Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 121: Thắng áp đảo
Translator: Nguyetmai
Mấy giây sau Thạch Chí Khang cũng xụ mặt xuống, mắt trợn to, tay chuyển động điên cuồng, miệng thì la hét om sòm:
“Lão tam, đồ thú vật nhà cậu, cậu là Taka Kato* chuyển thế đấy à?”
* Taka Kato: ông hoàng ngành phim khiêu dâm JAV của Nhật Bản.
Nhìn bàn tay của Hàn Sâm ở phía đối diện lướt nhanh như gió, diệt gọn hết những điểm sáng xuất hiện gần đó, Thạch Chí Khang nhìn mà phát run. Còn bản thân cậu ta lại càng ngày càng hoảng, ngay cả những điểm sáng xuất hiện ở gần bên cạnh cũng bấm không trúng được bao nhiêu.
“Tiểu tứ, làm gì mà hét lên như heo bị chọc tiết thế, cậu có cần làm quá lên như thế không?”
Lữ Mông đang chơi game lập tức lên tiếng càm ràm Thạch Chí Khang quá ồn ào.
Thạch Chí Khang đã hoàn toàn bỏ cuộc, nhìn tay Hàn Sâm cứ chuyển động không ngừng, cậu ta chẳng còn chút hứng thú nào để chơi tiếp nữa.
Tròng mắt xoay tít một vòng, Thạch Chí Khang nhếch mép nói với Lữ Mông: “Trình của lão tam cũng kinh đấy, tôi thấy trong phòng chúng ta, ngoài lão đại ra thì không có ai là đối thủ của lão tam đâu.”
Lữ Mông lập tức ném lại cho một câu: “Tiểu tứ à, bản thân không được thì cứ chấp nhận đi, đừng nghĩ người khác cũng như vậy nhé.”
“Lão nhị, trình của cậu còn chẳng bằng tôi, cậu có lên cũng bị lão tam cho ăn hành giống tôi thôi.” Thạch Chí Khang cố ý nói to hơn.
“Hay quyết định thế này nhé tiểu tứ, giờ tôi sẽ biểu diễn cho cậu biết thế nào là cao thủ chân chính, nhưng nếu tôi thắng thì cậu phải dọn vệ sinh hết cho phòng chúng ta trong một tháng, chơi không?” Lữ Mông nói.
Trong mắt Thạch Chí Khang chợt lóe lên một tia vui mừng nhưng lại bị giấu đi ngay lập tức, sau đó cậu ta làm ra vẻ chần chừ do dự hồi lâu mới cắn răng hạ quyết tâm: “Một tháng thì một tháng, nếu cậu thua thì cũng phải quét dọn một tháng đấy.”
“Chơi luôn, không sao cả, cậu chờ tôi xong ván này đã.”
Lữ Mông cho là mình sẽ thắng chắc. Cậu ta đã chơi Bàn tay của Thượng Đế vượt qua trình độ người chưa tiến hóa cấp chín, trình độ cỡ này đã được xếp vào top đầu trong số những học sinh mới vừa nhập học rồi, tuy không dám nói đứng đầu nhưng dư sức gia nhập câu lạc bộ Bàn tay của Thượng Đế.
Huống hồ gì bọn họ đều là học sinh hệ bắn cung, không có yêu cầu quá cao về tốc độ tay nên thường thì trình độ chơi Bàn tay của Thượng Đế đều ở mức trung bình. Trong phòng này ngoài Trương Dương ra thì Lữ Mông cho rằng không còn ai có thể thắng mình.
Thạch Chí Khang thua Hàn Sâm là do trình của cậu ta quá nát, với tốc độ tay kiểu ấy thì ai cũng thắng được cậu ta, vậy nên Lữ Mông rất xem thường mấy lời Thạch Chí Khang vừa nói.
Lữ Mông kết thúc ván đấu, còn khoe thành tích ra trước mặt Thạch Chí Khang: “Tiểu tứ, thấy chưa hả? 63-45, thắng áp đảo luôn nhé, đây chính là đẳng cấp thật sự của thiên tài đấy.”
“Đám đấy toàn cùi bắp cả thôi, cậu thắng được lão tam mới là giỏi.” Thạch Chí Khang nói xong lại quay qua cười với Hàn Sâm: “Lão tam, cậu cũng không muốn dọn vệ sinh đúng không? Nếu thắng cậu ta thì một tháng tới chúng ta chẳng phải làm gì hết.”
Hàn Sâm cười nói: “Tôi biết phải làm như thế nào mà.”
Lữ Mông kéo Hàn Sâm vào phòng mình đã tạo, sau đó nói với giọng điệu vô cùng ung dung: “Lão Tam à, cậu lập ID kiểu đấy đúng là muốn ăn đòn mà, không tin đợi lát nữa cậu lên BattleNet ghép cặp thử đi, đảm bảo con trai trong trường chúng ta sẽ xếp hàng chờ làm thịt cậu đấy.”
“Tôi quen tay.” Hàn Sâm cười một tiếng.
“Ăn hành cũng tốt, nó sẽ giúp cậu tiến bộ hơn.”
Lữ Mông bắt đầu trận đấu, trong lúc ngồi chờ thời gian đếm ngược kết thúc, một tay còn cầm chai nước uống từng hớp.
Cậu ta vừa uống vừa khiêu khích Thạch Chí Khang: “Tiểu tứ à, xem nhị ca chỉ dùng một tay cho lão tam ăn hành no luôn này, thua thì không được nuốt lời đâu đấy.”
“Ghê, lão nhị cậu ghê thật.”
