Siêu Cấp Gen Thần

Chương 255: Cung


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 255: Cung

Editor: Nguyetmai

Phùng Cửu Luân nói tiếp: “Thực lực của Mạn Tư năm nay không tệ, chiêu mộ được rất nhiều học sinh năng khiếu có khả năng bắn cung xuất sắc, đặc biệt là Phương Văn Định. Nếu là người hiểu biết về thi đấu bắn cung thì hẳn đều biết đến hai cái tên Phương Hoa và Phùng Vân Mai, hai vị này đều là người tiến hóa trong giới bắn cung chuyên nghiệp. Phương Văn Định lớn lên trong gia đình có truyền thống lâu đời, thiên phú ưu tú, có thể nói là ngôi sao sáng trong số các tuyển thủ của trường quân đội, tuyển thủ đến từ các trường tầm thường không thể sánh bằng.”

“Ý của thầy Phùng là trình độ bắn cung của Phương Văn Định cao hơn Hàn Sâm ư?” Văn Tú Tú nén cơn tức mà hỏi.

“Chuyện này thì có gì mà phải bàn cãi chứ? Một tuyển thủ ngôi sao thi đấu chiến giáp, đánh hắc bạch quyền rồi còn quay quảng cáo so sánh với một tuyển thủ chuyên nghiệp chuyên tâm luyện tập, ai mạnh ai yếu rành rành ra đó rồi còn gì?” Phùng Cửu Luân cố ý nhấn mạnh bốn chữ “tuyển thủ ngôi sao”.

Đó không phải một lời khen ngợi, chẳng qua ông ta đang mỉa mai Hàn Sâm là một tuyển thủ chỉ biết dựa vào chiêu trò làm màu mà thôi.

“Chắc mọi người không biết Phùng Cửu Luân này chính là anh ruột của Phùng Vân Mai nhỉ? Giờ thì mọi người hiểu vấn đề chưa?”

“Ôi đậu, thật à?”

“Ông bạn đằng trước nói đúng đó, tôi ở cùng tòa nhà với Phùng Cửu Luân đây, suốt ngày thấy Phương Văn Định ra vào bên đó luôn, chẳng qua lúc ấy tôi không biết cậu ta là Phương Văn Định.”

“Hèn thế!”


“Kết luận cái con khỉ! Kết luận nhà ông thì có!”

“Chuyên gia kiểu gì thế không biết? Nói thế mà cũng nói được, có biết xấu hổ không hả?”

“Có kết luận từ trước rồi, đương nhiên đức vua mới là chất nhất! Phương Văn Định là thằng nào?”

“Con nhà tuyển thủ chuyên nghiệp thì sao? Có thấy con nhà đại sư nào thành đại sư đâu?”

Trong những người đang xem trực tiếp có rất nhiều cao nhân. Chỉ một lúc sau quan hệ giữa Phương Văn Định và Phùng Cửu Luân đã bị bóc phốt dẫn đến làn sóng phẫn nộ của dư luận.

Lúc này cuộc tranh tài cũng đã bắt đầu, cổng vào sân mở ra, tuyển thủ hai đội tiến vào từ hai đầu sân đấu.

Đấu trường là hình chữ nhật có chiều dài khoảng hơn ba nghìn mét, bên trong có rất nhiều núi giả, rừng cây nhân tạo và chướng ngại vật như tường đổ tiện cho tuyển thủ sử dụng chiến thuật đa dạng.

Tuyển thủ thi đấu có thể lựa chọn những cây cung khác nhau do nhà tổ chức cung cấp. Sức mạnh và sở trường của mỗi người mỗi khác nên loại cung tên được sử dụng trong thi đấu cũng không thống nhất.

Cung tên từ 6.0 đến 20.0, mỗi một cấp độ có nhiều loại cho tuyển thủ chọn lựa.

Mặc dù bây giờ có rất nhiều cung trợ lực hiện đại với độ chính xác cao, dễ ngắm chuẩn, tốn ít sức, nhưng Hàn Sâm vẫn chọn một cây trường cung truyền thống.

Trường cung truyền thống rất khó luyện nhưng lại thích hợp với chiến trường nhất, từ khi mới bắt đầu luyện cung thì Hàn Sâm đã dùng loại cung này.

Hắn luyện kỹ thuật cơ bản trong chương trình giáo dục thể chất bắt buộc nhưng không được bài bản cho lắm, sau này Dương Mạn Lệ uốn nắn động tác và thủ pháp cho hắn khiến cho thủ pháp của hắn chính quy hơn nhiều. Sau khi vào trường quân đội, hắn học thêm một số kỹ xảo và luyện tập chăm chỉ nên bây giờ trình độ đã khá cao.

Cung truyền thống 11.0 là một lựa chọn khá bình thường, học sinh năm ba năm tư của trường quân đội có thể đạt 13, 14 điểm sức mạnh, phần lớn họ đều dùng cung tầm 11.0 hoặc 12.0. Cây cung trong tay Hàn Sâm có thể coi là mỏng mảnh rồi.

