Bạn đang đọc Siêu Cấp Cưng Chiều – Chương 130: Có Tiền Thật Đấy
Trong phòng nghiên cứu y học, trước bục bày đầy các dụng cụ, Viện sĩ Giang chậm rãi ngồi xuống: “Tiếu Tiếu, giới thiệu với trò, đầy là Liên Trinh, chuyên về nghiên cứu ung bướu gen di truyền.”
“Lần này cậu ấy giao lưu học tập với Sở nghiên cứu khoa học chúng ta.
Nhưng điều kiện bên kia có hạn nên thầy đã phá lệ để cậu ấy nghiên cứu ở phòng thí nghiệm của chúng ta.”
“Trước đó chẳng phải trò cũng có hứng thú với nghiên cứu ung bướu gen di truyền sao? Về sau có thời gian có thể trao đổi thêm với Liên Trinh.”
Nghe thế, Lê Tiếu lễ phép gật đầu chào Liên Trinh: “Xin chào Liên sư huynh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Đối với nhân viên nghiên cứu khoa học, Lê Tiếu sẽ dành cho đổi phương sự tôn trọng cao nhất.
Liên Trinh gật đầu, giọng nói nhã nhặn khiến người ta như được đón gió xuân: “Sư muội đừng khách sáo, nếu có gì cần anh giúp thì xin cứ nói.”
Viện sĩ Giang giới thiệu cho hai người rồi phất tay để Liên Trinh ra ngoài trước.
Đợi anh ta đi rồi, Lê Tiếu mới kéo một cái xe đẩy qua, ngồi đối diện Viện sĩ Giang, chậm rãi lên tiếng: “Thầy có lời muốn nói với con sao?”
Viện sĩ Giang cười ha hả, khoanh tay trước ngực ra vẻ: “Người khác không biết bối cảnh của trò, nhưng thấy thì biết.
Nói thầy nghe xem, tại sao phải đọi đến tháng Chín mới đến Sở nghiên cứu báo danh?”
A phải rồi, Viện sĩ Giang là một trong số ít người biết xuất thân của Lê Tiếu.
Năm đó Lê Tiếu học năm ba, biết Viện sĩ Giang muốn sắp đặt một phòng thí nghiệm độc lập dùng cho việc nghiên cứu, nhưng không đủ vốn, nên cô đã xung phong đề xuất việc hỗ trợ đầu tư.
Chỉ là làm thế nào ông cũng quyết không đồng ý.
Dù là tiền trợ cấp quốc gia, cộng với giải thưởng đạt được trong các hạng mục nghiên cứu, cũng không đủ chi phí một năm cho phòng thí nghiệm.
Viện sĩ Giang là người hiểu rõ hơn ai hết phòng thí nghiệm đốt tiền cỡ nào.
Rốt cuộc không còn cách nào, Lê Tiếu đành phải để lộ thân phận.
Lúc ấy, Viện sĩ Giang sửng sốt mất mấy phút, sau đó không rồi rắm nữa, vui vẻ đồng ý cho Lê Tiếu hỗ trợ bỏ vốn sáng lập phòng thí nghiệm.
Mà hai chữ “Nhân Hòa” cũng là Viện sĩ Giang lấy từ trong tên của Lê Tiếu*.
(*) Lê Tiếu (梨铁), Nhân Hòa (人和), thì Nhân (人) lấy trong Tiếu (铁) và Hòa (和) lấy trong Lê (梨)
Dù gì…!năm đó ông đã thấy số dư trong thẻ ngân hàng của Lê Tiếu ít nhất là mười số 0.
Có tiền thật đấy!
Còn nhiều hơn tiền kiếm được cả đời nhà nghiên cứu khoa học của ông!
Lúc này, Lê Tiếu dựa vào lưng ghế, đặt hai tay lên đầu gối, bộ dạng lanh lợi những lời nói thì chọc người ta bực bội: “Thưa thầy, con muốn chơi ba tháng rồi mới đi làm.”
Viện sĩ Giang tức không để đâu cho hết: “…”
Nhưng không chờ thầy nổi giận, Lê Tiếu lại bổ sung: “Nhưng nếu thấy có hạng mục cần con tham gia, lúc nào con cũng có thể tham gia nghiên cứu.”
Vẻ mặt Viện sĩ Giang hòa hoãn lại, tâm trạng ổn định.
Không hổ là học sinh ông coi trọng nhất, dù ham chơi nhưng người ta vẫn không trễ nải công việc nghiên cứu, thật ưu tú!
“Vậy được, nếu thế trò cứ chơi đã, nếu muốn đến Sở nghiên cứu khoa học sớm thì nhớ phải báo lại thấy.”
Viện sĩ Giang lại tận tình dài dòng đôi câu.
Lê Tiếu vẫn cố gắng nghe, đợi ông dứt lời thì mới nói sang chuyện khác: “Thưa thầy, còn một chuyện nữa, liên quan đến một trường hợp đặc biệt gần đây con tiếp xúc được.”
Nghe đến bốn chữ trường hợp đặc biệt, mắt Viện sĩ Giang sáng lên: “Trường hợp gì? Nói nghe thử xem.”
Lê Tiếu kế lại sơ lược tình huống của Quan Minh Ngọc, cuối cùng đăm chiêu phân tích: “Thưa thầy, thầy nói xem, liệu tình huống của cô ấy có liên quan đến dị biến nhiễm sắc thể không?”
Viện sĩ Giang nhíu chặt mày, nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng chưa hẳn, ca bệnh này trò thấy ở đâu?”
Lê Tiếu nghiền ngẫm: “Tình cờ có quen một người, cô ấy đến bệnh viện chi nhánh Đại học Y xét nghiệm, lúc ấy có bác sĩ nghi rằng là bệnh dị biến nhiễm sắc thể.”.