Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 113: Biển sao vô tận của đàn ông
Translator: Nguyetmai
Hàn Sâm không thể trở về thành bảo hộ Cương Giáp ngay được nên dịch chuyển rời khỏi vùng đất được thần bảo hộ trước. Sau khi quay về Liên minh, hắn phát hiện có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ của Phương Cảnh Kỳ.
Hàn Sâm gọi cho Phương Cảnh Kỳ, chẳng mấy chốc đã nghe được giọng nói thở phào nhẹ nhõm của gã: “Cậu vẫn chưa chết à? Đúng là đáng tiếc!”
“Người tốt không dễ chết thế đâu. Anh giúp tôi nhắn với Quyền Ca rằng tôi đang có việc, không thể tới gặp anh ta được. Một thời gian nữa tôi sẽ tới trả vật cưỡi biến dị cho anh ta.”
Hiệp ước của bọn họ là giết được sinh vật thần huyết thì vật cưỡi biến dị mới thuộc về hắn, nhưng cuối cùng sinh vật thần huyết kia lại bị con chim bạc nọ cướp mất, nhóm Quyền Ca không nhận được gì, Hàn Sâm cũng không tiện lấy con vật cưỡi biến dị này.
“Không cần đâu, sau khi cậu dẫn con chim bạc kia đi thì nhóm Quyền Ca đã quay lại mang thi thể Nghịch Lân Cừu đi, chỉ bị mất một ít thôi, không có vấn đề gì đâu. Nhóm Quyền Ca còn sợ cậu bị con chim bạc khổng lồ kia ăn thịt rồi ấy chứ.” Phương Cảnh Kỳ cười nói.
“Tiếc là không có cung tên thú hồn cấp thần huyết, nếu không tôi sẽ bắn rụng con chim bạc đó, xem như nó may đấy.” Hàn Sâm nói đùa.
“Ồ, trùng hợp thật đấy. Nếu cậu muốn cung tên thú hồn cấp thần huyết thì chỗ tôi có một cơ hội này.” Phương Cảnh Kỳ cười nói.
“Cơ hội gì thế? Lại là kiểu bắt tôi đi bứt râu hùm như lần này à? Tôi không có mạng để chơi lần nữa đâu.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Hàn Sâm vẫn rất có hứng thú với nó.
Dù Mạt Nhật Chi Hồn cũng không tệ, nhưng dùng để săn giết sinh vật cấp thần huyết thì quá miễn cưỡng.
“Hai tháng sau Quyền Ca định tiến vào thế giới được thần bảo hộ thứ hai, anh ta sẽ bán một phần thú hồn của mình, trong đó có một cây cung thú hồn cấp thần huyết. Nếu như cậu có hứng thú thì chừng đó có thể đến xem thử.” Phương Cảnh Kỳ nói.
“Được.”
Hàn Sâm tắt máy truyền tin, đang định đi ra bên ngoài thì bỗng thấy Dương Mạn Lệ đang đứng ở cổng trạm dịch chuyển nhìn mình.
“Thời gian vừa qua cậu đã đi đâu hả? Cậu không biết kỳ thi tuyển sinh của trường quân đội Hắc Ưng sắp bắt đầu à? Nếu cậu không tranh thủ tập huấn, lúc thi trượt thì đừng có nói là tôi tập huấn cho cậu, mất mặt tôi lắm đấy.” Dương Mạn Lệ bực bội nói thẳng.
“Tôi đi săn một con dị sinh vật với mấy người bạn, vì xảy ra chút vấn đề nên vừa mới quay lại thành bảo hộ, thật xin lỗi.”
Hàn Sâm biết mình đã lố hạn nghỉ phép quá nhiều, chẳng trách Dương Mạn Lệ lại giận như thế.
“Mặc kệ cậu, dù sao thì cũng là cậu thi vào trường quân đội, dù đỗ hay trượt cũng không ảnh hưởng gì với tôi. Tôi còn mong cậu thi trượt cho rồi, khỏi phải nhìn thấy cậu mỗi ngày nữa.”
Dương Mạn Lệ rất bất mãn với thái độ thờ ơ của Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhún vai chào thua. Hắn biết thật ra Dương Mạn Lệ không hề xấu, chỉ là độc mồm độc miệng mà thôi. Cô tới đây tìm hắn chắc hẳn là muốn hắn quay về tập luyện.
Nhưng đã lâu lắm rồi không về nhà, dù thế nào đi nữa thì Hàn Sâm cũng phải quay về nhà một chuyến, hôm nay đành khiến Dương Mạn Lệ thất vọng vậy.
Dương Mạn Lệ thấy Hàn Sâm vẫn rời khỏi trạm dịch chuyển, không hề có ý định quay về tập luyện với mình thì tức giận nghĩ thầm: “Nếu tên chết giẫm này mà đậu vào trường quân đội Hắc Ưng thì đúng là ông trời không có mắt!”
Hàn Sâm về nhà báo tin bình an cho mẹ, sau đó nghỉ ngơi một đêm ở nhà.
Việc trở lại thành bảo hộ Cương Giáp nhận thú hồn cấp thần huyết cũng không gấp lắm, hắn chỉ cần trở lại thành bảo hộ Cương Giáp trước khi thần chiến năm sau diễn ra là có thể nhận được.
Kỳ thi của trường quân đội Hắc Ưng sẽ diễn ra vào mấy ngày tới, Hàn Sâm định thi xong mới tìm cách trở về thành bảo hộ Cương Giáp.
