc Phong liếc túi nước của Hàn Sâm, nói: “Nói thế cũng đúng, nhưng mà nước này của anh đắt thế, giá còn chát hơn cả nước của hành tinh Thủy Tuyền nữa, mười nghìn là mua được mấy bình nước rồi, đây chắc cũng chẳng phải nước của hành tinh Thủy Tuyền đúng không?”
Hàn Sâm cười nói: “Không thể nói thế được, tuy rằng đây chỉ là nước hồ bình thường, nhưng không biết chúng ta sẽ bị vây ở đây bao lâu, nước chẳng khác gì mạng sống, nếu không có nước thì cùng lắm chúng ta chỉ chịu được một tuần là chết khát ngay, anh thử nói xem nó có đáng giá mười nghìn không?”
Lâm Bắc Phong cắn răng nói: “Đáng… nhưng túi tiền của tôi bị rơi mất trên đường rồi, có thể nợ trước được không, đợi về đến thành bảo hộ tôi sẽ trả gấp đôi cho anh.”
Hàn Sâm ra vẻ khó xử: “Tôi với anh chẳng quen thân gì nhau, anh còn nợ tôi tiền cứu mạng chưa trả kia kìa, bây giờ lại đòi nợ tiếp, anh làm tôi khó xử quá.”
“Gấp ba… không… gấp bốn.”
“OK.”
Hàn Sâm lấy chiếc cốc luôn mang bên mình ra, rót liền tù tì ba cốc nước cho Lâm Bắc Phong, hắn ta toàn dốc cổ uống cạn rồi giơ cốc không ra trước mặt Hàn Sâm.
“Hôm nay uống thế thôi, tôi không mang theo nhiều nước, chúng ta phải tiết kiệm một chút, không biết đến bao giờ đám Mãnh Duẫn Thú này mới rút đi.”
Hàn Sâm cất túi nước đi, không rót thêm cho Lâm Bắc Phong nữa.
“Anh Sâm có thể đi tới vùng đầm lầy này một mình, chắc là thân thủ phải đỉnh lắm, dũng cảm hơn người, thân thủ cao cường…”
Hàn Sâm trừng Lâm Bắc Phong: “Anh muốn gì thì cứ nói thẳng đi.”
Lâm Bắc Phong cười xòa chạy ra trước mặt hắn: “Anh Sâm ơi, thú hồn của tôi bị hủy hết cả rồi, không có thú hồn trên người tôi cứ thấy hoảng thế nào ấy, anh có dư thú hồn nào không, bán cho tôi mấy con nhé?”
Nói đến thú hồn, Hàn Sâm cũng thấy bực mình, trên đường đi hắn đã giết khá nhiều sinh vật cấp nguyên thủy nhưng đến một thú hồn cấp nguyên thủy cũng không có, điều này không khỏi khiến Hàn Sâm hoài nghi liệu có phải vận may của mình đã dồn hết vào hai thú hồn cấp thần huyết kia rồi không.
“Thú hồn thì không có, thịt khô của sinh vật cấp nguyên thủy thì có một ít, anh có mua không?”
“Mua, đương nhiên là mua rồi.”
“Mười nghìn đồng một miếng.”
“Một miếng của anh bé quá, còn không đủ để nhét kẽ răng nữa.”
Hai người bị nhốt trên bệ đá bảy tám ngày liền, nhưng đám Mãnh Duẫn Thú kia lại không có ý bỏ đi.
“Chúng ta không thể đợi tiếp nữa, phải nghĩ cách thoát thân thôi.”
Hàn Sâm nghiêm giọng, nói với Lâm Bắc Phong.
“Chẳng phải chúng ta có đồ ăn thức uống sao? Cứ đợi thêm mấy ngày nữa đi, có khi bọn chúng sắp bỏ đi rồi đấy.”
Lâm Bắc Phong rụt cổ nhìn đám Mãnh Duẫn Thú bên dưới.
Hàn Sâm đáp: “Chúng ta vẫn còn nước và thức ăn, thể lực cũng còn tốt, nhưng nếu đợi đến khi hết đồ ăn thức uống thật, có muốn thoát cũng không được đâu.”
Lâm Bắc Phong nhăn nhó nói: “Nhưng mà bên dưới có nhiều Mãnh Duẫn Thú như thế, chúng ta xông ra thế nào được?”
Hàn Sâm chỉ vào vách núi: “Nên chúng ta chỉ còn cách leo lên trên thôi.”
Lâm Bắc Phong nhìn ngọn núi xuyên thẳng vào tầng mây như một thanh kiếm kia, lập tức rùng mình một cái: “Như thế có được không? Chúng ta leo lên nổi ư?”
Hàn Sâm nói: “Không được cũng phải leo, dù sao cũng tốt hơn là ngồi đây chờ chết, hơn nữa chúng ta cũng không cần lên tới đỉnh, chỉ cần leo lên một đoạn, xem thử có chỗ nào đặt chân được không, sau đó leo vòng qua phía khác của ngọn núi để xuống là được.”
Lâm Bắc Phong vội đáp: “Anh Sâm nói chí phải, tôi nghe theo anh.”
“Được, vậy bây giờ chúng ta men theo những dây leo này để lên trên, đỡ phải đêm dài lắm mộng.”
Nói xong Hàn Sâm liền túm lấy một sợi dây leo rồi thử độ bền của nó, sau khi xác định không có vấn đề gì lập tức leo lên.