Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 52: Nhớ Ra
Ba người Vương Minh trở lại trong xe. Hắn không trở về Đông Doanh ngay mà ở lại đây đến cuối hết chủ nhât rồi mới trở về. Tìm một khách sản đặt ba phòng, Vương Minh gọi điện báo với Triệu Vận là mình không về nhà trong hai ngày tới rồi ngồi xuống đối diện với hai người Hầu Ba và Hắc Cẩu. Hắc Cẩu cúi đầu lí nhí nói
“Lão đại, xin lỗi anh”
Vương Minh thấy khuôn mặt áy náy của hắn thì cười lớn
“Xin lỗi cái gì. Có phải lỗi của chú đâu… hắc hắc. Có trách thì trách chị chú không biết mình biết ta, lòng tham vô đáy”
“Em biết”
Dừng lại một chút, Hắc Cẩu muốn nói gì nhưng mãi không nói lên lời được. Uống một ngụm nước như để lấy thêm can đảm, Hắc Cẩu nhìn Vương Minh nói
“Anh thật sự định là vụ các cược đó sao”
“Tất nhiên. Chú biết con người anh rồi đấy, nói một là một, nói hai là hai”
“Em biết nhưng mà anh nghĩ điều kiện như vậy có hơi chút quá đáng không”
“Quá đáng ư. Vậy chú xem ai quá đáng trước”
Vương Minh tức giận nói. Nghĩ lại đến cái thái độ cậy già hiếp trẻ của tên đó là Vương Minh lại muốn cho hắn một phát đạn vào trán. Hầu Ba im lặng từ lúc đầu cũng lên tiếng ủng hổ
“Cái thằng già đó, nếu không phải đại ca giữ e đã cho nó ăn một viên kẹo rồi”
Hắc Cẩu không nói gì nữa bởi lúc nãy hắn ở đó đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Bên sau là bên chị hắn nên hắn không còn gì có thể biện bạch được nữa. Đành phải lái sang chuyện khác, Hắc Cẩu hỏi
“Đại ca có tính toán gì chưa. Em sợ rằng trong 10 tuần muốn chiếm được toàn bộ Gaing Kiều này e rằng hơi khó”
“Chú yên tâm anh đã có tính toàn rồi”
Thực ra lúc đưa ra cái vụ các cược này trong đầu Vương Minh đã tính toán hết thảy. Trong thời gian 2 tháng, việc huấn luyện đội quân kia của hai người Lê Minh Đức có thể gần như hoàn thành giai đoạn đầu. Tuy rằng thực lực chưa phải gọi là bất khả chiến bại nhưng để đối phó với đám xã hội đen quen thì một chọi một trăm là dư sức. Lại nói lúc đó Vương Minh sẽ đich thân ra tay thì đám lưu manh xã hội đen kia cầm chắc cái chết. Nhưng mà ông cha ta có câu “Biệt mình biết ta trăm trận trăm thắng”, Vương Minh rất tự tin vào thực lực của bản thân và thuộc hạ của mình nhưng vẫn phải biết tất cả các thông tin tình báo để đề phòng biến cố xảy ra
“Được rồi. Chú ở đây cũng được một thời gian. Tình hình Giang Kiều như thế nào, chú kể sơ qua cho anh nghe”
“Vâng”
Hắc Cẩu cười nhe răng, dường như hắn đã dự đoán trước được Vương Minh sẽ hỏi việc này nên nói rất cẩn thận, không sót một chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Qua lời kể của Hắc Cẩu, Vương Minh đã nắm được tám phần tình hình của Giang Kiều hiện nay. Giang Kiều hiện nay đang bị nắm giữ bởi hai bang hộ chính là Liệp bang và Uy Thiên bang, đầu do hai tên thủ hạ phản bội Liệp Thành và Phương Thiên Uy cầm đầu. Sau khi ám toán thành công cha nuôi Hắc Cẩu hai tên này theo hiệp định từ trước mỗi người chiếm lĩnh một nửa Giang Kiều, Liệp bang nắm giữ thành phía Đông còn Uy Thiên bang nắm giữ thành phía tây. Tuy nhiên con người là động vật có lòng tham vô đáy, hà cớ gì lại phải chai một nửa miếng bánh cho người khác thế là suốt bao năm qua nhìn bề ngoài hai bang này trong tình trạng “nước sông không phạm nước giếng” nhưng liên tiếp ngấm ngầm đối đầu với nhau. Hai bang phái này đấu tranh ngầm không chỉ giành địa bàn mà còn trong việc chiếm lĩnh các cơ quan chính phủ của thành phố Giang Kiều. Chính vì vậy mà mắc dù cách thành phố quốc tế Đông Doanh không xa nhưng mà nơi này không thể nào phát triển lên nổi.