Nhưng hắn nhất định phải trở về trước khi Quyền Ca tiến hành bán đấu giá mấy thú hồn kia, hắn rất có hứng thú với cây cung thú hồn cấp thần huyết, đến khi đó con La Thú hắn nuôi chắc cũng đã tiến hóa thành sinh vật thần huyết, thứ này cũng không thể lãng phí được.
Vừa nghĩ đến thú hồn, Hàn Sâm liền triệu hồi Nghịch Lân Cừu ra. Nó lập tức biến thành một tấm khiên tròn màu đen, xuất hiện trên tay Hàn Sâm.
Tấm khiên tròn này có đường kính chừng một mét hai, trên khiên đầy những mảnh vảy gai, phần mép viền giống như răng cưa, bề ngoài trông rất hung tợn. Thay vì nói là khiên thì phải nói đây là một món vũ khí tấn công mạnh mẽ vô cùng đáng sợ mới đúng. Ai bị tấm khiên này đập lên người hoặc bị cạnh khiên cắt trúng thì khẳng định không chết cũng phải tàn phế.
“Đúng là đồ tốt, nếu phối hợp với sức tấn công của Huyết Tinh Đồ Lục Giả, cho dù là Tần Huyên cũng không dám để mình tông trúng ấy chứ.”
Hàn Sâm nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng đó thì lại cười gian.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm ngoan ngoãn quay lại trạm dịch chuyển tiến hành tập huấn, Dương Mạn Lệ lại tiến hành kiểm tra tổng hợp các tố chất của hắn.
Hàn Sâm dùng thuật Băng Cơ Ngọc Cốt điều chỉnh điểm tố chất thân thể nằm trong khoảng từ 10 đến 11, kết quả này đương nhiên khiến Dương Mạn Lệ tạm hài lòng.
Hàn Sâm không biết tố chất thân thể thực sự của mình là bao nhiêu. Trong quãng thời gian gần đây, hắn chưa từng kiểm tra toàn lực. Trước đó hắn lại còn ăn Hắc Vĩ Độc Hầu biến dị, gen biến dị tăng thêm 5 điểm, tổng cộng đã được 52 điểm.
Dương Mạn Lệ lập một kế hoạch tập huấn tổng hợp chi tiết cho Hàn Sâm, muốn tranh thủ tận dụng mấy ngày cuối cùng này để cho Hàn Sâm tập huấn từ sáng sớm tới đêm khuya, căn bản không cho hắn có cơ hội lười biếng.
Là một quân nhân, mặc dù cô không thích thái độ dở dở ương ương của Hàn Sâm, nhưng đây là nhiệm vụ do Tần Huyên giao cho mình nên Dương Mạn Lệ vẫn dốc hết sức để hoàn thành. Còn chuyện Hàn Sâm thi đỗ hay trượt thì không liên quan gì tới cô. Cô không mong Hàn Sâm thi đỗ cho lắm, cô luôn cho rằng B thần mới chính là ứng cử viên xạ thủ sáng giá nhất cho tiểu đội.
Nhưng hành tung của B thần không cố định, giờ đến người còn chưa gặp được, Dương Mạn Lệ có muốn thuyết phục B thần tham gia tiểu đội cũng không có cơ hội nào, điều này khiến cô buồn phiền không thôi.
Đến gần ngày thi, Tần Huyên thân là trạm trưởng trạm dịch chuyển, đương nhiên không thể rời khỏi đó để đưa Hàn Sâm tới hành tinh Phi Ưng, nơi diễn ra kỳ thi của trường quân đội Hắc Ưng. Cô đành đưa cho Hàn Sâm một tấm vé phi thuyền vũ trụ, để hắn tự ngồi phi thuyền đến đó tham gia kỳ thi.
Hàn Sâm đã nói chuyện mình tham gia thi vào trường quân đội với La Tố Lan từ lâu rồi. Đương nhiên, La Tố Lan rất ủng hộ việc Hàn Sâm thi vào trường quân đội. Nếu Hàn Sâm thi đỗ vào trường nổi tiếng như Hắc Ưng này, chỉ cần hắn thuận lợi tốt nghiệp với thành tích bình thường thì lúc đi nghĩa vụ cũng sẽ nhận được một chức sĩ quan cấp thấp, không cần phải làm binh sĩ đi chịu khổ, cơ hội sống sót trên chiến trường cũng cao hơn một chút.
Nếu thành tích loại xuất sắc thì càng tốt, nói không chừng sẽ được phân tới những chỗ an toàn ở hậu phương, La Tố Lan ủng hộ chuyện này cả hai tay. Bà chỉ lo không biết Hàn Sâm có thi đỗ vào trường quân đội nổi tiếng như Hắc Ưng hay không.
Dù sao thì Hàn Sâm chỉ được học giáo dục nghĩa vụ bắt buộc, mà Hắc Ưng là ngôi trường nổi tiếng mà biết bao nhiêu học sinh ưu tú của các học viện tư thục cũng chưa chắc đã thi đỗ, vậy nên tỷ lệ thi đậu của Hàn Sâm thật sự khiến bà lo lắng.
Hàn Sâm ngồi trên phi thuyền vũ trụ bay tới hành tinh Phi Ưng. Khi nhìn vũ trụ vô tận bên ngoài, tim hắn không khỏi đập nhanh hơn. Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi hành tinh Lạc Gia.
Lúc này Hàn Sâm đột nhiên nghĩ tới một câu nói mình từng đọc được trong sách: Biển sao vô tận mới là điểm đến sau cùng của một người đàn ông đầy nhiệt huyết!