Lão Thạch thì khỏe như vâm mà tính lại hơi hèn. Cậu ta lựa chọn cây cung trợ lực 14.0, uy lực cực lớn, mỗi tội kém linh hoạt. Tuy cung trợ lực dễ dùng hơn cung truyền thống một chút nhưng cũng vẫn có cường độ của cung 14.0, sức lão Thạch mà bắn nó thì tốc độ bắn liên tục chắc chắn sẽ rất chậm. Cậu ta quyết chí trở thành một cái pháo đài ở tít đằng xa chứ không chịu đến gần người của Mạn Tư.

Trương Dương cũng chọn cung truyền thống như Hàn Sâm nhưng là cấp độ 12.5, cường độ cao hơn cây cung của Hàn Sâm nhiều.


Lữ Mông chọn cung trợ lực vì nó có giá tên khiến cho độ chính xác cải thiện rất nhiều so với cung truyền thống, giữa những cây cung truyền thống, nó là loại cung tương đối thực dụng.

Đội trưởng Hứa Thiên Hào cũng chọn cung trợ lực với cường độ 13.0. Cậu ta cũng như lão Thạch, đều thuộc loại hình tuyển thủ đứng vị trí cố định, chỉ có điều cậu ta không có sức mạnh như lão Thạch mà thôi.

Không biết lão Thạch có sức khỏe trời sinh hay là mức độ tiến hóa gen cao, nếu chỉ đấu sức thôi thì trừ Hàn Sâm ra, đến Trương Dương cũng chẳng bằng.

Trong số năm người thì cường độ cây cung của Hàn Sâm là nhỏ nhất, chuyện này lại bị Phùng Cửu Luân chê bai.

“Cung 11.0 chứng tỏ tố chất thân thể của Hàn Sâm này quá kém. Dù mới năm nhất thì cũng là thành viên của đội tuyển rồi, không khống chế nổi cây cung 12.0 thì chỉ đáng đứng hàng mạt hạng trong giới tuyển thủ mà thôi. Nhưng mà thế cũng dễ hiểu, Hàn Sâm đã dồn hết sức lực cho chiến giáp với hắc bạch quyền rồi, tố chất thân thể yếu kém cũng chẳng có gì lạ.”

Phùng Cửu Luân nói một lúc lại chuyển đề tài tới Phương Văn Định: “Tố chất của Phương Văn Định về mặt này tương đối tốt. Cả hai đều chọn trường cung truyền thống, nhưng chỉ cần nhìn cây trường cung 12.5 kia là biết tố chất thân thể và nền tảng căn bản của Phương Văn Định tốt đến mức nào…”

Phùng Cửu Luân dốc hết sức khen cháu mình không biết mệt nhưng người xem lại chẳng hiểu ý cho.

“Thôi đi, cầm cung mạnh thì có gì hơn người? Tôi còn cầm được cái cung 15.0 kia kìa, không dùng được thì có ích gì đâu?”

“Chém nữa đi!”

“Ai bảo cung 11.0 thì không làm nên trò trống gì chứ?”

“Đúng đấy, cung trong tay cao thủ thì có yếu hơn nữa cũng vẫn là thần binh lợi khí thôi.”


“Tôi chỉ biết Hàn Sâm, Phương Văn Định là đứa nào?”

Phùng Cửu Luân thổi phồng bất chấp khiến cho người xem cực kỳ phản cảm, ngay cả fan của trường quân đội Trung Ương và một số trường khác cũng đứng về phía Hàn Sâm chứ nói gì đến những fan hâm mộ luôn ủng hộ hắn từ trước đến giờ.

“Thầy Phùng, phán đoán của ông có phải hơi bị võ đoán rồi không? Khán giả có rất nhiều ý kiến trái chiều đấy.” Văn Tú Tú không thể chịu được nữa, bèn nói.

Thế mà Phùng Cửu Luân chỉ đọc lướt bình luận của người xem rồi lại ung dung bảo: “Chân lý thường chỉ nằm trong tay thiểu số. Tôi đang trình bày một sự thật khách quan, cho dù những người có trái tim thủy tinh khó lòng chấp nhận thì tôi tin là họ sẽ phải đồng ý với tôi nhanh thôi. Bởi vì kết quả trận đấu sẽ chứng minh lời tôi nói.”

Phùng Cửu Luân nói cứ như thể cả thế giới chỉ có một mình ông ta khôn ngoan còn kẻ khác đều là đồ đần, càng khiến cho người xem bất mãn.

Kỷ Yên Nhiên và Khúc Lệ Lệ xem trực tiếp mà tức điên người. Khúc Lệ Lệ cáu ầm lên: “Chuyên gia chó má gì mà không có tí tinh thần chuyên nghiệp gì cả thế? Sao Hoa Tinh lại mời cái ngữ này đến bình luận cơ chứ?”

Gương mặt xinh đẹp của Kỷ Yên Nhiên đanh lại. Cô nhếch cái miệng nhỏ, đoạn nói: “Có một câu ông ta nói không sai, chờ trận đấu kết thúc là có thể chứng minh hết thảy, chỉ sợ kết quả không như ông ta mong muốn thôi.”

Người xem nóng tính đã chửi Phùng Cửu Luân không ra gì, nhưng ông ta lại ngó lơ tất cả bình luận ném đá mà điềm nhiên phân tích Mạn Tư có bao nhiêu ưu thế và Phương Văn Định trình độ cao ra sao.

Lúc này, đội viên hai đội đã tiếp cận đối phương dựa vào những chướng ngại vật yểm hộ, trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.