Dạo gần đây theo như tin tức tình báo thì do một đàn em của Phương Thiên Uy chém em vợ hai của Liệp Thành khiến mâu thuẫn của hai bên chuyển từ đấu tranh trong tối thành đấu tranh ngoài ánh sáng. Nhưng vì thực lực hai bên không chênh nhau là mấy vì vậy bất phần thắng bại. Chính vì vậy hai bang phái này đang cầu viện các thế lực bên ngoài Giang Kiều. Nghe đến việc này, Vương Minh mỉm cười đúng là ông trời giúp hắn. Từ sau khi rời quán bar kia hắn biết việc hợp tác với cái cô Dương tiểu thư kia coi như là không thành rồi, bây giờ hắn muốn chiếm toàn bộ Giang Kiều này sẽ vất vả đôi chút. Nhưng giờ đây biết được mâu thuẫn giữa hai phe phái này thì hắn có thể tiện tay “mượn dao giết người” rồi.
“Hắc Cẩu, liệu Liệp Thành và Phương Thiên Uy có nhận ra chú không”
Hắc Cẩu hơi khó hiểu, không hiểu tại sao Vương Minh lại hỏi hắn điều này nhưng hắn vẫn trả lời
“Chắc không bởi năm xưa việc em được cha nuôi nhận rất ít người biết”
“Ừm thế thì tốt”
Vương Minh gật gật đầu rồi hắn nhìn Hắc Cẩu nở một nụ cười, hỏi tiếp
“Có muốn đi làm thuyết khác một chuyến không”
“Thuyết khách?”
Nói xong Hắc Cẩu chợt giật mình dường như một ý nghĩ điên cuồng vừa xuất hiên trong đầu hắn. Hắn nhìn Vương Minh với ánh mắt dò xét, hỏi
“Chẳng lẽ đại ca muốn…”
“Đúng vậy Mượn dao giết người, cõng rắn cắn gà nhà”
Vương Minh cười nham hiểm. Hầu Ba tuy ít nói nhưng hắn là người có chỉ số thông minh không hề thấp. Vừa nghe thấy Vương Minh nói như vậy cũng giật mình tỉnh ra. Hắn và Hắc Cẩu không khỏi thầm than đại ca đúng là thần tượng trong lòng bọn chúng, văn võ mưu trí đều song toàn cả. Cả hai giơ ngón cái tán giương, không hẹn mà cùng nói
“Mưu kết tuyệt diệu”
“Hắc hắc… các chú quá khen. Được rồi anh có hai việc cho các chú đây”
Hầu Ba và Hắc Cẩu nghe thấy đại ca có việc phân phó liền lập tức thu lại vẻ cười cợt lúc nãy, nghiêm chỉnh ngồi nghe mệnh lênh. Vương Minh gật đầu hài lòng, đây là thái độ mà hắn cần thiết ở những thuộc hạ của mình. Khi không có việc gì quan trọng thì có thể thoải mái nói cười nhưng khi có việc thì phải nghiêm túc làm việc. Vương Minh uống một ngụm nước rồi mới nói
“Hắc Cẩu chú lập tức thu thập tài liệu về hai bang phái kia. Nhớ là phải chú ý thu thập kĩ càng tài liệu về những nhân vật chủ chốt của cả hai phe, kể cả sở thích, tình nhân, tính cách,… đều phải có tất”
“Vâng. Em đi làm ngay”
Hắc Cẩu nói. Lúc này Vương Minh cũng quay về phái Hầu Ba nói
“Tạm thời chú ở lại đây cùng với Hắc Cẩu. Trong vòng vài tuần tới chú dẫn anh em liên túc đến dịa bàn của hai phe quấy phá, tập trung ở các quán bar là được. Nhớ là khi hành động phải đeo mặt nạ, không được để bị nhận dạng”
“Rõ” Hầu Ba nói
“Nếu đã rõ rồi thì bây giờ các chú về nghĩ ngơi đi. Ngày mai bắt đầu hành động”
“Vâng. Đại ca cũng nghỉ ngơi. Bọn em cáo lui”
