Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 17: Bất ngờ gặp nhau
Translator: Nguyetmai
Tiếc rằng chân Hàn Sâm cũng được áo giáp bao trùm, đuôi bò cạp không chọc thủng được, đâm vào chỉ phát ra tiếng keng keng.
Hàn Sâm giơ chân đạp dẹp người con Bọ Cạp Độc Tinh.
“Giết chết Bọ Cạp Độc Tinh sinh vật cấp nguyên thủy, không nhận được thú hồn, ăn thịt của nó có thể nhận được từ 0 đến 10 điểm gen nguyên thủy.”
Hàn Sâm nhặt xác Bọ Cạp Độc Tinh lên bỏ vào túi vải đã chuẩn bị sẵn, sau đó vác túi lên lưng tiếp tục đi sâu vào động Không Đáy.
Cóáo giáp Hắc Giáp Trùng bảo vệ, Hàn Sâm gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, hầu như diệt sạch Bọ Cạp Độc Tinh trên đường đi. Hàn Sâm mới đi hơn một tiếng đã săn giết gần trăm con Bọ Cạp Độc Tinh, túi vải cũng căng đầy.
Hàn Sâm vừa hát nghêu ngao, vừa nhặt Bọ Cạp Độc Tinh bị giẫm chết ném vào túi vải: “Cô gái hái nấm lưng cõng gùi tre, tia nắng sớm vương trên bàn chân, đi khắp núi rừng. Cô hái được nhiều nấm nhất, nhiều như những vì sao không đếm hết…”
Trước kia mẹđi làm kiếm tiền nuôi gia đình thì Hàn Sâm ở nhà chăm sóc Hàn Nghiên, hắn đã quen với việc kể chuyện cổ tích, hát nhạc thiếu nhi cho em gái mình nghe, lúc hắn đắc ý thì lại buột miệng ngân nga.
Hàn Sâm đang hát vui vẻ thì nghe có người kêu biệt danh của mình: “Kim Tệ?”
Hàn Sâm giật mình, cảnh giác nhìn về phía giọng nói phát ra.
Trong một cái hang hơi rộng, một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi mặc giáp da màu đỏ ngồi dựa vào cột đá, vẻ mặt vô cùng vui sướng khi nhìn thấy Hàn Sâm.
Hàn Sâm hét lên: “Tần Huyên!?”
Hàn Sâm không ngờ sẽ gặp Tần Huyên ởđây, hắn xoay người muốn chạy trốn. Sự cốđâm vào mông côấy đãđể lại ám ảnh tâm lý cho hắn.
Tần Huyên vội kêu lên: “Đừng đi! Ân oán giữa anh và Thần Thiên Tử không liên quan gìđến tôi, hơn nữa bây giờ tôi có muốn làm gì anh cũng không được!”
Hàn Sâm chợt nhớ ra bây giờ hắn là Kim Tệ chứ không phải Kẻ Cuồng Mông, hơn nữa Tần Huyên chỉ có một mình, hắn sợ quái gì chứ?
Hàn Sâm dừng bước, quay đầu nhìn Tần Huyên. Một chân của cô không mang giày, trên mắt cá chân trắng nõn có một mảng bầm đen sưng to lên, nhìn là biết bị Bọ Cạp Độc Tinh chích.
Lòng Hàn Sâm rục rịch. Tần Huyên đã tiến hóa gen thần, bao năm nay cô luôn chiếm vị trí số một trong thành bảo hộ Cương Giáp, trong tay có biết bao nhiêu thứ tốt. Đánh chết Hàn Sâm cũng không tin Tần Huyên không có thú hồn thần huyết, thú hồn biến dị chắc cũng phải nhiều lắm.
Lúc này có vẻ Tần Huyên bị thương khá nghiêm trọng, với mức độ hoàn thành gen cỡấy, chưa chắc độc Bọ Cạp Độc Tinh có thể giết cô, nhưng sẽ làm sức chiến đấu của cô giảm bớt, ít nhất thì chân cô sẽ khó hoạt động hơn.
Hàn Sâm vừa nghĩ vừa nhìn Tần Huyên: “Tính ra thì cô ta xem như một nửa kẻ thù của mình, tuy lúc trước là do mình lỡđâm vào mông cô ta, nhưng cô ta cũng đánh một chưởng làm mình bị thương không nhẹ, lại còn chèn ép đến cùng. Thừa dịp này vơ vét chút gì coi như bồi thường nỗi khổ mấy tháng qua của mình cũng được.”
Tần Huyên như nhìn thấu ýđồ của Hàn Sâm, cô phất tay, một con thú hồn bươm bướm màu tím bay ra biến thành dao găm ngắn, rơi vào tay cô.
Tần Huyên mỉm cười nhìn Hàn Sâm, hỏi: “Anh biết dao găm này tên là gì không?”
Tim Hàn Sâm giật thót, ngoài miệng trả lời: “Không biết.”
Con bươm bướm màu tím ấy rực rỡ không giống vật phàm, ít nhất cũng là một con thú hồn biến dị, thậm chí còn có thể là thú hồn thần huyết. Tần Huyên triệu hoán nó ra vào lúc này đương nhiên không phải chỉđể Hàn Sâm ngắm.
