Siêu Cấp Binh Vương

Chương 720: Địch Nhượng


Đọc truyện Siêu Cấp Binh Vương – Chương 720: Địch Nhượng


Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt là ai? Đó là ân nhân của Diệp Khiêm, là lúc trước cô ấy cùng với Điền Phong đem Diệp Khiêm mang về Nanh Sói, hơn nữa cô còn chiếu cố Diệp Khiêm rất nhiều.

Về sau cô rời khỏi Nanh Sói sáng lập tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, cuối cùng Ám Dạ Hoa Bách Hợp lại vẫn bị Nanh Sói hợp nhất.

Đối với Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, Diệp Khiêm là tràn ngập cảm kích, trong nội tâm cũng thập phần tôn trọng.

Thế nhưng mà, Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt là Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, Hoàn Sơn Thái Nhất là Hoàn Sơn Thái Nhất, không quản giữa bọn họ có quan hệ như thế nào, Diệp Khiêm cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì cảm kích Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, mà đem vận mệnh của tất cả huynh đệ Nanh Sói đi đánh bạc.

Hoàn Sơn Thái Nhất là người lãnh đạo Đạo Điền Hội, mà Đạo Điền Hội là một chi nhánh của Hắc Long hội, tuy Hoàn Sơn Thái Nhất có ý định thoát khỏi sự khống chế của Hắc Long hội, nhưng chuyện này cũng không tỏ vẻ Hoàn Sơn Thái Nhất sẽ chọn hợp tác với Diệp Khiêm.

Cũng có khả năng, Hoàn Sơn Thái Nhất sẽ bắt lấy Diệp Khiêm, sau đó đưa cho Hắc Long hội để tranh công, từ đó đề cao địa vị của Đạo Điền Hội.

Chuyện này không phải là chuyện không thể xảy ra, cho nên, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không thể phớt lờ, có lẽ lúc hắn đang lợi dụng bọn họ thì bọn họ cũng đang lợi dụng hắn a.

Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không bởi vì bất cứ người nào, mà đem tất cả huynh đệ Nanh Sói đẩy vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Nhìn thấy trận thi đấu sắp chấm dứt, Diệp Khiêm nhìn Lâm Phong cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp tên nhóc kia một lần a.

Có Thiên Hòe ở đây, tin tưởng sẽ nói chuyện dễ dàng một chút.”
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có chút bĩu môi, cũng không có phản đối.

Nhìn Lâm Phong, sau đó đi theo Diệp Khiêm hướng ra phía ngoài đi đến.

Lúc đến cửa ra vào, Diệp Khiêm bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn gã thợ trang điểm kia, nói: “Nhớ kỹ, lúc ở bên ngoài nói chuyện anh tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài nửa câu, nếu không…” Nói đến đây, Diệp Khiêm bỗng nhiên dừng lại một chút, nói tiếp: “Chắc anh cũng biết hậu quả là gì mà.

Tốt rồi, hiện tại không có chuyện của anh nữa, anh đi về trước đi.

Nếu như anh muốn đi ra ngoài chơi, thì hãy đi tới bộ phận tài vụ của tập đoàn Hạo Thiên để lấy tiền.”

Gần vua như gần cọp, điểm ấy, gã thợ trang điểm hiểu rất rõ ràng.

Ở bên cạnh Diệp Khiêm thì sẽ có chỗ tốt cực lớn, nhưng cũng gặp nguy hiểm rất lớn, chỉ cần hắn làm tốt bổn phận của mình, vậy thì sẽ có cơ hội một bước lên mây.

Sau khi liên tục đáp ứng vài tiếng, gã thợ trang điểm kia liền cung kính đứng ở một bên, thẳng đến khi Diệp Khiêm rời khỏi, hắn mới dám cất bước đi ra ngoài.

Kỳ thật, cũng không phải là Diệp Khiêm có vận khí tốt như vậy, mà hết thảy đều là do Tống Nhiên an bài.

Tống Nhiên hiểu rất rõ mục đích Diệp Khiêm tham gia giải thi đấu võ thuật là gì, mặc dù nói danh sách trận đấu đối chiến là do máy tính khống chế, nhưng muốn điều khiển danh sách đối chiến này thì cũng là chuyện rất dễ dàng, bởi vì số người tham gia thi trận là số lẻ, mấy trận đấu trước cũng đều theo chế độ trực tiếp đào thải, cho nên Tống Nhiên cố ý đem Diệp Khiêm luân không.

Sáu trăm linh một người, biến thành ba trăm linh một người, sau đó lại đào thải một nửa, thẳng đến khi còn lại 16 người, lại áp dụng phương thức tỉ số thắng thua để tiến hành đào thải.

Tống Nhiên thông minh ở chỗ, là có rất nhiều chuyện không cần Diệp Khiêm nói rõ, cô vẫn có thể thay Diệp Khiêm làm tốt.

Đây cũng là nguyên nhân Diệp Khiêm thích cô, nữ nhân như vậy cũng không phải dễ dàng có thể tìm thấy được.