Nói xong hai người Hầu Ba và Hắc Cẩu đồng loạt đứng dậy đi ra bên ngoài. Vương Minh đứng dậy đi ra ngoài ban công. Căn phòng của Vương Minh thuộc khách sạn năm sao cao cấp nhất ở thành phố này, lại nằm ở tầng thứ 17 nên đứng từ ban công có thể nhìn khắp thành phố Giang Kiều phía dưới. Đứng từ vị trí trên cáo này, Vương Minh nhìn được toàn cảnh Giang Kiều hắn cảm than chỉ vì cuộc tranh giành của hai bang phái khiến một thành phố tiềm năng như thành phố Giang Kiều trở nên tan hoang như thế này đây. Lúc này lên kế hoạch đánh chiếm nơi này, Vương Minh đã tìm hiểu một số tài liệu thấy nơi đây là một quả trứng vàng. Nơi đây giáp biên giới không xa lại có một dòng sông lớn chảy qua nên thương nghiệp ở đây nếu được đầu tư sẽ hái ra đủ tiền. Chưa kể nơi đây khí hậu ôn hòa, có rất nhiều ngọn đồi và núi thấp nếu dùng để trồng các loại cây như chè, cây ăn quả hay xây dựng các kh nghỉ dưỡng hay sinh thái thì đúng là tuyệt vời không còn gì bằng. Nhận thấy tiềm lực kinh tế chưa được khai phá của nơi này, Vương Minh mới hạ quyết tâm chiếm bằng được thành phố này biến nơi đây thành một căn cứ địa để xây dựng Vương gia của hắn.
Ý tưởng này nảy sinh trong đầu hắn khi hắn nghĩ đến Nguyễn gia, hắn phân tích ra rằng Nguyễn gia có được địa vị vững chắc đến nỗi chính phủ không dám xuống tay với gia tộc này bởi gia tộc này nắm giữ một địa vị quá trong yếu, cả mạch kinh tế của một thành phố lớn như Nam Hải nằm trong tay chúng, nếu xuống mạnh tay cho dù tiêu diệt được Nguyễn gia nhưng những thiệt hại đem lại cho chính phủ và đất nước còn nhiều hơn là mất. Nhìn thấy bài học này, Vương Minh liền muốn xây dưng gia tộc cả hắn trong tương lai nắm giữ toàn bộ cả hắc bạch đạo của Giang Kiều tất nhiên có vết xe đổ của Nguyễn gia, hắn không dại mà động chạm quá đáng đến chính phủ, cố gắng duy trì trạng thái song phương hợp tác đôi bên cùng có lợi. Đồng thời một khi nắm được mạch kinh tế trong yếu trong tay hắn sẽ không sợ chính phủ tự nhiên ngứa mắt với Vương gia. Mặc dù biết điều này rất khó xảy ra bởi thân phân đắc biệt của mình nhưng phải nắm được trong tay một số con cờ quan trọng vẫn tốt hơn, người xưa có câu không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Đứng ngoài ban công thưởng thức cảnh đêm khoảng gần một tiếng, Vương Minh rút điện thoại gọi cho Triệu Vận, hỏi thăm và chúc nàng ngủ ngon sau đó mình đi vào phòng luyện khí. Đây là một thói quyen trước khi đi ngủ của hắn, trừ phi cơ thể quá sức mệt moi chứ không đêm nào hắn cũng duy trì thói quen này cả. Bởi hắn phát hiện luyện khí giúp cho tâm tình và cơ thể hắn thả long ra, từ đó sẽ mang đến một giấc ngủ ngon lành cho hắn.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Tại biệt thự Nguyễn gia, thành phố Đông Doanh
Nguyễn Giai Giai đang ngồi thẫn thờ ở trên giường. Đôi mắt của nàng thẫn thờ như người mất hồn, miệng lẩm bẩm gì đó. Khóe mắt có chút ươn ướt, khuôn mặt ửng hồng tăng thềm phần quyến rũ và xinh đẹp, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải rung động.
