Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 71: Hầu Dũng Gặp Tai Nạn
Vương Minh bước ta khỏi phòng làm việc của Tô Hải thì tâm trạng vui sướng lâng lâng vô cùng, không sớm thì muộn hắn sẽ nắm giữ được toàn bộ sức mạnh khủng bố của hắc ám nội khí. Phải biết là từ sau trận đầu với Mark, được chứng kiến sự cường đại đến đáng sợ của thứ nội khí này Vương Minh rất muốn sở hữu nó nhưng ngặt nỗi là hắn biết điều này là không thể bởi đúng như Tô Hải nói, bản thân hắn còn một số hạn chế đặc biệt. Nhưng mà sắp tới Tôi Hải sẽ mang hắn đến một nơi bí mật huấn luyện đặc biệt. Viễn cảnh về việc nắm giữ được sức mạnh cường đại kia hiện ra khiến Vương Minh không thể không cao hứng được.
Tâm trạng của hắn vui vẻ mãi tận buổi chiều thì đột nhiên bị một cuộc điện thoại cắt đứt. Nhấc điện thoại lên, Vương Minh nghe điện lập tức biến sắc. Tạm biệt đám Triệu Vận, Vương Minh lên xe đến bệnh viện số 1. Đẩy cửa phòng bệnh Vương Minh tiến vào. Trong căn phòng bệnh lúc này có có bốn người đều toàn là những gương mặt quen thuộc, Hầu Dũng đang nằm trên giường bệnh, kim tiêm, ống truyền máu, truyền dịch, máy thở oxy,… khắp người. Còn Hầu Toàn, Nguyễn Dũng và Trương Nghĩa đang ngồi bên cạnh giường nói chuyện với nhau. Thấy Vương Minh đến thì ba người liên đứng dậy, đồng thanh nói
“Vương ca”
“Vương ca anh đã đến”
Vương Minh gật đầu với ba người rồi hỏi
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Hầu Dũng lại gặp tai nạn?”
Hầu Toàn giọng đau thương nói nói:
“Vào gần trưa nay, khi anh Dũng đang lái xe về tổng bộ thì đột nhiên một chiếc xe Matiz lao ra từ trong ngõ, tông vào sườn xe, may mà anh ý phản ứng nhanh nhạy, kịp thời đẩy cửa chạy ra ngoài nếu không chắc là chôn thây trong đống sắt vụn của chiếc ô tô rồi”
“Vậy tại sao lại thành ra như thế này”
Nhìn tình trạng những vết thương trên người Hầu Dũng thì Vương Minh cảm thấy khó hiểu. Nếu tránh được rồi thì tại sao lại xuất hiện những thương tích kia. Nguyễn Dũng tiếp lời Hầu Toàn, giọng đầy căn phẫn đó
“Tên đó cũng thật độc ác. Thấy anh Dũng tránh được lập tức vòng xe đâm anh ý một phát nữa rồi mới chạy đi”
Vương Minh nhíu mày. Cách này sao giống với phong cách làm việc của sát thủ quá vậy.
“Đã điều tra ra kẻ đó chưa?”
Vương Minh hỏi. Cả ba người lắc đầu, Trương Nghĩa nói
“Đã liên lạc với bên cảnh sát nhưng họ bảo biển là biển giả, không có manh mối để tìm thấy chiếc xe gây án đó”
Vương Minh gật đầu. Giờ đây hắn đã tám phần đã đoán được kẻ đã làm chuyện này là ai rồi. Vương Minh nói
“Anh nghi ngờ kẻ gây tai nạn chính là sát thủ mà đám Bạch Hổ thuê”
“Sát thủ?”
Ba người Hầu Toàn nghe thấy vậy liền giật mình. Vừa mới sáng sớm nay Vương Minh gọi điện nhắc nhở từng người về chuyện tên Bạch Hổ thuê sát thủ ám sát ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba thì lập tức đến gần trưa nay sát thủ đã ra tay rồi. Quả thật quá nhanh, không kịp phòng bị.