Cô có thể không oán không hối chờ đợi ở bên cạnh hắn, lại có thể rất thức thời biết rõ hắn cần gì, ngay cả khi hắn không nói ra thì cô cũng có thể giúp hắn đem chuyện đó làm cho thỏa đáng.

Đây chính là ưu điểm của Tống Nhiên a.

Ấn Độ là một quốc gia có cấp bậc sâm nghiêm, bọn họ đối xử với quý tộc cùng bình dân có khác biệt rất lớn.

Mà Địch Nhượng, chỉ là một người dân nghèo ở tầng chót xã hội, trải qua sinh hoạt thấp hèn nhất, bị người ta cười nhạo, xem thường.

Mà giải thi đấu võ thuật lần này, chính là cơ hội của Địch Nhượng, là cơ hội để hắn trở nên nổi bật.

Hắn cái gì cũng không có, hắn chỉ có một thân công phu mà thôi, hắn cũng cũng chỉ có thể dựa vào một thân công phu này, giúp cho hắn thoát khỏi khốn cảnh của mình.

Cho nên, hắn liều lĩnh nhập cư trái phép đi vào Nhật Bản, mục đích là vì tham gia giải thi đấu võ thuật lần này, chỉ cần hắn có thể bắt lấy vị trí quán quân giải thi đấu võ thuật lần này, như vậy hắn có thể thay đổi cuộc sống sinh hoạt của hắn, không cần phải bị người ta trào phúng cùng giễu cợt nữa, có thể đường đường chính chính đứng ở giữa thiên địa.


Cho dù có khó khăn trùng điệp như thế nào, thì hắn cũng không thể buông bỏ.

Đây là cơ hội duy nhất của hắn, hắn nhất định sẽ không buông tha cơ hội này.

Thế nhưng mà, vừa mới đến Nhật Bản, ai biết những người phụ trách đưa hắn nhập cư trái phép lại chê hắn đưa ít tiền, cho nên muốn xảo trá hắn thêm một số.

Hắn vốn cũng không phải là người giàu có gì, sinh hoạt vốn rất khó khăn, số tiền nhập cư trái phép lần này cũng là do hắn vất vả dành dụm nhiều năm mới được, hơn nữa hắn còn cầm trước tiền cưới của mẹ hắn cho hắn, sau đó hắn còn vay mượn một số người, mới đủ tiền tới Nhật Bản.

Thế nhưng mà, những người kia lại vẫn thấy chưa đủ, cho nên trong lúc giận dữ hắn đã ra tay giáo huấn những người kia.

Hắn biết đắc tội những người kia, thì hắn sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền toái, thế nhưng mà giải thi đấu võ thuật lần này là cơ hội duy nhất của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Cho nên, hắn dứt khoát kiên quyết tham gia.

Liên tục thi đấu hai ngày, Địch Nhượng đã thành công đánh vào vòng trong, thế nhưng mà hắn hiểu rất rõ ràng, càng đi về phía sau, trận đấu sẽ vàng tàn khốc, cạnh tranh cũng sẽ càng thêm kịch liệt.

Sau khi thay đổi quần áo của mình, Địch Nhượng đi ra khỏi hội trường luận võ, hướng một nhà kho vứt bỏ mà hắn đang làm nơi ở tạm đi tới.

Thời gian diễn ra giải đấu còn rất dài, trên người hắn đã không có tiền nữa rồi, cho nên, hắn cũng không có tiền đi ở khách sạn, chỉ có thể sống tạm ở trong nhà kho bị bỏ hoang mà thôi.

Buổi tối, lại đi làm công cho người khác, tranh thủ kiếm một chút tiền sinh hoạt.

Hắn không cần quá nhiều tiền, chỉ cần có thể duy trì đến khi giải thi đấu võ thuật chấm dứt, như vậy sẽ đẩy ra mây mù nhìn thấy trời nắng.

Vừa mới ra khỏi hội trường luận võ, liền nhìn thấy mấy người hướng hắn đi tới.


Địch Nhượng khẽ chau mày, muốn tránh né dĩ nhiên không còn kịp nữa rồi.

“Hảo tiểu tử, mày đúng là không dễ tìm ah.

Thật là to gan, nợ tiền không trả, lại còn dám tới tham gia giải thi đấu võ thuật.

Lần trước mày đánh tổn thương huynh đệ của chúng tao, tiền thuốc men buôn cộng với tiền mày thiếu nợ chúng tao lúc trước, tổng cộng mười vạn.” Một tiểu tử đầu lĩnh nói.

“Mười vạn? Cho dù bọn mày có đánh chết tao, thì tao cũng cầm không ra nhiều tiền như vậy ah.

Quả thật là khinh người quá đáng, giá tiền vốn đã thỏa thuận Ok rồi, thế nhưng mà bọn mày lại thay đổi, nếu như không phải người của bọn mày động thủ trước, thì tao cũng sẽ không đánh bọn họ bị thương a.” Địch Nhượng phẫn nộ nói.

Thế nhưng mà, giống như là ông nói gà bà nói vịt vậy.

Địch Nhượng tự học một chút tiếng Nhật, miễn cưỡng có thể nghe hiểu một chút, thế nhưng mà những người kia lại hoàn toàn nghe không hiểu Địch Nhượng đang nói cái gì.