Cộc… cộc… cộc…
Tiếng gõ cử vang lên, Nguyễn Giai Giai giật mình như vừa tỉnh từ giấc mộng. Vội vàng lau khóe mắt của mình, soi ngương xem xét khuôn mặt khi thấy nó bình thường trở lại nàng mới cất tiếng
“Mời vào”
Cánh cửa mở ra, mẹ nàng, Liễu Mai bước vào. Bà kéo cô con gái ngồi xuống giường, vuốt ve mái tóc dài bóng mượt của Nguyễn Giai Giai, giọng ân cần hỏi thăm nói
“Con thấy trong người có chỗ nào không khỏe không Giai Giai”
Nguyễn Giai Giai lắc đầu, khuôn mặt có chút vui mừng hớn hở nói
“Con chưa bao giờ cảm thấy khỏe và vui mừng như bây giờ. Thuật thôi miên của bác sĩ kia thật hiệu quả, tinh thần con bây giờ nhẹ nhõm vô cùng.”
Nguyên lai hôm nay là ngày nghỉ, Nguyễn Giai Giai nhớ đến cuộc nói chuyện của nàng với Vương Minh lần trước liền cùng mẹ đến đi đến gặp một nữ chuyên gia tâm lí có tiếng hàng đâu trên thế giới. Ở đó nàng nhờ bác sĩ dùng thuật thôi miên, quả nhiên đúng như lời Vương Minh đã nói thuật này đúng là đã giải tỏa được nút thắt tâm lí hành hạ nàng hàng đêm, nhờ có thuật thôi miên này Nguyễn Giai Giai đã thấy được hoàn chỉnh giấc mông đó và nàng đã xác định được một điều hết sức quan trọng. Đó không phải là giấc mộng, đó là sự thật 100%. Và đây là lần đầu tiên nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt của người thanh niên trong kí ức đó. Nhưng khi nhìn rõ rồi khiến cả người nàng giật mình sững sờ bởi nàng thấy khuôn mặt đó, thân thể đó, cảm giác khi tiếp xúc đặc biệt là ánh mắt đó sao quen thuộc vậy. Điều đó khiến nàng liên tưởng đến một người mà nàng quen biết.
“Ừm vây thì tốt, để mẹ bảo người làm mang một bát cháo lên cho con. Nghe nói người trải qua chữa trị tâm lí bằng thôi miên thường rất mệt mỏi, cần phải bồi bổ về cả tinh thần và thể chất”
“Vâng”
Nàng không cự tuyệt sự chắm sóc của mẹ mặc dù hiện này nàng không hề đói chút nào đó. Trong tâm chí Nguyễn Giai Giai lúc này chỉ có một việc duy nhất là xác định xem người đó có phải là người trong mộng của mình hay không mà thôi.
“Được rồi, con nằm nghỉ đi. Trông con gầy đi nhiều quá”
Liễu Mai nhìn con gái với ánh mắt tràn ngập tình thưong. Hai mẹ con hàng huyên một lúc rồi bà đi xuống bép. Đơi mẹ rời đi, Nguyễn Giai Giai lại trở lại tình trạng thẫn thờ như lúc trước nhưng lúc này nàng đang đứng ở ban công, đôi mắt nhìn về một nơi xã xăm vô định, miêng anh đào nhỏ giọng nói
“Có phải là anh không, Vương Minh”