Siêu Cấp Binh Vương

Chương 725: Trả Thù


Đọc truyện Siêu Cấp Binh Vương – Chương 725: Trả Thù


Mặc dù Diệp Khiêm đã đáp ứng Địch Nhượng, không tiến hành những thao tác điều khiển giải thi đấu võ thuật, cũng như phòng bị những người khác ra tay hạm hại Địch Nhượng, hơn nữa còn để cho hắn tự dùng võ công bản thân để đoạt lấy chức quán quân.

Thế nhưng mà, công phu của Địch Nhượng cũng không cao lắm, trong số tuyển thủ dự thi Diệp Khiêm cũng nhìn thấy có mấy người có công phu ngang bằng với Địch Nhượng, nếu như chỉ làm như vậy thì Địch Nhượng căn bản không có biện pháp nào đoạt được chức quán quân.

Đã quyết định muốn giúp Địch Nhượng một tay, thì Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không ngồi yên không để ý tới.

Phài làm như thế nào để Địch Nhượng không biết rõ chuyên Diệp Khiêm trợ giúp hắn đoạt chức quán quân giải thi đấu võ thuật lần này, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Tuyển thủ dự thi lần này có rất nhiều người là cao thủ Giáp Hạ, Y Hạ, thậm chí có khả năng có cả người của Sakura mị nhẫn xen lẫn trong đó, sau lưng của bọn họ đều có thế lực cường đại ủng hộ, Diệp Khiêm trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp tiêu diệt bọn họ, muốn để cho bọn họ tự động rút lui khỏi giải thi đấu võ thuật lần này hiển nhiên không phải là một chuyện dễ dàng.

Bất quá, Diệp Khiêm cũng là một trong những tuyển thủ dự thi, hắn hoàn toàn có thể giúp Địch Nhượng đào thải thêm mấy người, đây cũng là một cái biện pháp.

Công việc cụ thể thế nào, thì Diệp Khiêm còn cần cùng Tống Nhiên thương nghị một chút, dù sao Tống Nhiên hiện tại là người tổ chức giải thi đấu võ thuật lần này.

Đối với giải thi đấu võ thuật, Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu hứng thú, bất quá giải thi đấu võ thuật lại có thể hấp dẫn ánh mắt của đại đa số thế lực; như vậy Diệp Khiêm có thể không hề cố kỵ tiến hành kế hoạch đã định ra, chỉ cần kế hoạch này khởi động, thì chuyện kế tiếp không còn là chuyện mà những thế lực tại Nhật Bản có thể khống chế rồi, đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể đoạt lại quyền chủ đạo, dắt mũi bọn họ đi.

Cho nên, giải thi đấu võ thuật tạm thời tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề gì.

Đương nhiên, kế hoạch này cũng không có dễ dàng thành công như vậy, cũng cần phải có thời gian chuẩn bị kỹ càng, cho nên công tác sưu tập tư liệu rất quan trọng.

Bất quá, những chuyện này cũng không cần Diệp Khiêm quan tâm, tuy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng Lâm Phong đều không có nói, bất quá Diệp Khiêm tin tưởng bọn họ vừa rồi trên đường rời đi, là đi an bài người thu thập tư liệu.

Kế hoạch lần này là nhằm vào toàn bộ Nhật Bản, không phải chỉ có một thành phố Đông Kinh, bởi vì kế hoạch này quá lớn, cho nên công tác chuẩn bị càng nhiều.

Có thể là vì có Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng Lâm Phong ở bên cạnh mình, cho nên Diệp Khiêm cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, hơn nữa cũng nhẹ nhõm rất nhiều, chuyện này khiến cho hắn có chút lưu luyến không rời, thậm chí không hy vọng chuyện ở Nhật Bản nhanh chóng giải quyết như vậy.


Bất quá, Diệp Khiêm hiểu rõ, chuyện này căn bản là chuyện không thể nào.

