Bạn đang đọc Siêu Cấp Đại Gia – Chương 48: Bàn Tay Này Đã Chơi Đùa Qua Vô Số Báu Vật
“Bao nhiêu tiền?” Thẩm Lãng bình tĩnh hỏi.
“5 triệu! Anh không đền nổi đâu!”
“Chút tiền mọn mà thôi, nhưng tôi sẽ không bồi thường!”
Thẩm Lãng rất cứng, cũng không phải là anh đập nát vậy tại sao lại muốn anh đều bù?
Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là nguyên tắc, người có tiền không phải là loại ngu si không có đầu óc.
Lúc này, ông chủ của Vô Hạ cười lanh, giễu cợt nói: “Chút tiền nhỏ? Tôi thấy anh là khẩu khí lớn hơn trời thì có!”
“Bớt nhiều lời, check lại camera giám sát nhìn vào là biết ngay” Thẩm Lãng lười nói nhiều, đơn giản trực tiếp đề cập.
Nhưng lúc này ông chủ Vô Hạ lại có chút chần chừ, do dự.
Nếu như đồ trang trí ngọc bích điêu khắc đó thật sự không phải do Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đánh vỡ như vậy ai sẽ là người đền bù 5 triệu tổn thất này đây?
Đó là 5 triệu đấy! Doanh thu 3 tháng của cửa hàng!
Người trẻ tuổi trước mặt đây, chính là đối tượng ụp nồi (vu oan giá họa) tốt nhất không phải sao?
“Haha, chỗ này là góc chết của Camera, cơ bản là không tài nào quay được.
Tôi kinh doanh cửa hàng này đã được 20 năm, thương hiệu lâu đời xem trọng nhất là danh dự và chữ tín, tôi sẽ không vì 5 triệu mà đi lừa người khác!”
“Có thật vậy không? Sao ban nãy tôi vừa nghe ông nói 5 triệu là rất nhiều mà.” Thẩm Lãng cười.
Ông chủ cửa hàng trong lòng có ý đồ gì, anh đã sớm nhìn ra.
Anh trăm phần trăm xác định, miếng ngọc điêu khắc 7 vị hiền triết trong rừng trúc này vỡ vụn trên mặt đất không có liên quan gì đến anh, cũng không liên quan gì với Lâm Nhuyễn Nhuyễn cả.
“Đó… Đó là đối với cậu mà nói là rất nhiều!” Ông chủ cửa hàng lúc này nói chuyện rõ ràng là có sự chột dạ.
Nhìn những ánh mắt nghi hoặc của những người xung quanh, ông chủ cửa hàng càng thêm chột dạ hơn, ánh mắt có ý lảng tránh.
“Mọi người đừng bị anh ta lừa, anh ta rõ ràng là đánh trống lảng sang chuyện khác! Chính anh ta là người làm vỡ miếng ngọc điêu khắc này, chính là anh ta! Anh ta nhất định phải bồi thường thiệt hại cho cửa hàng của tôi!”
Ông chủ cửa hàng che giấu sự hoảng loạn của mình, chỉ tay vào Thẩm Lãng nói xấu anh, chuyển trọng tâm chú ý của khách hàng sang người của Thẩm Lãng.
Thật sự đã có người bị ông chủ cửa hàng ảnh hưởng, cho rằng Thẩm Lãng chính là người gây họa rồi từ chối đền bù.
“Tên nhóc này, quả thực không ra gì!”
“Chính là, làm đồ vật trong cửa hàng bị hư hại lẽ ra phải bồi thường là lẻ đương nhiên!”
“Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không có tố chất, không đáng mặt đàn ông chút nào!”
Đối với việc này, Thẩm Lãng không thể không ghê tởm!
“Là các người ép tôi nói nhiều, đều đến từ hang đá Đôn Hoàng, sao mấy người không hỏi ông chủ, vì sao không dám check lại camera.
Đứng trước một việc đầu tiên phải động não, nhà nước không thu thuế trí thông minh mà!”
“Chính anh làm mà còn giảo biện, anh không phủi sạch trách nhiệm được đâu!” Ông chủ tiệm nhe răng trợn mắt, tức đến độ thở hổn hển.
“Nếu ông đã muốn lừa mọi người, tôi cũng không cần thiết giữ mặt mũi cho ông nữa.
Mấy món đồ điêu khắc trang trí bằng ngọc này đều là hàng dỏm, nhiều lắm chỉ đáng 500-600, tôi đưa tiền cho ông cũng được thôi, coi như phát thức ăn cho chó vậy!” Thẩm Lãng cười lạnh.
