Siêu Cấp Ác Ma

Chương 73: Trừng Trị Bạch Hổ


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 73: Trừng Trị Bạch Hổ


Nhìn theo bóng lưng Số 1 đột nhiên Vương Minh nhớ ra một chuyện gì đó hắn vội vàng giật giọng gọi hắn lại:
“Chờ chút đã Số 1 tiên sinh”
Số 1 đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Vương Minh hắn cười nói
“Boss tiên sinh, phải chăng là tiên sinh đã thay đổi suy nghĩ”
“Thay đổi suy nghĩ thì còn phải xem xét nhưng tiên sinh có thể cho chúng tôi một ít hàng mẫu được không? Khoảng ba bánh là đủ”
“Được. Hàng mẫu sẽ chuyển ngay lập tức. Đảm bảo sẽ làm các vị hài lòng. Chắc chắc các vị sẽ suy nghĩ về đề nghị vừa nãy của chúng tôi”
Số 1 hoàn toàn tin tưởng vào điều này. Hàng của tổ chức là thuộc vào nhóm hàng cực phẩm, cho dù đem đến Tam giác vàng, vương quốc “bột mì” thì nó vẫn dư sức được xếp vào nhóm hàng thượng hạng. Vì vậy khi hắn nghe thấy yêu cầu của Vương Minh thì lập tức hứng chí đồng ý ngay. Hắn tin tưởng rằng một khi Vương Minh nhìn thấy món hàng tốt như vậy thì chắc chắn sẽ động lòng mà hạ yêu sách xuống. Vương Minh cười cười, vẫy tay tiễn hắn. Khi bóng người của Sô 1 biến mất thì Vương Minh trầm giọng nói
“Theo sát hắn, cẩn thận đừng để hắn phát hiện”
Từ trong căn phòng bên cạnh, Lê Minh Đức mở cửa đi ra ngoài. Gật đầu hiểu ý rồi hắn cũng làm theo ý hệt như Số 1 bước ra ngoài ban công. Hầu Toàn và Vương Minh nhìn theo bóng dáng của Lê Minh Đức cho đến khi biến mất mới quay ra nhìn Vương Minh có chút lo lắng nói
“Liệu có ổn không”
“Phải tin tưởng vào tài năng của thằng Đức chứ”
Hầu Toàn gật đầu. Vương Minh tối nay cũng không có kế hoạch gì mà Triệu Vận thì đến thăm cha nàng ở viện nên bây giờ có về nhà thì cũng chỉ có mình với cái ti vi mà thôi. Vì vậy Vương Minh ngồi đây nói chuyện chém gió chặt bão với Hầu Toàn cho qua ngày.

——————-o0o——————–
Đang ngồi ăn bữa tối ở phòng họp với Hầu Toàn thì Nguyễn Dũng từ bên ngoài đẩy cửa xông vào. Khuôn mặt vui mừng, hớn hở nói
“Hàng đã chuyển đến rồi”
Vương Minh nhìn chiếc đồng hồ trên bàn rồi cười nói
“Nhanh thật đấy. Mang ra đi chúng ta qua xem thế nào”
Nguyễn Dũng gật đầu hắn đi ra ngoài cửa phất ta ra hiệu, một tên đàn em tay ôm một bọc hàng đi vào trong. Phải nói là đám người Hầu Dũng huấn luyện đàn em rất có quy củ, tên này vừa mang hàng đặt lên trên bàn họp rồi cúi khom người vội vàng ra ngoài, trước khi đi ra hắn còn không quyên khép cửa lại, Vương Minh nhìn thấy hành động của tên này thì gật đầu hài lòng rồi nhìn Hầu Toàn với ánh mắt tán dương. Hầu Toàn cũng hiểu nên nở nụ cười gượng. Vương Minh không vội mà chậm rãi mở bao bì bọc quanh gói hàng ra. Xuất hiện trước mắt ba người là ba khối bánh trắng to như viên gạch. Nguyễn Dũng bỏ lớp ni lông bao một cái bánh ra, lấy tay chấm một ít rồi mút nói. Hắn nhắm mắt nếm nếm, thưởng thức hương vị ở trong miệng một lúc sau hắn mở mắt ra nói
“Đúng là hàng cực phẩm.”
“Vậy giá cả trên thị trường ra sao”
Vương Minh bình thản hỏi, lúc trước hắn từng làm nhiều nhiệm vụ ám sát các trùm ma túy nên cũng có chút kiến thức về lĩnh vực này. Chỉ cần nhìn qua ba bánh này Vương Minh có thể nhận biết đây chắc chắn là hàng cực phẩm, mà còn là hàng nguyên chất không pha tạp chất giống như những thứ được bán ra thị trường. Chắc chắn giá trị của chúng không hề nhỏ chút nào. Nguyễn Dũng nhìn ba cái bánh lưỡng lự một chút rồi nói
“Giá chắc khoảng 3 tỉ đồng”
Vương Minh gật đầu. Cái giá mà Nguyễn Dũng đưa ra cũng giống như dự đoán của Vương Minh. Vương Minh dựa lưng vào cái ghế, hai tay đưa ra sau làm gối đầu. Giọng bình thản như không nói
“Chậc chậc… ném đi 3 tỉ quả thật là có chút xót ruột”
Hầu Toàn nghe Vương Minh nói xong lập tức trong đầu hắn xuất hiện tầng tầng suy nghĩ, một lúc sau hắn nhìn Vương Minh nở nụ cười ma mãnh nói