Một khi chuyện ở Nhật Bản chấm dứt, ba người bọn họ khẳng định sẽ đường ai nấy đi.

“Em muốn ăn gì thì cứ nói với nhân viên phục vụ, anh đã nói với bọn họ rồi, tất cả tiêu phí của em sẽ do anh thanh toán.” Diệp Khiêm nói, “Anh còn có chút việc muốn làm, em hãy nghỉ ngơi thật tốt, anh đi đây!” Nói xong, Diệp Khiêm quay người hướng phía ngoài đi tới.

“Đợi một chút!” Địch Nhượng nhìn thấy Diệp Khiêm sắp rời khỏi, liền cuống quít kêu lên.

Diệp Khiêm hơi sững sờ, dừng bước lại, nhìn Địch Nhượng, hỏi: “Như thế nào? Còn có chuyện gì sao?” Địch Nhượng trầm mặc một chút, nói: “Tôi muốn đi cùng với anh.”
Địch Nhượng cũng không phải hoài nghi Diệp Khiêm sẽ đi ra ngoài mật báo, đem chuyện hắn là người nhập cư trái phép nói ra, nếu như Diệp Khiêm muốn đối phó hằn thì căn bản không cần phải làm như vậy.

Bất quá, hiện tại Địch Nhượng đã quyết định đi theo Diệp Khiêm, cho nên hắn muốn hiểu rõ thêm về Diệp Khiêm.

Vậy làm sao mới có thể hiểu rõ Diệp Khiêm? Đương nhiên là đi theo bên cạnh của Diệp Khiệm, đối với những chuyện Diệp Khiêm làm như vậy đều sẽ rõ ràng hơn.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Nếu như em muốn đi cùng anh, thì cứ cùng đi thôi.” Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: “Em có nhủ danh không? Nếu như không có, thì sau này anh sẽ kêu em là Địch Nhượng, em không ngại chứ? Sau này em có thể trực tiếp gọi anh là Diệp Khiêm, hoặc giống như những huynh đệ của anh gọi anh là lão Đại là tốt rồi.

Về phần em muốn gọi như thế nào thì tùy em a.”
Nói xong, Diệp Khiêm mở cửa cất bước đi ra ngoài.

Gọi Diệp Khiêm là lão đại, Địch Nhượng tự nhiên là gọi không ra rồi, dù sao hắn còn không có chính thức toàn tâm toàn ý xem Diệp Khiêm là huynh đệ, là chủ nhân của hắn.

Diệp Khiêm cũng không nóng nảy, chỉ cần “có công mài sắt, có ngày nên kim”, loại người có lòng tự trọng mãnh liệt giống như Địch Nhượng thì rất khó có thể thuyết phục.


Bất quá, một khi thuyết phục được hắn, thì hắn sẽ là người trung thành và tận tâm.

Bởi vì thời gian ở trong bệnh viện trì hoãn hơi dài, nên hiện tại trăng đã treo trên đỉnh đầu rồi.

Đèn nê ông ven đường đã toàn bộ thắp sáng, đem trọn thành phố Đông Kinh (Tokyo) bao phủ trong đủ loại màu sắc.

Thành phố Đông Kinh là một trong những trung tâm kinh tế thế giới, là một trong những thành phố lớn nhất Châu Á, cũng là một thành phố không có ban đêm.

Độ phồn hoa của thành phố Đông Kinh là rõ như ban ngày, tuy những năm gần đây nền kinh tế Nhật Bản có chút suy giảm, tỉ lệ thất nghiệp cũng ngày một tăng cao, bất quá cũng không ảnh hưởng tới sự phát triển của nó.

Người Nhật Bản thuộc về loại người tự tạo áp lực cho mình, bởi vậy, vào lúc ban đêm, bọn họ liền xóa đi lớp ngụy trang của mình, lộ ra diện mục thật của mình, mượn rượu tiêu sầu, khiến cho những chỗ ăn chơi của thành phố Đông Kinh đều rất nhộn nhịp.