“Thức ăn cho chó” từ này cũng quá thể rồi, lời anh vừa nói ra chủ cửa hàng tức suýt ngất đi.
Còn những khách hàng đang hóng hớt, trọng điểm chú ý bây giờ chính là “đồ dỏm”!
“Không phải chứ, Cửa hàng Vô Hạ danh tiếng lâu năm, bán được hàng không phải đều nhờ vào lương tâm sao!”
“Không sai, tôi vào xem tiệm này rất nhiều lần, ngọc ở đây chất lượng đều rất không tệ mà.”
“Cái này không khẳng định được gì, tôi không đứng bên nào cả, yên lặng xem xét tình hình xem sao.”
“Có gì mà nghi ngờ, chuyện đơn giản vậy mà không nhìn ra được sao? Rõ ràng là thằng nhóc này đang tìm lý do chống chế thôi!”
Mỗi người có cách nhìn khác nhau, nhưng đại đa số đều lựa chọn ủng hộ cửa hàng Vô Hạ.
Thẩm Lãng cũng không thèm quan tâm, với mấy kẻ ngốc như vậy có gì đáng nói đâu.
Lúc đó, có một người đứng tuổi đứng lẫn trong đám người, yên lặng chăm chú quan sát hết thảy, có lúc sẽ nhíu mày như đang suy tư việc gì đó.
Cũng giống như những người khác, người lớn tuổi này không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Thẩm Lãng nhàn nhạt liếc qua đám người, sau đó bước đến chỗ bức điêu khắc bằng ngọc bị vỡ.
Những người khác đều bị Thẩm Lãng thu hút, rất hiếu kì muốn xem tên nhóc này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Chỉ thấy, Thẩm Lãng nhặt một mảnh ngọc vụn trên mặt đất lên xem xét.
Cảnh tượng này khơi dậy sự hiếu kỳ của mọi người một cách mạnh mẽ, bao gồm cả ông già thấp bé kia.
“Đồ dỏm chính là đồ dỏm, cảm giác cầm trong tay thật không giống tí nào” Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Hai bàn tay này đã chơi đùa qua vô số báu vật, mấy phần thật giả, mấy cân mấy lượng, bao gồm cả giá tầm khoảng bao nhiêu anh đều rất rõ ràng trong lòng.
“ Cái rắm gì vậy! Cửa hàng Vô Hạ của tôi, làm sao có thể có đồ dỏm được, không nên ngậm máu phun người như vậy!” Ông chủ cửa hàng Vô Hạ hét lớn.
“Á, thì ra ông cũng biết mùi vị của ngậm máu phun người à, nhưng mà tôi với ông không giống nhau, tôi đang nói sự thật.” Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh như cũ.
“Vậy cậu đưa chứng cứ ra đây, hầu hết các mặt hàng trong cửa hàng của tôi đều được mua từ cửa hàng đồ cổ của nhà họ Đỗ.
Sản nghiệp Đỗ gia lớn như vậy, có tiếng cả ở nước ngoài làm sao có thể có đồ dỏm được!”
Ông chủ cửa hàng Vô Hạ đối với cửa hàng đồ cổ nhà họ Đỗ rất tín nhiệm.
Như mọi người cũng đã biết, trò cười về đồ cổ của Đối Thiên Minh đã lan đến tai học giả văn hóa nổi danh Tống Trí Viễn luôn rồi.
“Lười nói nhảm với ông, thương hiệu nổi tiếng trăm năm của ông hôm nay có thể dẹp tiệm rồi.” Thẩm Lãng liếc nhìn đàn tranh trên kệ ngọc, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Nói hươu nói vượn! Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ thì chỉ là kẻ nói khoác!”
Ông chủ cửa hàng Vô Hạ vừa hét lên một tiếng liền nhìn thấy Thẩm Lãng cầm miếng ngọc vỡ vụn kia vẽ lên tủ kính thủy tinh của cửa hàng 3 đường.
“Anh đang làm gì! Dừng tay! Lập tức dừng lại! Hỏng tủ kính thủy tinh, anh như vậy không đền nổi đâu!”
Ông chủ cửa hàng Vô Hạ ngăn tay của Thẩm Lãng lại, nhưng không ngờ rất nhanh chóng bị đẩy ra.
Thẩm Lãng vẽ lên tủ kính thủy tinh thêm vài đường rồi mới thu tay lại.
Mọi người vây xung quanh cảm thấy nghi hoặc, trong lòng nghĩ có phải người trẻ tuổi này bị điên rồi sao?
Ông già đứng phía sau sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhưng cũng không có hành động gì khác.