“Nếu như vậy Hầu Ba cũng sẽ gặp nguy hiểm. Vương ca chúng ta nên làm sao bây giờ”
Hầu Toàn lo lắng nói. Con người là như vậy, dù thông minh đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có lúc hồ đồ, đặc biệt là khi tâm trạng kích động mạnh mẽ vì an nguy của người thân thì thường không giữ được sự minh mẫn thường ngày nữa. Vương Minh trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói.
“Tạm thời thì bảo Hầu Ba trốn đi kĩ đi, khi chưa an toàn thì đừng có ra ngoài. Đồng thời Hầu Toàn chú ra ngoài tung tin là Hầu Dũng bị xe tông nhưng vẫn chưa chết, vài ngày nữa sẽ xuất viên”
“Làm như vậy thì chả khác nào là…”
Đang nói nửa chừng, đột nhiên Hầu Toàn dừng lại. Mắt hắn đảo đảo nhìn khắp khuôn mặt Vương Minh. Vương Minh cười cười với hắn. Một lúc sau hắn giật mình bừng tỉnh, khuôn mặt cũng nở nụ cười đồng thời giơ ngón tay cái lên, giọng đầy tán dương và khâm phục nói
“Đúng là diệu kế, diệu kế. Đại ca, em thật sự bái phục anh sát đất”
“Hắc hắc, có gì đây chỉ là học theo ông cha ta khi xưa thôi”
Vương Minh cười cười hắn phất tay nói
“Nếu đã biết rồi thì hãy làm đi”
“Vâng, em đi sắp xếp ngay”
Hầu Toàn vội vàng chạy ra ngoài. Lúc này Trương Nghĩa và Nguyễn Dũng vẫn chưa hiểu được, tính mở miệng hỏi thì Vương Minh xua xua tay ý bảo hai người hãy ra ngoài, đuổi theo Hầu Toàn thì hắn sẽ giải thích cho. Hai người hiểu ý vội vàng chạy ra ngoài. Lúc này căn phòng bệnh chỉ còn lại Vương Minh và Hầu Dũng đang nằm trên giường, Vương Minh tiến đến gần hắn, hắn nhìn khuôn mặt đầy góc cạnh và thân hình vạm vỡ đang băng bông, bó bột khắp nơi thì thở dài, hắn vỗ vỗ chỗ vai còn lành lặn của Hầu Dũng nói
“Hầu Dũng, chú yên tâm anh sẽ cho bọn chúng phải trả giá gấp mười lần”
Vương Minh đã quyết định đặt mục tiêu diệt trừ đám người Bạch Hổ lên hàng đầu. Sắp tới hắn phải đi Vân Nam tu luyện một chuyến với ông thầy khủng bố Tô Hải, không biết bao giờ về nữa nên hắn không muốn lưu lại một tên chết dẫm như Bạch Hổ, nếu hắn mà sống chắc chắn sẽ mang đến nhiều phiền phức và khó khăn cho đám người Hầu Dũng. Đồng thời việc này thực sự khiến hắn tức giận vô cùng, đám người Hầu Dũng không chỉ là thuộc hạ mà còn là những người anh em mà hắn may mắn mới có được, hắn không tha thứ cho kẻ nào dám làm tổn thương đến những người anh em này của hắn bởi làm tổn thương họ chính là tát thẳng vào mặt Vương Minh. Đây là một điều không thể nào chấp nhận được. Tên Bạch Hổ dám động đến anh em của hắn thì chỉ có duy nhất một kết quả dành chó hắn. Đó là cái chết.