“Em nghĩ lễ vật này có vẻ là đù tầm với tên đó”
Vương Minh cười cười. Hắn quay ra nhìn Nguyễn Dũng gần đó thì thấy hắn cũng cười cười với mình. Vương Minh gật đầu với hai người, hắn đứng dậy cầm theo gói bánh, gói gém lại cẩn thận rồi nói
“Có ai muốn xem trò cảnh sát bắt tội phạn không? Nếu muốn thì đi theo anh”
Hầu Toàn và Nguyễn Dũng nhìn nhau nở nụ cười hiểu ý rồi cùng theo sau Vương Minh đi ra ngoài
————————-o0o————————
Hôm nay là tối thứ bảy, Bạch Hổ theo thói quen dẫn mấy tên đàn em thân tín đi đến hộp đêm Q.P.R ở quận 10 ăn chơi một phen thỏa chí. Hắn là khách quen ở đây nên vừa mới bước ra khỏi xe thì một tên bảo vệ đã chạy đến như một con chó khúm núm người nịnh nọt hắn
“Vận phòng cũ chứ Bạch Hổ lão đại” Tên bảo vệ tươi cười hỏi
“Ờ. Gọi thêm đám Tiểu Hoa đến nhé”
“Vâng vâng. Chắc chắn đám Tiểu Hoa sẽ rất vui nghe thấy đại ca tới”
Nịnh nọt xong hắn xoay người lấy bộ đàm ra nói gì đó. Lập tức sau đó, quay người lại, cúi ngườu cung kính nói với đám ngườ Bạch Hổ
“Phòng đã chuẩn bị xong. Mời các vị đại ca lên phòng”
Bạch Hổ cười hắc hắc rồi dẫn đám lâu la theo sao ngạo nghễ đi vào trong phòng. Trên đường đi vố số kẻ chạy đến nịnh nọt hắn, đồng thời thấy hắn đi đến vô thức tránh nép sang một bên nhường đường. Chỉ với môt hành động này thôi có thể thấy ở trong cái hộp đêm này thì Bạch Hổ không khác gì vua chúa rồi. Đương nhiên Bạch Hổ rất thích thú sảng khoái mà hưởng thụ cái cảm giác được mọi người hơn người này. Con người mà, rốt cuộc cũng là loài động vật ham muốn hư vinh cho dù hư vinh đó là giả tạo đi chăng nữa.