Chỉ là, người Nhật Bản cũng không giỏi uống rượu, cho dù có uống rượu thì chỉ cần vài ly rượu là có thể khiến cho bọn họ say bất tỉnh nhân sự.

Bởi vậy, thường xuyên có thể nhìn thấy những người Nhật Bản đứng ở gốc đường nôn mửa.

Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu tâm tình đi thưởng thức cảnh ban đêm ở thành phố Đông Kinh, không phải hắn không biết lãng mạn, mà là hiện tại hắn không có loại tâm tình này.

Tình thế Nhật Bản thay đổi liên tục, một khi hắn không cẩn thận thì sẽ khiến cho hắn thất bại thảm hại, vì vậy hắn không thể không chú ý cẩn thận.

Bên ngoài thì có biểu hiện buông lỏng, nhưng bên trong lại không thể thư giãn.

Vừa mới ra khỏi cửa khách sạn, lúc đang chuẩn bị hướng xe của mình đi đến, thì từ rất xa đã nhìn thấy ước chừng hơn 100 người mang theo dao bầu hướng cửa khách sạn đi tới.


Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, lông mày có chút nhíu lại một chút, những phần tử xã hội đen tại Nhật Bản tựa hồ lại bắt đầu liều lĩnh nữa rồi, hồn nhiên quên chuyện hai năm trước chính phủ Nhật Bản đã tiến hành đã kích đối với các thế lực xã hội đen.

Hiện tại lại sắp diễn ra tổng tuyển cử, theo lý thuyết chính phủ Nhật Bản có lẽ sẽ tăng cường quản lý trị an mới đúng a.

Địch Nhượng cũng không khỏi cảnh giác lên, lông mày chăm chú nhăn lại với nhau.

Bất quá Diệp Khiêm không nói gì, hắn tự nhiên cũng không có động tác gì.

Người đi đầu chính là Hoàn Sơn Thái Lang, là người mà Diệp Khiêm đã hành hạ ở nhà hàng lần trước.

Không cần phải nói, những người này nhất định là hướng về phía hắn mà đến rồi.

Những người này có thể tìm ra hắn nhanh như vậy, chuyện này khiến Diệp Khiêm có chút giật mình, những phần tử xã hội đen này đúng là có thủ đoạn của riêng mình a.

Đi đến trước cửa ra vào khách sạn, nhìn thấy Diệp Khiêm đang đứng ở nơi đó, ngược lại càng khiến cho Hoàn Sơn Thái Lang càng thêm hoảng sợ.

Sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu tử, muốn tìm mày cũng không dễ a, cuối cùng tao vẫn tìm được mày rồi.”
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Tìm tao làm gì? Chẳng lẽ mày đã quên giáo huấn ngày hôm đó rồi sao, còn muốn thử thêm một lần nữa?”
“Hừ, ngày đó mày làm nhục tao, th2i nên nghĩ tới sẽ có kết cục ngày hôm nay a.

Mày không phải rất biết đánh nhau sao? Nơi đây có hơn 100 người, mày có bản lĩnh thì giải quyết toàn bộ a?” Hoàn Sơn Thái Lang đắc ý nói.

Nhớ tới chuyện ngày đó, Hoàn Sơn Thái Lang thập phần biệt khuất, hôm nay thật vất vả bắt được cơ hội, Hoàn Sơn Thái Lang nếu không hung hăng giáo huấn Diệp Khiêm một phen, thì sau này hắn còn biết để mặt mũi của mình vào đâu ah.

Những người mà hắn phái ra, đã thuận lợi tra ra địa chỉ của Diệp Khiêm, nhưng lại không có tra ra lai lịch của Diệp Khiêm, nếu như hắn biết Diệp Khiêm là thủ lĩnh Nanh Sói, biết Diệp Khiêm đã từng hai lần ám sát qua thủ lĩnh của Yamaguchi Group, thì không biết hắn có còn dám đi đối phó Diệp Khiêm hay không.