Hận ý bừng khiến khiến sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ người Vương Minh, chiếm trọn lấy toàn bộ không gian của căn phòng. Sát khí quá dữ dội khiến ngay cả Hầu Dũng đang trong tình trạng mê man bất tỉnh cũng phải rùng mình mà run rẩy. Thấy vậy Vương Minh mới tỉnh lại, vội vàng thu lại sát khí. Khuôn mặt trở lại vẻ điềm tĩnh như mọi khi, hắn đi đến cửa sổ phòng, ngắm nhìn quang cảnh dòng người đông đúc đi lại ở con phố phía dưới. Đột nhiên ánh mắt của hắn tập trung tại một kẻ đang ngồi ở gốc cây trước cổng bệnh viện. Vương Minh nhận ra tên đó, hắn chính là một trong hai tên đứng ở cửa đón tên Bạch Hổ tối hôm qua. Vương Minh nhoẻn miệng cười, hắn liền xoay người đi ra ngoài. Vừa mới bước ra ngoài cửa thì gặp ngay ba người Hầu Toàn. Không đợi cho ba người mở miệng, Vương Minh đã nói
“Nguyễn Dũng, đi theo anh. Hai người vào trong chăm sóc cho Hầu Dũng, hai bọn anh đi có việc quan trọng”
Nguyễn Dũng cũng không hiểu có việc quan trọng gì nhưng hắn hiểu đại ca nói có việc quan trọng thì chắc chắn là có nên cũng không chần chừ vội vàng chạy theo Vương Minh ra ngoài.
“Anh Tuấn, rốt cuộc đại ca có việc gì thế nhỉ”
Trước hành động khó hiểu lại thần thần bí bí của Vương Minh, Trương Nghĩa không khỏi nổi tính tò mò. Hầu Toàn lắc đầu nói
“Cũng không biết. Đại ca là như vậy đó, rất thàn bí, âm thầm lặng lễ làm việc, thỉnh thoảng làm những việc khiến người khác phải giật mình ngạc nhiên. Bất quả phong cách làm việc của đại ca rất hấp dân, nhất là khi đại ca ra tay thì đúng là uy phong hấp dẫn vạn phần. Nếu anh là phụ nữ chắc không thể cững lại được mị lực của đại ca mất”
Trương Nghĩa cũng biết lời nói cuối cùng của Hầu Toàn là đùa theo
“Đúng vậy, nếu em là con gái chắc là đổ từ lâu rồi”
“Hắc hắc… tốt nhất là những lời này chỉ là anh em nói vui với nhau thôi kẻ để chị dâu Triệu Vận nghe thấy lúc đó thì lại khổ chúng ta đó”
Hầu Toàn cười cười. Trương Nghĩa gật đầu nói
“Đúng vậy”
“Ài. Nghĩ lại cả cuộc đời sống hơn hai mươi năm qua chỉ có duy nhất hai việc khiến ba anh em bọn anh là thấy sáng suốt nhất cuộc đời. Việc đầu tiên là gia nhập quân ngũ. Việc thứ hai chính là gặp đại ca. Cuộc sống của bọn anh tốt đẹp như hiện nay chính là nhờ có đại ca, tất cả đều là do đại ca ban cho nếu không gặp đại ca có lẽ lúc nãy bọn anh chả khác gì đám côn đồ nhãi nhép nhan nhản ngoài kia cả”
“Đúng vậy. Chính em cũng vậy nếu không phải nhờ đại ca giúp đỡ thì là gì có một tên Giám đốc Trương Nghĩa ngày hôm nay chứ.”
“Ừm. Việc chúng ta làm hiện nay chỉ có duy nhất đó chính là dốc toàn bộ sức lực trợ giúp đại ca xây dựng một sự nghiệp huy hoàng đến lúc đó với một người trọng tình trọng nghĩa như đại ca chắc chắn sẽ không quên chúng ta đâu”
“Đúng vậy” Trương Nghĩa gật đầu lia lại
…
Nếu như lúc này Vương Minh có thể nghe thấy đoạn đối thoại của hai người Hầu Toàn và Trương Nghĩa thì có lẽ hắn cảm động muốn phát khóc mất. Người ta nói tìm được bạn bè tốt đã khó, tìm được thủ hạ tốt còn khó hơn gấp vạn lần. Nhưng mà lúc này hắn đang có một việc khác quan trọng phải làm. Cùng với Nguyễn Dũng ra khỏi cửa bệnh viện, Vương Minh ghé sát tai Nguyễn Dũng nói
“Cái tên béo béo đang ngồi chồm hỗm ở gốc cây hướng 3h là một trong những tên thân cận luôn đi theo tên Bạch Hổ. Chú đi đến bắt hắn. Anh đợi chú trong nhà xe”
Giờ đây Nguyễn Dũng đã hiểu tại sao Vương Minh lại đột ngột kéo hắn ra đây, hóa ra là phát hiện tay chân của kẻ thù. Vì vậy không chần chừ Nguyễn Dũng lập tức cất bước đi về tên béo. Hai người chia nhau ra, Vương Minh đi xuống nhà xe còn Nguyễn Dũng thì lo xử lí tên kia.