Tần Huyên cười tủm tỉm nói: “Con dao găm này do thú hồn Độc Tâm HồĐiệp cấp thần huyết hóa thành, trên lưỡi dao chứa chất độc cực mạnh, anh muốn thử không? Thử xem bộáo giáp màu vàng của anh có cản được dao găm Độc Tâm HồĐiệp hay không.”
Mặt Hàn Sâm đỏ rần, may mà cóáo giáp che nên Tần Huyên không thấy.
“Cô nghĩ nhiều quá rồi, hai chúng ta bèo nước gặp nhau, lúc trước không oán hôm nay không thù, sao tôi lại ra tay với cô chứ?”
Áo giáp thần huyết chưa chắc cản được dao găm thần huyết, Hàn Sâm không muốn mạo hiểm. Hơn nữa hắn và Tần Huyên thật sự không có thù oán sâu đậm gì, khi ấy côđánh hắn một chưởng, ngoại trừ hăm dọa vài câu ra thì cũng không làm gì hắn.
Chỉ cóđám người Thần Thiên Tử là chèn ép Hàn Sâm rất thảm, gần như không cho hắn cơ hội vùng lên.
Tần Huyên mỉm cười cất dao găm Độc Tâm HồĐiệp đi, thản nhiên nói: “Lúc này tôi hành động bất tiện, nếu anh đưa tôi an toàn ra khỏi động Không Đáy thì tôi sẽ cho anh số tiền lớn xem như cảm ơn.”
Hàn Sâm không đồng ý ngay mà hỏi: “Sao một mình cô lại đến đây?”
Hàn Sâm rất tò mò, dọc đường đi không thấy dấu vết Bọ Cạp Độc Tinh bị giết, vậy Tần Huyên đi vào đây bằng cách nào chứ?
“Tôi vốn định săn Bọ Cạp Độc Tinh biến dị không ngờ nó ranh ma quá, thừa dịp nhang Long Diên của tôi sắp đốt hết mới ra lệnh cho đàn Bọ Cạp Độc Tinh đánh lén, làm tôi không chạy ra động Không Đáy được. Sau khi nhang Long Diên cháy hết thì Bọ Cạp Độc Tinh bình thường không sợ tôi nữa, khó khăn lắm tôi mới xông ra nhưng bị Bọ Cạp Độc Tinh biến dị chích một nhát, hành động bất tiện nên càng không thể ra được.”
Tần Huyên nói xong nhìn Hàn Sâm: “Anh giao dịch với Tô Tiểu Kiều chẳng phải cũng vì tiền à? Đưa tôi ra ngoài an toàn rồi tôi sẽ cho anh một số tiền.”
Hàn Sâm hoảng sợ nhìn Tần Huyên: “Cô bị Bọ Cạp Độc Tinh biến dị chích ư?”
Tần Huyên thản nhiên nói: “Nếu chỉ bị Bọ Cạp Độc Tinh cấp nguyên thủy chích thì tôi không đến mức phải nhờ vả anh như thế.”
Hàn Sâm suy nghĩ, giờ hắn đã biết Tần Huyên dùng một cây nhang Long Diên làm Bọ Cạp Độc Tinh không dám lại gần mình đểđi vào đây, côấy cho rằng hắn cũng dùng cách như mình, nhưng không biết Bọ Cạp Độc Tinh ở bên ngoài đã bị hắn giết sạch, nếu biết chắc hẳn côấy đã tựđi ra chứ không ngồi đây nhờ vả Hàn Sâm.
Hàn Sâm hỏi: “Cô chưa giết con Bọ Cạp Độc Tinh biến dịđóà?”
Tần Huyên trả lời: “Giết rồi, tiếc là không được thú hồn, thi thể rơi vào đống xác bò cạp kia rồi. Giữa một đống Bọ Cạp Độc Tinh chồng chất như thế mà không có nhang Long Diên thì không ai lấy nó ra được.”
Hàn Sâm chớp chớp mắt: “Tôi có thểđưa cô ra ngoài an toàn, nhưng tôi không cần tiền, tôi muốn thú hồn cấp biến dị làm thù lao.”
Tần Huyên lườm Hàn Sâm: “Anh đúng là tham lam quáđấy.”
Hàn Sâm không hề nhường bước: “Đối với cô Tần đây thì một thú hồn biến dị có là gìđâu? Không lẽ mạng sống của cô Tần không đáng giá bằng một thú hồn biến dịà?”
Tần Huyên nhìn Hàn Sâm một cái: “Đúng như Tô Tiểu Kiều đã nói, anh là một kẻ chỉ nhận tiền không nhận người. Được rồi, tôi đồng ý, miễn là anh đưa tôi ra ngoài an toàn thì tôi sẽđưa cho anh một thú hồn biến dị.”
“Cô Tần đúng là rất hào phóng, chúng ta thỏa thuận vậy đi!”
Hàn Sâm vừa nói vừa đi sâu vào động Không Đáy.