“Baka (ngu ngốc), nói con mẹ cái gì thế.

Tiểu tử, lão tử nói cho mày biết, hôm nay nếu như mày không lấy tiền ra, thì mày hãy cùng tao trở về, coi như là đi làm vịt, thì mày cũng phải trả hết nợ cho tao.” Tiểu tử đầu lĩnh nói tiếp.

“Đại ca, thằng nhóc này là người Ấn Độ, nó đi làm vịt thì sẽ có cô gái nào nguyện ý lựa chọn nó a?” Một tên tiểu tử ở một bên phụ họa nói.

“Không có cô gái nào lựa chọn nó thì để cho nó đi hầu hạ đàn ông.” Tiểu tử đầu lĩnh nói.

Nói xong, mọi người không khỏi nở nụ cười trào phúng.

Tuy hắn chỉ nghe hiểu một số từ bọn họ nói, bất quá Địch Nhượng vẫn biết rõ bọn họ đang nói xấu hắn.

Sau khi Địch Nhượng nghe được lời bọn họ nói, toàn thân không khỏi run rẩy lên, một cổ lửa giận từ đáy lòng dâng lên, hắn rất muốn tiến lên đánh cho bọn họ một trận.

Thế nhưng mà, hắn biết rõ, nơi đây là Nhật Bản, hắn là một người nhập cư trái phép, một khi đem chuyện này náo lớn, hắn rất có thể sẽ bị trục xuất về nước, đến lúc đó giấc mộng của hắn sẽ bị hủy hoại toàn bộ.

Huống hồ, thân phận của những người này hắn cũng biết rõ, nếu như hắn ra tay đối phó bọn họ thì hắn sẽ bị bọn họ quấy rầy, khiến cho hắn không thể toàn tâm vùi đầu vào trong trận đấu, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến thành tích của hắn.


“Làm sao vậy? Mày không phục hả.

Mày đã không thể lấy ra tiền, thì cũng đừng trách bọn tao không khách khí.

Mau bắt nó lại cho tao, nếu bán không được thì lão tử là người đầu tiên muốn thông lỗ đít của nó.” Tiểu tử đầu lĩnh ra lệnh một tiếng, lập tức mọi người liền hướng Địch Nhượng nhào tới.

Địch Nhượng có chút xoắn xuýt, không biết rốt cuộc có nên ra tay hay không, trong khoảng thời gian ngắn sửng sờ này.

“BA~ BA~, bang bang!” Chỉ nghe vài tiếng đập cùng âm thanh quyền cước, thân thể của mấy tên tiểu tử này liền trực tiếp bay ra ngoài.

Địch Nhượng có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ra tay là một người trẻ tuổi lạ lẫm, hắn cũng không nhận ra người này là ai.

Lại nhìn hai người còn lại, không khỏi có chút sửng sốt một chút, một người trong đó đúng là người trẻ tuổi đã cưu hắn ngày đó.

“Ân công, là anh?” Địch Nhượng kinh hỉ nói, hắn nói tiếng Hán rất lưu loát có chút vượt qua dự đoán của Diệp Khiêm, theo lý thuyết, loại người nghèo giống như Địch Nhượng thì sẽ không thể nói tiếng Hán lưu loát như vậy.

Bất quá lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ nhiều, giải quyết những phiền toái này trước rồi nói sau.

Nghe được lời nói của Địch Nhượng, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe chỉ nhẹ gật đầu, cũng không có nói gì.

“Bọn mày là ai? Cũng dám xen vào việc của người khác? Có biết chúng tao là người nào không? Đắc tội chúng tao, bọn mày sẽ không có kết cục tốt.” Tiểu tử đầu lĩnh nói.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn Địch Nhượng, nói: “Nam tử hán đại trượng phuc, có việc nên làm, có việc không nên làm, vô luận lúc nào cũng không thể để mất cốt khí của mình.” Địch Nhượng hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Khiêm, tự nhiên hiểu rõ Diệp Khiêm là đang ám chỉ hành động vừa rồi của hắn quá mức ngu xuẩn.

Bất quá hắn cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, nhìn thấy Diệp Khiêm mặc toàn đồ hàng hiệu, nên đoán đây nhất định là còn nhà giàu, cho nên đối với loại ám chỉ này cũng không có bao nhiêu hảo cảm.

Không có để ý tới Địch Nhượng nữa, ánh mắt của Diệp Khiêm chuyển hướng sang tên tiểu tử đầu lĩnh, nói: “Lão tử không hiểu mày đang lải nhải cái gì, bất quá lão tử biết rõ bọn mày là người Đạo Điền Hội.

Đừng nói là bọn mày, cho dù là hội trưởng Hoàn Sơn Thái Nhất của bọn mày đến đây, nếu như ông ấy dám làm như thế thì lão tử cũng dám tát ông ấy vài cái bạt tay.

Chuyện của tên nhóc này sẽ do tao gánh vác, trở về nói với Hoàn Sơn Thái Nhất, nói là Diệp Khiêm tao đem tên nhóc này đi rồi, nếu như ông ấy không phục thì cứ bảo ông ấy tới tìm tao.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.