“Này người anh em, có thuốc không xin điếu”
Nguyễn Dũng đi đến vỗ vai tên béo. Tên béo giật mình, quay lại nhìn Nguyễn Dũng chửi
“Mẹ kiếp, làm ông giật cả mình. Không có thuốc đâu, xéo đi”
“Không có? Tôi thấy bao thuốc của anh vẫn còn gần nguyên vẹn kìa”
Nguyễn Dũng liếc nhìn bao thuốc trên tay hắn. Tên béo tức giận, đút bao thuốc vào trong túi áo, túm lấy cổ áo của Nguyễn Dũng, giọng hăm dọa nói
“Mày điếc à, thằng chó kia. Đã bảo là không có là không có, mày mà còn ở đây lải nhải nữa là tao đấm cho vỡ mõm đó”
“Nóng thế ông anh, để tôi giúp ông anh hạ hỏa”
Nguyễn Dũng cười cười rồi không một lời, tặng cho hắn một gối vào bộ hạ của hắn. Tốc độ ra đoàn rất nhanh, khoảng thời gian giữa hai việc nhấc chân và thu chân của Nguyễn Dũng vô cùng ngắn. Bình thường đòn này là phải nhắm vào phần eo nhưng nên vì tên béo này ở phần eo của tên béo này được vũ trang một lớp mỡ dày cả phân nên đấm vào đấy cũng vô dụng, vì vậy Nguyễn Dũng mới hạ thấp mục tiêu xuống thằng nhỏ. Đòn này quả thật là quá thất đức nhưng mà lại luôn luôn mang hiệu quả. Lập tức tên béo há hốc mồm, không nói lên một tiếng nào, hai tay ôm lấy thằng nhỏ, cả người đổ xuống. Nhưng Nguyễn Dũng đã đưa tay đỡ lấy hắn, khoác tay hắn lên vay, dìu hắn đi.
“Ông anh, bị đau bụng thì phải vào bệnh viện ngay. Để tôi dìu ông anh”
Mọi hành động của Nguyễn Dũng rất nhanh gọn lại với lời nói của hắn nên những người đi đường gần đó cũng tưởng là tên béo đột nhiên bị đau bụng, được người tốt Nguyễn Dũng dìu vào bệnh viện. Nguyễn Dũng chen qua dòng người, dìu tên béo đang đan đớn không thốt lên lời đi xuống tầng hầm để xe.
“Lâu vậy”
Lúc này Vương Minh đã khởi động sẵn xe. Thấy Nguyễn Dũng dìu tên béo đến thì liền mở cửa xuống xe phụ giúp hắn bởi trông cái bộ dạng của Nguyễn Dũng thật khổ sở. Nguyễn Dũng trao tên béo cho Vương Minh, hắn thở phì phò nói
“Không biết tên heo tạ này nặng bao nhiêu tạ nữa, kéo lên hắn đến đây làm em mệt gần chết”
Vương Minh cười cười, lấy dây thừng trói hắn lại rồi tống hắn vào hàng ghế đằng sau rồi cùng với Nguyễn Dũng, hắn lái xe đến địa điểm huấn luyện bí mật, nơi mà đội quận bí mật của hắn đang được xây dựng