Thạch Chí Khang bĩu môi, khoanh tay đứng ở một bên xem trò hay, trong đầu lại nghĩ: “Định mệnh, ai chơi bản đối chiến mà chẳng dùng một tay, muốn dùng hai tay cũng có được đâu mà nói. Giờ thì cứ đắc ý cho đã đi, đợi lát nữa thằng nhãi cậu sẽ phải khóc ròng cho xem.”
“Đương nhiên rồi.” Lữ Mông đắc ý trả lời, không hề phát hiện ra mưu đồ hiểm ác của Thạch Chí Khang.
Mắt thấy thời gian đếm ngược kết thúc, điểm sáng đã xuất hiện, Lữ Mông cũng không định đặt chai nước trong tay xuống, vẫn vừa uống nước vừa bấm điểm sáng, không hề nhìn tay của Hàn Sâm ở phía đối diện.
Cậu ta cảm thấy chỉ cần giữ vững phong độ như bình thường là dư sức thắng Hàn Sâm.
Nhưng mới bấm mấy điểm sáng xong, khóe mắt nhìn thấy cánh tay phía đối diện chuyển động với tốc độ không bình thường lắm nên cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thử.
Vừa nhìn lên Lữ Mông đã hóa đá ngay lập tức, thậm chí quên cả việc bấm điểm sáng. Tay kia vẫn giữ nguyên tư thế đưa chai nước lên sát môi, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Chỉ thấy bàn tay Hàn Sâm ở đối diện như có gắn thêm động cơ tăng tốc, cứ lướt qua lướt lại nhìn hoa cả mắt, toàn bộ điểm sáng vừa xuất hiện đã bị hắn xử lý nhanh gọn.
Phải biết là Lữ Mông đã chọn độ khó cấp mười, ngay cả bản thân cậu ta cũng không thể đánh trúng toàn bộ điểm sáng xuất hiện bên này. Nhưng Hàn Sâm ở phía đối diện lại diệt sạch tất cả điểm sáng không để lọt một điểm nào, hơn nữa thoạt nhìn vẫn rất thoải mái, không có vẻ gì là cố hết sức cả.
“Lão nhị à, cậu đã nói là sẽ dùng một tay cho lão tam ăn hành no luôn đúng không? Hay là dùng hai tay thử xem?”
Thạch Chí Khang thấy Lữ Mông đần mặt ra tại chỗ thì phá lên cười ha hả.
“Thử cái con khỉ ấy. Lão tam, tốc độ tay của cậu đã vượt qua người chưa tiến hóa cấp mười rồi đúng không?” Lữ Mông sực tỉnh rồi hét toáng lên.
“Cũng cỡ đó đấy.”
Hàn Sâm thuận miệng trả lời, thật ra bây giờ hắn đã vượt qua mức độ người tiến hóa cấp bốn rồi, cao hơn người chưa tiến hóa cấp mười đến mấy cấp luôn ấy chứ.
“Đồ trâu bò!”
Lữ Mông buồn bực mắng một câu, sau đó lại quay qua quát Thạch Chí Khang: “Tiểu tứ, cậu chơi hiểm quá đấy! Trình lão tam thế này thì chỉ có lão đại mới thắng được thôi, cậu cố ý đào hố cho tôi nhảy vào chứ gì?”
“Cậu nói vậy là không đúng rồi, chuyện dọn vệ sinh là do chính miệng cậu nói ra chứ không phải tôi nói nhé.” Thạch Chí Khang khoái chí cười ha hả, nhún vai tỏ vẻ mình rất vô tội.
“Người chưa tiến hóa cấp mười sao? Lão tam, chúng ta chơi một trận với nhau nào.”
Trương Dương nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người, trong mắt lập tức bùng lên ngọn lửa chiến đấu.
Hàn Sâm vào phòng của Trương Dương tạo, kết quả vẫn là dễ dàng thắng được Trương Dương. Trình độ của Trương Dương ngang cỡ Lữ Mông, có lẽ hơi nhỉnh hơn một chút nhưng tóm lại vẫn ở mức người chưa tiến hóa cấp chín.
“Thêm trận nữa.” Trương Dương không hề tức giận chút nào.
Lại một lần đại bại.
“Nữa đi.”
Chiến ý của Trương Dương lại dâng cao.
Thua thêm lần nữa.
“Tiếp tục nào.”
Lửa chiến ý bao trùm toàn thân Trương Dương.
…
“Lão đại, chúng ta đừng đấu nữa, coi như tôi thua đi được không?”
Hàn Sâm sợ Trương Dương luôn rồi. Tên này chính là một thanh niên nhiệt huyết có máu M trong người, người ta càng nhét hành cậu ta thì cậu ta lại càng hưng phấn.
“Rốt cuộc tôi cũng tìm được đối thủ của đời mình rồi, lão tam, chiến đấu vui vẻ nhé.”
Trương Dương kêu to đầy hưng phấn, sau đó lại kéo Hàn Sâm vào đấu tiếp.
Lữ Mông và Thạch Chí Khang ở một bên xem mà cười như được mùa. Người như Hàn Sâm cũng chỉ có Trương Dương mới trị được, người khác chỉ có nước bó tay thôi.
Hàn Sâm thật sự sợ Trương Dương luôn. Kể từ lần chơi đó, chỉ cần rảnh ra là Trương Dương lại bám dính lấy kéo hắn đi đấu cho bằng được. Cậu ta thì vui vẻ nhưng Hàn Sâm thì lại sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, phải làm sao để cậu ta mất đi hứng thú chơi với mình, đi tìm người khác chiến đấu mới được.”
Trong mắt Hàn Sâm lóe lên ánh lửa.