Vào trong phòng thì bên trong đã có sẵn mấy ẻm quần áo thiếu vải đến 90%, chỉ vận duy nhất hai mảnh đồ lót trên người đang đợi sẵn trong đó. Thấy đám Bạch Hổ đi vào phòng thì lập tức hai ẻm xinh nhất trong đám lập tức đến ôm lấy hai tay của Bạch Hổ vào khe sâu của mình, nũng nịu rồi kéo hắn ngồi xuống ghế. Bạch Hổ cười lớn hai bàn tay to lớn mỗi bên bóp một trái bưởi to mềm, mấy tên thuộc hạ cũng vậy, một tên đều đang ôm ấm một ẻm, kẻ thì uống rượu, kẻ thì sờ soạng lung tung, đứa thì đứng trên bục nhảy lắc điên cuồng cùng với tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc,… Khung cảnh trong gian phòng chỉ 5 m2 này có thể liệt vào hạng dâm đãng đến tột cùng.
Đột nhiên cánh cửa phòng bật ra. Bạch Hổ đang dúi đầu thưởng thức vú sữa, tức giận ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa xem kể nào ăn gan hùm gan báo dám to gan xong vào đây. Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa thì chỉ thấy một thân hình gầy gò đeo mặt nạ quỉ đứng đó. Lúc này cả đám người Bạch Hổ bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm phảng phất trong phòng. Một lúc sau cả đám người nam nữ đầu ngã lăn xuống sàn thiếp đi. Vương Minh nhìn thấy vậy thì cười cười, hắn tiến vào bên trong rồi đóng cửa lại.
—————–o0o—————-
“Mọi việc ổn cả chứ đại ca”
Vương Minh vừa mới bước vào xe thì Nguyễn Dũng đã hỏi. Hắn không vội vàng trả lời mà Vương Minh gỡ bỏ chiếc mặt nạ quỉ xuống, xoa xao mái tóc đang rối bời của mình cho chỉnh tề rồi mới nói
“Mọi việc đã OK cả rồi. Hai chú báo cảnh sát chưa?”
“Đã gọi rồi”
Hầu Toàn trả lời. Vương Minh gật đầu rồi cười gian xảo nói
“Các chú nghĩ tội danh sử dụng thuốc lắc, tàng trữ ma túy số lượng lớn và mua dâm trái phép thì bao nhiêu năm tù”
“Tàng trữ thuốc lắc?”
Hầu Toàn khó hiểu nhìn Vương Minh. Vương Minh liền giải thích ngay
“Lúc đi thăm dò địa hình tình cơ anh phát hiện ra kho thuốc lắc bí mật của cái hộp đêm này, tiện tay trộm tầm chục gói cho vào người”
Hầu Toàn và Nguyễn Dũng bốn mắt nhìn nhau. Đúng là không thể nào đỡ nổi đại ca. Rồi sau đó cả hai nở nụ cười quỉ dị, Hầu Toàn hồ hởi nói
“Ba cái tội này toàn tội nặng chỉ riêng việc tàng trữ ma túy với số lượng lớn thôi thì chung thân là cái chắc rồi. Lại thêm hai cái tội danh kia nữa thì chắc là dựa cột rồi”
“Hi vọng là như vậy, đó là cái giá phải trả vì đã trêu trọc chúng ta”

Vương Minh cười nham hiểm. Đúng lúc này từ xa một tốp xe cảnh sát hú còi inh ỏi chạy đến đỗ trước cửa. Một loạt cảnh sát nhảy xuống, gạt đi sự cản trở của đám bảo vệ ngoài cửa, cảnh sát lập tức xông vào trong. Vương Minh nhìn thấy tốp cảnh sát thì cười nói
“Cảnh sát đến nhanh thật”
Tầm 10 phút sau thì tốp cảnh sát đi ra ngoài cùng với đám người Bạch Hổ khuôn mặt thất thần như phê thuốc, trên người không một mảnh vải che thân. Vương Minh từ trong xe nhìn thấy cảnh này thì ôm bụng cười lăn lộn, Vương Minh hết sức hài lòng vì kiệt tác của mình. Quay ra hỏi hai người Hầu Toàn và Nguyễn Dũng đang ngồi ở hàng ghế phía sau
“Các chú thấy tác phẩm của anh thế nào?”
“Hoàn hảo” Hầu Toàn nói
“Xuất sắc” Nguyễn Dũng nói
Vương Minh cười hả hê lúc này thì điện thoại trong túi Vương Minh reo lên. Liếc mắt nhìn dãy số trên màn hinh, Vương Minh không chút dọ dự lập tức bắt máy.
“Đã tìm ra chưa”
“Rồi nhưng không phải là tổng bộ, mới chỉ là nơi ở của tên kia”
“Thế là tốt. Hắn đang làm gì?”
“Vẫn đang ở, đang nói chuyện điện thoại”
“Được, anh sẽ đến ngay. Đợi ở đó quan sát tình hình không được manh động mà đánh rắn động cỏ”
“Vâng em biết rồi Vương ca. Số nhà của hắn là…”
Vương Minh dập điện thoại liếc nhìn hai người Nguyễn Dũng và Hầu Toàn. Hai người hiểu ý lập tức đi xuống xe, nhanh chóng lẩn vào trong một con hẻm nhỏ gần đó. Hai người rời đi được một lúc thì Vương Minh mới khởi động xe đi đến địa điểm nói trong điện thoại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.