Bất quá, Hoàn Sơn Thái Lang là loại người hành động thiếu suy nghĩ, cho dù hắn biết rõ thì đoán chừng hắn cũng sẽ không cân nhắc quá nhiều.


Nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: “Nhiều người không nhất định hữu dụng, bắt giặc trước bắt vua, tao chỉ cần đối phó một mình mày là được rồi.” Vừa mới nói xong, cả người Diệp Khiêm đột nhiên xông tới, Huyết Lãng trong tay hiện ra một đạo huyết hồng, xẹt qua cổ của Hoàn Sơn Thái Lang.

Thân thể của Diệp Khiêm cũng thuận thế trượt đến sau lưng Hoàn Sơn Thái Lang, một tay nhanh chóng bắt được cánh tay của Hoàn Sơn Thái Lang, dùng sức vặn một cái, kéo cánh tay của hắn ra sau lưng, Huyết Lãng trong tay phải đặt ở dưới cổ của Hoàn Sơn Thái Lang.

Bắt giặc trước bắt vua, Diệp Khiêm sao có thể không hiểu đạo lý này được, đối phó hơn 100 người có vũ khí trong tay, hắn cũng sẽ không ngốc mà đi đối cứng với bọn họ, huống hồ, hắn cũng không cần phải làm như vậy.

Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: “Như thế nào rồi? Tao đã nói nhiều người cũng chưa chắc hữu dụng a.

Nếu như mày không sợ chết thì cứ để cho bọn họ xông lên, có một thái tử gia Đạo Điền Hội chôn cùng tao, thì tao cũng xem như đủ vốn rồi.”
Cả người Hoàn Sơn Thái Lang triệt để mộng, hắn ở đâu ngờ sẽ xuất hiện cục diện như vậy.

Hắn biết rõ Diệp Khiêm không hiểu tiếng Nhật, cho nên mới vừa rồi hắn đều dùng tiếng Hán để nói chuyện, bởi vì theo hắn thì hắn chắc chắn đã giành chiến thắng rồi, chút nữa là có thể hung hăng thu thập Diệp Khiêm một phen rồi, cho nên cũng không cần băn khoăn quá nhiều.

Thế nhưng mà, phong hồi lộ chuyển, hơn nữa chuyển có chút nhanh a, hắn còn không có kịp phản ứng, thì đã bị Diệp Khiêm bắt giữ.

Hôm nay, hắn mang đến hơn 100 thủ hạ, toàn bộ đều biến thành bài trí, căn bản phát huy ra chút hiệu quả nào.

Nếu sớm biết như vậy thì hắn đã không giả bộ trang bức làm gì, nếu như hắn núp ở phía sau, thì làm sao xuất hiện cục diện như bây giờ ah.

Nghe Diệp Khiêm xưng hô đối phương là thái tử gia Đạo Điền Hội, lông mày của Địch Nhượng không khỏi có chút nhíu lại một chút.

Đối với người Đạo Điền Hội, Địch Nhượng cũng không có nhiều hảo cảm, bởi vì cái gọi là cùng chung mối thù, cho nên hảo cảm của Địch Nhượng đối với Diệp Khiêm càng thêm sâu sắc một chút.

Cảm nhận được cổ của mình truyền đến cảm giác mát lạnh, toàn thân Hoàn Sơn Thái Lang không khỏi run rẩy, run run rẩy rẩy nói: “Diệp…!Diệp tiên sinh, vừa rồi tôi chỉ cùng anh nói giỡn mà thôi, anh…!Anh đừng coi là thật.

Tôi…!Tôi là thái tử gia Đạo Điền Hội, nếu như anh giết chết tôi thì đối với anh cũng không có chỗ tốt gì, nếu như anh tha cho tôi, thì anh để cho tôi làm trâu làm ngựa đều được, về sau tất cả mọi chuyện tôi đều nghe theo anh.

Anh muốn tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.