Lúc này, Thẩm Lẵng chỉ vào tủ kính ban nãy, nhàn nhạt nói, “ Cũng lười phổ cập kiến thức khoa học, mật độ và độ cứng của Ngọc bích Hoà Điền lớn hơn thủy tinh.
Tôi vừa vẽ lên tủ kính mất đường không thấy xuất hiện vết xước, ngược lại mảnh ngọc bị mài mòn, rõ ràng đây không phải là Ngọc bích Hoà Điền mà là một loại Chất liệu Mông Cổ khác.
Chất liệu Mông Cổ là một loại pha lê trắng giả ngọc giá rẻ.
Thông qua quá trình chế tác thủ công có thể giảm độ trong suốt của pha lê do đó có thể bắt chước được độ trắng, trơn bóng, trong suốt của ngọc thật.
Thẩm Lãng cũng không tính giải thích sâu, thí nghiệm khi nãy là sự chứng minh tốt nhất rồi.
Lần này, ông chủ cửa hàng Vô Hạ thật sự luống cuống.
Đồ giả!
Thương hiệu lâu năm vậy mà là hàng giả, còn là loại Chất liệu Mông Cổ rẻ tiền, chế phẩm pha lê còn không tính là ngọc thạch được.
Điều này chắc chắn sẽ ảnh hương lớn đến uy tín và hình ảnh của cửa hàng Vô Hạ, thậm chí có khả năng sẽ phải dẹp tiệm!
Ông chủ cửa hàng Vô Hạ mặt xám xịt, hết sức kinh hãi.
Ông ta không thể ngờ rằng, người trẻ tuổi mắt lại tốt như thế.
Ngay cả người trong nghề lâu năm như ông cũng không thấy được điều bất thường của mấy miếng ngọc.
Nhưng mà, đã đâm lao thì phải theo lao thôi, mặc dù ông cũng bất ngờ về đồ giả nhưng cũng không thể tự vả mặt trước bao nhiêu khách hàng thế này được.
“Anh nói nhăng nói cuội, tôi thấy anh muốn gây chuyện, cái này đều là mua từ tiệm bán đồ cổ của nhà họ Đỗ, nếu anh muốn chất vấn thì đi tìm người của Đỗ gia mà nói!” Ông chủ cửa hàng Vô Hạ tự cho mình là đúng, đem nhà họ Đỗ ra làm bia đỡ đạn, muốn dùng uy tín của nhà họ Đỗ tẩy trắng chuyện này.
Nhưng đáng tiếc thay, Thẩm Lãng mà ông ta đang đối mặt cũng không phải dạng vừa.
“Nếu như nói vẽ lên thủy tinh chưa đủ để chứng minh, mời các người mang kính lúp ra đây, nhìn là biết liền.
Nếu là Chất liệu Mông Cổ sẽ có bọt khí, nếu là Ngọc bích Hoà Điền thì sẽ có vân thiên nhiên của ngọc”
Thẩm Lãng sẽ training cho đám người này một khóa vậy.
Nghe đến điều này, mọi người đều nghi ngờ.
Một số người lấy kính lúp mà họ mang theo và nhặt những mảnh ngọc chạm khắc kia để quan sát.
Quả thật như Thẩm Lãng nói, thật sự là Chất liệu Mông Cổ nhái theo Ngọc bích Hoà Điền, là đồ dỏm.
Lúc này đây, ông chủ Vô Hạ hoàn toàn luống cuống.
“Không… Không thể nào.
Vu khống! Đây là vu khống!”
“Kính lúp có vấn đề, nhất định là kính lúp có vấn đề!”
“Lấy uy tín của cửa hàng Vô Hạ cam đoan! Lấy danh dự của nhà họ Đỗ cam đoan!”
“Mọi người tuyệt đối không nên tin lời anh ta, đây là cố ý gây chuyện!”
Mặc cho ông ta cật lực giải thích nhưng những người khách đã không còn tin tưởng ông ta nữa.
Một chiêu này của ông chủ Vô Hạ không chỉ tự đào hố chôn cửa hàng của mình còn kéo việc kinh doanh đồ cổ của nhà họ Đỗ xuống nước.
Đột nhiên, ông già mặt nghiêm túc kia từ trong đám đông đến chỗ của Thẩm Lãng.
“Người trẻ tuổi này, có thể cho tôi biết tên của cậu được không?” Ông già vẻ mặt băng lãnh, không có lấy một chút ấm áp.
Ông chủ Vô Hạ sau khi nhìn rõ gương mặt của ông già lập tức run sợ.
“Đỗ ….
Đỗ lão gia, ông….
ông sao lại đến đây?”.